Edit & Beta: TranGemy
Kể từ khi có sự xuất hiện của họa thủy Tân Hoành, kể từ khi tận mắt thấy Dịch Tân ngày càng say mê cô, bỗng dưng Nguyên Thâm có thể sâu sắc hiểu được sự bi ai của những nhân vật trung thần trong lịch sử, nhất là Tỷ Can*.
*Tỷ Can: Là một nhà chính trị nổi tiếng thời nhà Thương. Ông là con của Thái Đinh và là chú của vị quân chủ cuối cùng nhà Thương là Đế Tân (hay còn gọi là Trụ vương). Theo truyền thuyết và câu chuyện xoay quanh Tỷ Can, ông được biết đến như một trung thần, luôn can gián nên khiến Đế Tân mất lòng. Đặc biệt, Tỷ Can cực kỳ có mâu thuẫn với vợ yêu của Đế Tân là Đát Kỷ. Một lần, Tỷ Can không thể chịu được hành vi của Đát Kỷ, khẳng khái trước mặt Đế Tân mà nói: "Không nghe theo điển phạm của đời trước, lại chỉ chăm chăm nghe theo ý kiến của một mụ đàn bà, ngày rước họa không còn xa nữa!". Đế Tân tức giận giết chết Tỷ Can rất tàn khốc bằng cách cho người mổ tim ông.
Nguyên Thâm đã vô số lần tưởng tượng, nếu như họa thủy Tân Hoành còn muốn gieo họa thêm chút nữa mà nói rằng muốn tim của anh ta, nói không chừng Dịch Tân cũng có thể không chút do dự mà cho người moi tim Nguyên Thâm ra dâng tới cho Tân Hoành.
Mỗi lần nghĩ tới đây, cả người anh ta lại đổ mồ hôi lạnh. Sau đó, nhờ có bài học từ 5000 năm trước này, cuối cùng cũng đã hiểu ra, nên anh ta quyết định từ nay về sau, cho dù anh ta có là một trung thần, nhưng mà đối với họa thủy cũng phải một lòng nịnh bợ.
Đến lúc này lại không nhịn được mà cảm khái: trung thần, thật ra cũng không phải là dễ làm đâu.
Lúc Nguyên Thâm rời đi, cúi đầu chào Tân Hoành, cũng coi như là cung kín, đổi lại thì vẻ mặt của Tân Hoành chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ “thụ sủng nhược kinh”**, khiến cho Nguyên Thâm hết sức lúng túng.
**thụ sủng nhược kinh: được nuông chiều mà sợ hãi.
Dịch Tân nhàn nhạt liếc qua Nguyên Thâm một cái, ôm Tân Hoành đi mất.
Lúc Nguyên Thâm đi ra đến cửa còn nghe thấy phía sau lưng, Tân Hoành dè dặt hỏi Dịch Tân: “Có phải em làm chậm trễ rất nhiều công việc của anh không?”
Nếu không phải là Nguyên Thâm hết sức nắm chặt nắm đấm khống chế bản thân, nói không chừng anh ta đã xông ngược lại, khí huyết sôi trào túm cổ áo Tân Hoành trả lời cho cô nghe rõ ràng: “Cô nói quá đúng rồi!!!”
Có điều, giây kế tiếp lại nghe thấy bạo quân không biết xấu hổ mà lên tiếng: “Không phải.” Hai tiếng nhẹ nhàng như vậy mà lại giống như một chậu nước lạnh, hung hăng dội cho nhiệt huyết của anh ta tắt ngúm, cũng dội lạnh luôn cái đạo hạnh trung thành của anh ta.
Ý tưởng của Nguyên Thâm bị dập tắt, chỉ có thể chấp nhận lầm lũi rời khỏi. Trước đó, Dịch Tân đã giao cho anh ta không dưới mười nhiệm vụ quan trọng, vô cùng cấp bách, đúng hơn thì nên là Dịch Tân đích thân giải quyết mới đúng.
Nhưng mà trên thực tế, lúc này chuyện mà Dịch Tân cho là quan trọng nhất, vô cùng cấp bách, nên là đích thân anh hoàn thành, chỉ có một thứ: ở bên Tân Hoành.
Vuốt ve mặt cô, anh cười đến hoa rơi nước chảy, không hề có chướng ngại tâm lý mà nói: “Gần đây không có việc gì cả, lúc nãy Nguyên Thâm rất muốn làm việc, đành phải sắp xếp cho cậu ta vài việc.”
