Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 286: Cậu cũng biết, tôi không hề có nguyên tắc




Edit: TranGemy

Không, nói chính xác hơn là hai cuộc điện thoại.

Lần đầu tiên điện thoại vang lên là khi cô vừa tiễn Dịch Tân ra khỏi cửa, còn đang kéo cái chân cà nhắc, dựa vào tay vịn cầu thang từ từ đi thì nghe thấy tiếng chuông xa xa, có điều… Có trời đất làm chứng, cô không có cách nào nhúc nhích được. Cho nên, chỉ có thể từ từ đi tiếp.

Cuối cùng, lúc cô đến được cửa phòng thì điện thoại đã tự ngắt cuộc gọi… Hơn nữa màn hình còn hiện lên hình ảnh xoay vòng báo hết pin rồi mới ngỏm hẳn.

Cô lại lò cò vào phòng tìm dây sạc, chờ đến khi khởi động máy lại được thì thấy lịch sử báo cuộc gọi nhỡ từ một số máy lạ.

Tân Hoành suy nghĩ một chút, cũng không gọi lại, nếu không phải gọi nhầm số thì đối phương cũng sẽ gọi lại thôi. Nếu không gọi lại, thì tám chín phần là nhầm máy, nên cô càng không cần gọi lại.

Sau đó, cô hoàn toàn quên mất cuộc gọi đầu tiên ấy.

Sau khi cô đọc sách một lúc thì điện thoại lại vang lên, lần này vẫn là một dãy số lạ, nhưng không phải số lúc nãy.

Nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của đối phương ở đầu dây bên kia thì theo bản năng ngồi thẳng lưng ngay ngắn trở lại, sắc mặt cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.

Dịch Lam.

Cụ thể hơn một chút là Dịch Lam hẹn gặp cô.

Cô không hề nghĩ ngợi mà phản xạ có điều kiện đồng ý ngay lập tức: “Ông ngoại đang ở đâu? Cháu sẽ đến ngay lập tức!”

Hoàn toàn không nghĩ đến việc chân đang bị thương, cũng quên sạch lời cam đoan vừa thề thốt với người nào đó mới một canh giờ trước.

Đùa à, Dịch Lam là ông ngoại anh, cô thân là vợ anh, cố gắng làm vui lòng trưởng bối của anh cũng là chuyện nên làm. Bữa trước Dịch Lam giận dữ bỏ về, không khỏi khiến cho tình hình trở nên xấu hơn, cô vẫn một mực trốn sau lưng Dịch Tân, càng không dám xuất hiện trước mặt Dịch Lam, thật ra là hết sức thất lễ. Bây giờ, người ta đã chủ động bày tỏ: “Ừm, bây giờ cô có thể tới gặp ta không?” Đương nhiên cô cũng muốn biểu hiện tích cực một chút.

Làm mấy chuyện như đi lấy lòng người khác, tuyệt đối không thể tỏ ra sĩ diện, cái gì mà chân bị thương, cái gì mà đã lập lời thề, tất cả đều là vấn đề của chính bản thân, tự mình muốn xử sự cho tốt, nói cũng không được nói, nói ra thì chính là lấy cớ.

Sau đó, cách Tân Hoành lựa chọn chính là, kệ đi.

Mặc kệ đã đồng ý với Dịch Tân, mặc kệ chân bị thương, gọi người giúp việc lên, nhờ mấy người đỡ cô xuống lầu một cách nhanh nhất có thể, lên xe rồi bảo tài xế: “Đến sân bay.”

Xe vừa ra khỏi nhà họ Dịch, ở bên kia, ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ Dịch Tân đã được báo tin.

Nguyên Thâm cẩn thận hỏi dò: “Tân thiếu, có cần đuổi theo không?”

Dịch Tân khẽ nhắm mắt: “Không cần.”

Lúc ấy, Nguyên Thâm đã dừng xe dưới tòa nhà công ty, Dịch Tân vừa xuống xe thì ngay lập tức có một người đàn ông xông đến trước mặt anh.

“Là cậu làm, đúng không?”

Dịch Tân không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của người kia, ngược lại còn nở một nụ cười nửa miệng, không nhanh không chậm trả lời: "Đúng, là tôi."

Lúc này, vẻ mặt của anh nói dễ nghe thì là thản nhiên, nói thẳng thắn ra thì là phách lối.

