Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 268: Yêu em như hút thuốc phiện vậy (10)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: TranGemy

Tân Hoành tiếp tục vội vàng ấn vào biểu tượng màu xanh trên màn hình. Nhưng lại bị bên kia ngắt máy. Cô chậm rãi để điện thoại xuống, đứng lên, lo lắng đi qua đi lại trong phòng.

Anh không nhận điện thoại, nhất định đã có chuyện. Cô lại gọi lại lần nữa, vẫn không nhấc máy, làm thế nào bây giờ?

Tân Hoành gấp lên.

Anh đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cô càng nghĩ, nhịp tim đập càng nhanh, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, mỗi giây trôi qua lại càng thêm nặng nề.

Cô đi tới ban công, nhìn về phía đường mà hằng ngày anh vẫn trở về, nhưng cũng chỉ thấy một khoảng không tối đen, chẳng có gì cả, nhịp tim bắt đầu đập loạn.

Ngay lúc đó, tiếng chuông bất ngờ vang lên, khiến cô giật bắn cả người.

Sau đó lập tức phản ứng lại quay người chạy về phòng, cầm điện thoại lên thoáng thấy tên anh thì vội vàng ấn vào nút nhận cuộc gọi, giọng nói gấp gáp mang theo vẻ luống cuống.

“Anh đang ở đâu?”

Đầu bên kia vọng tới giọng nói lười biếng không nhanh không chậm quen thuộc, nghe qua điện thoại lạnh lẽo cũng có thể hình dung ra dáng vẻ anh cười khẽ, ánh mắt tà mị: “Vừa mới ngắt một cuộc điện thoại của em? Đã tức giận rồi?”

Giọng điệu anh bình thường, cuối cùng cô cũng hơi an lòng, nhưng vẫn căng thẳng như cũ, cô nghĩ có lẽ là vừa rồi đã nghĩ nhiều đến mức tự dọa bản thân rồi.

Cô nhỏ giọng nói: “Không có, em không có tức giận, chỉ là em nhớ anh rồi, anh nhanh nhanh trở về có được không?”

Đầu bên kia thoáng im lặng.

Cô lại bồi thêm một câu, giọng nói như vô tình có chút đáng thương: “Em chờ anh lâu lắm rồi.”

Cũng giống như không khí giữa hai người, khoảng cách cũng dường như biến mất. Chỉ trong chốc lát, không dài, nhưng cảm giác ấy chắc chắn không phải là giả.

Trong lòng Tân Hoành thấy hơi kỳ lạ thì Dịch Tân đã mở miệng: “Ngoan, không cần chờ nữa. Em ngủ trước đi, anh ở chỗ ông ngoại, tối nay không trở về.”

Tân Hoành bất giác cắn môi, trái tim nặng nề, lại buồn buồn, nhất thời không nói được lời nào.

Dịch Tân lại lần nữa dịu dàng nói: “Nghe lời, mau ngủ đi. Ngày mai anh sẽ nhanh chóng trở về… Nhất định, có được không?”

Cho dù trong lòng Tân Hoành có ngàn vạn lần không muốn, nhưng anh đã dỗ dành cô như vậy, lại nghĩ đến Dịch Lam… Cô cũng không tiện nói gì, chỉ đành gật đầu một cái: “Được rồi, anh…”

Cô nói một nửa, lại không biết nên nói tiếp thế nào, lời nói giống như bị cái gì đột ngột cắt đứt, suy nghĩ thì thế nhưng lại không nói được ra.

Cô muốn nói, bây giờ anh trở vè có được không? Em muốn gặp anh.

Nhưng như vậy, hình như có chút không biết điều.

Lại muốn hỏi, ngày mai lúc nào anh trở lại? Em chờ anh.

Như vậy, hình như cũng không được.

❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀

Cô cười khổ, không biết từ lúc nào cô lại trở bên bám người như vậy, cứ như thể… Không còn là chính mình nữa.

Chờ anh, hình như ngay tại lúc này đó chính là toàn bộ sinh mệnh của cô.

Có điều, hình như cũng không hẳn là thế.

Cô có thể an tĩnh chờ anh một ngày, một tuần, cũng không sao cả. Nhưng lúc này, giờ khắc này, đột nhiên trong lòng cô lại xuất hiện một loại cảm giác khẩn cấp, chỉ muốn được gặp anh.

Bây giờ, ngay lập tức, không muốn phải chờ đợi thêm giây nào nữa.

Không thể nói rõ là thế nào, chỉ là muốn nhìn thấy anh ngay lúc này.

Nhưng làm thế nào cô cũng không nói ra được lời này. Yêu cầu như thế, hình như quá vô lý, bây giờ anh đang ở chỗ Dịch Lam, cũng là vì cô và chuyện của hai người bọn họ.

Giọng nói của cô còn đang nghẹn ở nơi nào, anh đã dịu dàng đáp lại: “Vậy bây giờ đi nghỉ đi, khi em tỉnh lại, anh sẽ trở lại, có được không?”

Cô nhắm hai mắt lại, dùng sức đè lời trong lòng muốn nói xuống: “Vâng.”

Cô thật vất vả mới nói được câu đồng ý, thế mà lại không nghe thấy tiếng đáp lại của anh.

Trong lòng cô hơi khó hiểu, hồ nghi hỏi lại: “Dịch Tân? Anh đang làm gì vậy?”