Nếu như Nguyên Thâm nghe thấy câu này, nhất định anh ta sẽ trực tiếp nôn luôn trái tim mình ra, cũng không cần Tân Hoành phải khó khăn đi đòi… Đáng tiếc, lúc này anh ta đã đi xa khỏi cái nơi thị phi này.
Tân Hoành khẽ chau mày, nghĩ nghĩ một chút lại nhìn thấy cánh tay của anh mới khẽ gật đầu: “Ừm, nghỉ ngơi cho khỏe lên đã rồi lại làm việc.”
Dịch Tân thấy vẻ mặt đau lòng của cô, thiếu chút nữa đã thốt ra lời: “Đã gần như khỏi rồi.” Nhưng lời đã tới miệng thì anh lại thông minh mà nuốt xuống.
Anh bị thương, mặc dù đêm đó khiến cho cô sợ gần chết, nhưng sau đó, cuối cùng anh cũng cảm nhận được, trước khi, phúc lợi anh nhận được ít ỏi đến đáng thương thế nào!
Bây giờ, mỗi ngày Tân Hoành đều coi chừng anh như trân ngọc châu báu, ngoài những lúc bắt buộc, còn lại tất cả sự chú ý đều dành để phục vụ anh.
Cả ngày không phải ngọt ngào chuyện trò thì bưng trà rót nước, sau đó còn tự mình xuống bếp, hỏi han ân cần. Cô tận tình chăm sóc như vậy, còn hết sức tự giác trong nghĩa vụ làm vợ, không dưới một lần khiến bản chất cầm thú của Dịch Tân thiếu chút nữa là thỏa mãn.
Chỉ đáng tiếc, vẫn là thiếu chút nữa, bản chất cầm thú vẫn là không thể nào thỏa mãn.
Lúc đầu, Tân Hoành như vậy khiến Dịch Tân hết sức cảm động, ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau đó thì bản tính lại dần dần lộ ra.
Ví dụ như, mỗi ngày khi Tân Hoành thay thuốc cho anh, mặt cô hết sức đau lòng, động tác cũng vô cùng cẩn thận, còn rón rén hơn cả trộm nữa, ấy thế mà anh vẫn cứ kêu đau. Dĩ nhiên, chuyện kêu đau này cũng chỉ là cách nói tượng trưng, người như Dịch Tân, dĩ nhiên sẽ không trực tiếp kêu ra tiếng. Loại người đã thân kinh bách chiến, đối mặt với biết bao trận đao kiếm, nếu chỉ vì một vết thương nhỏ thế này mà cũng kêu la, vậy thì quá là không có cảm giác chân thật rồi, Tân Hoành cũng không phải người ngốc, làm sao có thể bị lừa được? Cho nên anh tự nhủ, không được kêu lên tiếng.
Đúng, chính là không lên tiếng. Toàn bộ quá trình thay thuốc đều không lên tiếng, chỉ là mỗi khi Tân Hoành đụng đến cánh tay bị thương của anh thì anh sẽ bày ra vẻ như không tự chủ được mà khẽ run lên. Như thế, khi Tân Hoành nhìn thấy sẽ tự hiểu rằng đó là anh đang chịu đựng. Cho nên sẽ càng đau lòng cho anh, tình cảm và sự dịu dàng này sẽ càng nhiều hơn nữa.
Đúng vậy, mặc dù chồng của cô rất tài giỏi, cũng rất mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc anh cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt, chỉ là do anh phải gánh chịu quá nhiều thứ, cho nên mới ép mình trở thành dáng vẻ kiên cường như ngày hôm nay, thật ra thì anh cũng cần có người yêu thương.
Chính là như vậy, dưới sự thúc đẩy vô tình hữu ý của Dịch Tân, Tân Hoành sẽ có tâm lý như thế, vậy dĩ nhiên sẽ càng dịu dàng chăm sóc hết mực cho anh. Anh muốn như thế nào sẽ lập tức được như thế đó.
Mỗi ngày, Dịch Tân nhìn vẻ mặt đau lòng của Tân Hoành, trong lòng sẽ nổi lên một phần áy náy, chín phần tham lam. Nhưng mà cứ mỗi ngày qua đi, một phần áy náy duy nhất kia cũng dần dần bị tham lam ăn mòn, cho nên anh không hề biết xấu hổ mà lợi dụng sự đau lòng của cô để có thể muốn gì được nấy.