Đối với người đối diện, dáng vẻ phách lối của anh là vô cùng khiêu khích. Quả nhiên, đối phương vừa nghe xong thì vẻ mặt hòa hoãn lúc đầu ngay lập tức biến thành xanh mét.

Giận điên lên.

"Dịch Tân, sao cậu có thể độc ác như vậy? Tim của cậu bị chó gặm hết rồi sao?" Quả đấm của anh ta đã nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dịch Tân cười khẽ, con ngươi ánh lên vẻ trào phúng, bày ra dáng vẻ châm chọc: "Yến Thanh, sao cậu có thể ngu xuẩn như vậy ? Đầu óc của cậu bị người đàn bà kia ăn hết rồi à?"

Một câu lập tức đâm trúng tim đen của đối phương.

Có điều, những lời đúng đắn thì không dễ nghe, có thể đối mặt với sự thật mới là tốt, hơn nữa còn là lời nói từ một người như Dịch Tân. Không phải là người kia thì anh cũng lười để ý.

Sắc mặt Yến Thanh tái đi, còn sắc mặt Dịch Tân càng lạnh lùng.

"Đầu óc cậu bị ma ám rồi à? Một người đàn bà như vậy, có chỗ nào đáng giá để cậu vẫn còn ra mặt thay cô ta như vậy chứ?"

Yến Thanh nghe thế thì nắm đấm dần buông lỏng, cười đầy châm chọc: "Chỗ nào à? Không bằng Tân thiếu cậu tự hỏi lòng mình đi, hơn hai năm trước, cũng là người phụ nữ ấy, có gì đáng giá để cậu phải cướp cô ấy từ tay tôi?"

Ngay lập tức ánh mắt Dịch Tân trở nên băng giá.

Yến Thanh tiếp tục giễu cợt: "Người phụ nữ như thế, Tân thiếu, cậu cũng không phải là không bị cuốn hút chút nào chứ? Đã từng say đắm, mà hôm nay lại có thể xuống tay tàn nhẫn được như vậy, Dịch Tân, cậu quá độc ác! Cậu không sợ sẽ gặp báo ứng à?"

"Không, người như cậu, còn sợ gì báo ứng chứ?" độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ Yến Thanh vừa cười vừa lắc đầu, sắc mặt tái nhợt cứng nhắc, nhưng vẫn cố gắng cười gằn, càng nhìn càng trở nên khó coi: "Phải là, cậu không sợ sẽ bị báo ứng lên người mà cậu yêu thương nhất sao?"

Yến Thanh vừa cười vừa nói, dứt lời thì trước mắt nhoáng lên một cái, đã lĩnh trọn một cú đấm trời giáng.

Cả người anh ta loạng choạng, miễn cưỡng mới có thể đứng vững, nhưng trong miệng thì xộc lên mùi tanh, nhổ ra một ngụm máu.

Bị đánh đau nhưng Yến Thanh cũng không giận, ngược lại còn tiếp tục cười, đứng thẳng lên nhìn về phía Dịch Tân cười đến vô cùng sảng khoái.

"Sợ rồi à? Không ngờ có một ngày, Dịch Tân mà cũng biết sợ?”

Yến Thanh tiếp tục cười nhạo, cổ áo bị người ta túm lấy siết chặt vào cổ, cả người bị xách lên, mặt đối mặt, đối diện với cặp mắt tàn bạo kia.

"Tôi cảnh cáo cậu, nếu như không muốn tôi còn tiếp tục làm chuyện gì khiến Yến đại thiếu gia mất mặt thì ngoan ngoãn một chút, không nên chọc đến tôi. Cậu cũng biết đấy,…" Dịch Tân khẽ nheo mắt lại, nhìn thẳng vào mắt Yến Thanh, giọng nói trở nên thâm trầm: "Tôi không hề có nguyên tắc."

Cho dù Yến Thanh đã sớm chuẩn bị tâm lý, khi nghe người đàn ông có thể một tay che trời này không hề che giấu tâm tư mà nói anh không có ranh giới cuối cùng thì vẫn cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Vốn dĩ còn muốn chất vấn, khiêu khích, đánh cuộc, rằng Dịch Tân còn có chút ít lương tâm. Vậy mà, cho dù chỉ có chút tiền đánh cuộc như vậy, nhỏ nhoi đến tầm thường, tầm thường đến như thể không tồn tại, nhưng vẫn bị đối phương nhìn thấu.

Sau đó, không chút lưu tình xé nát lá bài tẩy cuối cùng của anh ta.

Tôi không hề có nguyên tắc…