Ví dụ như, cơ thể Dịch Tân khỏe mạnh như thế, chịu có một vết thương nhỏ, mặc dù có là đại thiếu gia, nhưng cũng không phải là chưa từng bị thương bao giờ, thân thủ vẫn nhanh nhẹn thế kia, động tác lại hết sức lưu loát, thế mà sao lại có thể đến tắm cũng không thể tự tắm được chứ?
Chỉ là, anh chính là muốn Tân Hoành giúp anh!
Lúc đầu, cứ coi như Tân Hoành đau lòng cho anh thì một chút phòng bị này vẫn phải có, cởi sạch quần áo rồi tắm cho người đàn ông này, một lát nữa có thoát thân được không? Sẽ không xảy ra chuyện gì khác ư? Làm sao có thể chứ!
Cô lập tức cự tuyệt.
Thế là Dịch Tân trưng ra vẻ mặt tràn đầy thất vọng, tròn mắt nhìn cô, lại rất thức thời mà không kiên trì, bày tỏ thái độ anh hiểu ***, sau đó tự mình lầm lũi đi vào nhà tắm.
Lưu lại cho Tân Hoành một bóng lưng “mất mát”, khiến Tân Hoành không khỏi nghĩ lại có phải mình đã quá vô tình rồi không?
Mà cô lại hoàn toàn không biết rằng, thực ra đó chính là quỷ kế của Dịch Tân: Trước hết khiến cho cô áy náy, áy náy càng nhiều càng tốt.
Vốn dĩ, cái loại cảm giác mang tên áy náy này giống như một đường vòng cung vậy, lên đến đỉnh núi rồi sẽ bắt đầu yếu ớt dần. Chỉ là, người mà Tân Hoành gặp gỡ chính là một lão hồ ly nham hiểm xảo trá, người này trước nay giỏi nhất chính là tính toán thao túng tâm lý người khác, nhất là đối với Tân Hoành. Đúng lúc sự áy náy của cô bắt đầu có xu hướng giảm xuống thì anh sẽ bất ngờ từ trong phòng tắm đi ra. Dĩ nhiên, sẽ quấn khăn phía dưới, người như anh đủ thông minh để biết lúc này không được khoe khoang quá lố.
Sau đó, vào lúc Tân Hoành ngẩng đầu lên, khi cô còn chưa rõ chân tướng, anh sẽ đưa cánh tay nhuộm đỏ máu của mình đến trước mắt cô, không nhanh không chậm mà buông một câu: “Vết thương gặp nước lại bị nứt ra rồi, có thể giúp anh băng lại một chút không?”
Khi đó, Tân Hoành sẽ nhìn thấy cánh tay quấn băng gạc trắng xóa của anh bị thấm đẫm nước và máu đỏ, đau lòng đến mức chỉ thiếu chút là ôm anh khóc lóc một trận luôn.
Chỉ là, so với chuyện khóc lóc còn có một chuyện quan trọng hơn. Cô vội vội vàng vàng cầm lấy hòm thuốc, sau đó sẽ cẩn thận thay thuốc cho anh, vừa làm còn vừa ân cần hỏi: “Có đau không?”
Nhìn dáng vẻ nước mắt vòng quanh của cô, anh ngoại trừ cảm giác cầm thú ra thì cái gì cũng không có. Đau? Một khắc kia, ngoại trừ dục hỏa ra thì anh không cảm thấy gì khác nữa!
Miễn cưỡng diễn hết kịch bản, đợi tới khi Tân Hoành lề mề băng bó xong vết thương, sau đó đẩy hòm thuốc ra, kéo cô vào phòng tắm.
Vì vậy, tiếp đó sẽ có rất nhiều chuyện thần kỳ xảy ra.
Dịch Tân từ một người đi tắm thôi cũng có thể khiến vết thương chảy máu, lại có thể lôi kéo Tân Hoành làm ra đủ các loại tư thế khó, khiến cô từ một người không chút thương tích cũng bị chơi đùa đến thần trí mơ hồ, còn về phần vết thương dễ bị chảy máu kia, lại chẳng xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Không hề bị ngấm nước, không hề bị nứt ra, cũng không có chuyện bị chảy máu như hồi nãy.
Thật thần kỳ.
Thật ra cũng rất dễ hiểu, bởi vì Tân Hoành rất để ý đến vết thương của anh, cho nên dù đầu óc có mơ hồ, thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn qua vết thương của anh một cái, nếu thật sự có vấn đề gì, nhất định sẽ bắt anh dừng lại…
Vì phúc lợi, anh có thể khiến vết thương đã khép miệng nứt ra, thì cũng sẽ hao tổn chút tâm tư, không thể để cho cánh tay chảy máu vào đúng thời điểm nhạy cảm như vậy.
Có điều sau đó, người đàn ông lúc trước tự mình tắm rửa còn khiến vết thương nứt ra, lại có thể trở nên vạn năng mà tắm rửa sạch sẽ cho cả hai người, còn có thể ôm cô trở lại giường, lúc này Tân Hoành nếu còn không hiểu ra mình bị tính kế thì cô thật sự là ngu ngốc.
Lườm anh một cái, cô đã mệt đến không muốn nói chuyện nữa.
Thế nhưng anh lại chồm người về phía cô, cười đến là thỏa mãn, như thể một chú mèo đã thực hiện được âm mưu ăn vụng, hơn nữa còn sung sướng hôn lên môi cô một cái thật kêu.
Tân Hoành đã hoàn toàn rơi vào trạng thái cạn lời.
Chỉ là, có thể khám phá ra một quỷ kế, nhưng còn có hàng ngàn hàng vạn cách biến hóa khác. Mà cái con người Dịch Tân này, ngắn gọn mà nói thì chính là kiểu người quỷ kế như suối nguồn, dùng mãi không hết, cho nên lần sau chỉ cần Dịch Tân có chút ý định, Tân Hoành nhất định sẽ lại nhanh chóng trúng kế.
Lại gặp phải Tân Hoành, ngày xưa có câu chuyện “Sói đến rồi”, đừng nói là ba lần, cho dù có là ba mươi lần đi chăng nữa thì Tân Hoành cũng sẽ ngoan ngoãn bị lùa vào tròng.
Dịch Tân rất sung sướng, còn Tân Hoành rất thương tâm.
Có điều, sau một phen tính toán và lừa đảo không biết mệt mỏi thế này, cuối cùng Tân Hoành cũng không còn khẩn trương nữa. Sẽ không giống như trước kia, ban đêm, anh vừa động một cái, cô sẽ lập tức tỉnh lại, hai mắt tròn xoe mở lớn nhìn anh.
Bởi vì đã có lúc gần như bị mất đi, chỉ thiếu chút nữa, cái loại cảm giác tuyệt vọng như khi rơi xuống vách núi. Cho dù còn chưa mất đi, thì chỉ trong khoảng thời gian chờ đợi ấy, hình ảnh lóe lên trong đầu khiến cho người ta đau đến không muốn tiếp tục sống nữa, cũng làm cho cô gần như phát điên.
Sau đó, anh bình an trở về, khiến cô cảm nhận sâu sắc cảm giác “mất đi lại tìm được”. Vì vậy, đối với việc yêu thương ân ái này, cô rất trân trọng và biết ơn.
Chính cô cũng cảm thấy như vậy, cho nên thỉnh thoảng sẽ ôm lấy anh, không giải thích gì mà cứ nghẹn ngào nói xin lỗi.
Cô cho là cô đã liên lụy đến anh, trong sinh mệnh của anh, đáng lẽ không nên xuất hiện một người nhạy cảm và yếu ớt như cô. Vậy mà, cô không biết rằng, mỗi lần thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, sẽ khiến cho lòng anh đau đớn vô cùng, còn có bất lực, sau đó tất cả lại trở thành tình cảm yêu thương dành cho cô và oán khí phải giết sạch nhà họ Mạc.
Có thể làm gì đây? Cô như vậy, anh còn có thể làm cái gì? Chỉ có thể mỗi ngày ở bên cô, cô sợ không nhìn thấy anh, anh sẽ để cho cô từng giây từng phút đều có thể nhìn thấy anh.
Có cô bên cạnh, cuối cùng canh cũng học được cách đau lòng và yêu thương một người.
Còn cô, dưới sự che chở hết mực của anh, cuối cùng cũng bớt đi sự sợ hãi đối với thế giới này.
Cho tới khi cô không nhìn thấy anh mà không còn giật mình cuống quít thì cuối cùng anh cũng dám ra khỏi cửa. Chỉ là lúc này, trong lòng anh đã đưa ra quyết định.
Chuyện của nhà họ Mạc, tuyệt đối không thể kéo dài thêm được nữa, lần này, nhất định anh phải rút củi dưới đáy nồi*. Sự sợ hãi và tuyệt vọng như vậy, anh sẽ không để cho cô phải chịu đựng lần thứ hai nữa.
*Rút củi dưới đáy nồi: Nhổ cỏ phải nhổ tận rễ, trị bệnh cần trị cho dứt hẳn. Nắm chắc mặt chính của mâu thuẫn, giải quyết vấn đề một cách căn bản.
Nguyên Thâm không ngừng muốn làm việc theo sự sắp xếp của anh, Dịch Tân lại chỉ nhàn nhạt buông một câu: “Hẹn gặp Dịch Phong Nghiêu.”
Nguyên Thâm ngẩn ra, lại nghĩ đến đêm đó Dịch Phong Nghiêu đã kịp thời tiếp ứng trong lúc nguy cấp thì chợt hiểu ra. ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ
Thật ra, trong lòng Nguyên Thâm cũng rất cảm kích đối với Dịch Phong Nghiêu.
Dịch Tân tìm gặp Dịch Phong Nghiêu, vừa ra tay đã bơm ngay mười triệu tiền đầu tư, chính là khoản tiền mà Dịch Phong Nghiêu đang cố kêu gọi bấy lâu mà không được. Lúc này, hợp đồng đặt trước mắt rồi mà ngược lại Dịch Phong Nghiêu lại ngẩn người, nhìn Dịch Tân, nhất thời không kịp hiểu hành động này của anh là thế nào.
Hơn nữa, Dịch Tân còn nói ra câu: “Cảm ơn.” xưa nay anh chưa từng nói với ai ngoại trừ Tân Hoành.
Hai chữ này khiến cho Dịch Phong Nghiêu xém chút nữa là sặc máu mà chết tại chỗ.
Có điều, dù sao cũng là cùng dòng tộc hồ ly với nhau, suy nghĩ một chút, Dịch Phong Nghiêu cũng đã bình tĩnh trở lại, nheo mắt một chút, ý vị sâu xa nói: “Vì cô gái Tân Hoành này, anh đúng là hết lòng nhỉ.”
Dịch Tân cười, từ chối cho ý kiến.
Dịch Phong Nghiêu nhìn anh chằm chằm, lại nói với vẻ khẳng định: “Tôi cũng không làm bất cứ cái gì đáng để cho Dịch Tân anh phải đa tạ, lời cảm ơn này, là vì Tân Hoành.”
Dịch Tân vuốt vuốt ly trà trong tay, không nói gì.
Dịch Phong Nghiêu tiếp tục: “Một đêm kia, cho dù không có tôi tiếp ứng, anh nhất định cũng sẽ không xảy ra việc gì. Bởi vì, thời điểm nguy hiểm nhất, là khi gặp phải mai phục của Mạc Tương Đằng, thế mà Dịch Tân anh cũng có thể một mình phá vỡ vòng vây xông ra ngoài, như vậy thì sau đó, tôi thật sự không nghĩ ra có cái gì có thể làm khó anh. Lúc tôi đến nơi, cũng coi như là kết quả đã định rồi. Sự xuất hiện của tôi, cũng chỉ là thêu hoa lên gấm** thôi. Đối với Dịch Tân anh mà nói…” Dịch Phong Nghiêu nói xong lại cười cười lắc đầu: “Có cũng được mà không có cũng chẳng sao.”
**Thêu hoa lên gấm: gấm vốn đã đẹp, thêu hoa là việc có cũng được không có cũng chẳng sao, ý nói làm việc thừa thãi.
Ánh sáng trong mắt Dịch Tân lóe lóe, khóe môi khẽ cong lên, ý bảo anh ta tiếp tục.
“Có điều, sự xuất hiện của tôi, đối với Tân Hoành mà nói, lại đúng lúc có thể ký thác toàn bộ nỗi lo sợ của cô ấy. Nếu như không có tôi, nếu không phải cô ấy cho rằng, trong tình huống ấy còn có người có thể thay cô ấy giúp anh, có thể cô ấy sẽ thật sự sợ hãi đến phát điên mất.”