“Không có gì.” Lại nghe thấy anh chợt cười khẽ: “Anh chỉ đang nghĩ, có nên đón em tới đây không, để cho em lập tức nhìn thấy anh? Thế thì giọng em cũng không cần phải tội nghiệp như vậy.”

Môi cô giật giật mấy cái.

Tội nghiệp, cô có như vậy sao?

Cô bị anh chọc, cắn răng tức giận nói: “Không cần, em muốn đi ngủ, ngủ ngon.”

Cô nói xong thì thẳng tay cúp điện thoại.

Có điều, cúp điện thoại xong, cô lại không đi ngủ như lời mình vừa nói, ngược lại còn chăm chăm nhìn điện thoại như mất hồn.

Còn bên kia, Dịch Tân vừa nghe thấy âm thanh cúp máy trong điện thoại truyền đến, trong nháy mắt, mặt mày đã hiện lên vẻ lạnh lẽo, như thể dáng vẻ cười nói lười nhác vừa rồi chỉ là ảo giác.

Anh cũng không phải ở cùng chỗ với Dịch Lam.

Bên cạnh anh là một người đàn ông trẻ tuổi có diện mạo bình thường, ở trong một phòng trà yên tĩnh.

Người đàn ông này, đừng nói là so sánh với Dịch Tân, nếu so với Phong Dương, không bì được vẻ đẹp trai, so sánh với Nguyên Thâm, lại kém vài phần khí mạo của người tài giỏi gan dạ.

Đây chính là một người đàn ông bình thường, vứt vào giữa đám đông, nhất định sẽ không bị người ta nhớ mặt.

Có điều, lúc này người đàn ông bình thường như vậy lại thể hiện trên mặt vẻ kinh ngạc sửng sốt, sau đó là sự sắc bén đầy sát khí, nét mặt như vậy ở trên gương mặt bình thường của anh ta thật không tương xứng chút nào. 

Đúng thế, người có gương mặt như vậy thì không nên có biểu cảm ấy, cho dù có là hàng ngàn loại biểu cảm khác thì cũng không phải vẻ mặt thế này.

ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ

Lúc này, anh ta chăm chú nhìn Dịch Tân: “Tân thiếu, tôi đi ra ngoài trước, anh liệu thời cơ rồi rời đi.”

Dịch Tân vẫn ngồi trên ghế, nghe vậy thì ngẩng đầu liếc qua anh ta, nói với giọng điệu một lời đã định: “Tôi đi ra ngoài, chính cậu hãy tự mình núp kỹ một chút.”

“Tân thiếu…” Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ gấp gáp, thoáng chốc đã đỏ bừng lên: “Thủ đoạn của Mạc Tương Đằng rất độc ác, lại đã có chuẩn bị mà đến, anh không thể xảy ra chuyện được.”

Dịch Tân nhìn về phía anh ta: “Tôi có xảy ra chuyện, cậu cũng không được xuất hiện, hiểu chưa?”

Người đàn ông đứng sững người.

Dịch Tân đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, cúi đầu là có thể thấy bên ngoài đã bị người bao vây kín.

Ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

Hành tung của anh bị tiết lộ rồi!



Tìm kiếm với từ khoá:  

Được thanks

Xem thông tin cá nhân Gởi tin nhắn

1 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: meomeo1993

     

Gởi bài 01.12.2018, 22:15

Trả lời với trích dẫn

Gởi bài Re: [Hiện đại] Quấn hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 29

Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!

Chương 269: Yêu em như hút thuốc phiện vậy (11)

Edit & Beta: TranGemy

Trước đó, Dịch Tân đã sớm nhận được tin báo, Mạc Tương Đằng đã xuất hiện ở thành phố B, Mạc Tương Đằng tìm đến đây nhất định là muốn báo thù, Dịch Tân biết, chỉ là… Đã quá sơ suất, trong lúc anh tính kế người ta, lại khinh thường đối phương, để cho người ta tính kế lại.

Đúng ngày có hẹn với một người không thể bị bại lộ, cũng không mang theo nhiều người thì hành tung lại bị lộ, đột nhiên Mạc Tương Đằng xuất hiện đúng là khiến anh trở tay không kịp.

Binh quý thần tốc*, Mạc Tương Đằng sẽ lập tức xông tới, chắc chắn không để cho anh có thời gian gọi cứu binh, Dịch Tân hiểu anh không còn nhiều thời gian nữa.

*Binh quý thần tốc: Hành động phải nắm chắc thời cơ, không được chậm trễ. - ❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀

Phòng trà ở tầng hai, còn dưới lầu đã bị vây kín, trong ngoài đều là người của nhà họ Mạc, Dịch Tân nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ một lượt, quyết đoán quay đầu về phía người đàn ông trong phòng, dứt khoát ra lệnh: “Lát nữa, sau khi tôi rời khỏi đây, Mạc Tương Đằng chắc chắn sẽ lục soát chỗ này, cậu dùng tốc độ nhanh nhất có thể thừa lúc tình hình hỗn loạn nhảy qua cửa sổ sang nhà bên cạnh.”

“Tân thiếu!” Người đàn ông kia tên Hạ Thương lên tiếng, vẫn còn ý muốn ngăn cản.

Dịch Tân không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Cậu chỉ cần nhớ cho kỹ, đừng để cho kế hoạch suốt hai mươi năm của tôi bị hủy hoại trong chốc lát, những cái khác, cậu không cần quan tâm.”

Ngay lập tức Hạ Thương không nói gì nữa, trên mặt ngoài vẻ lo lắng thì còn có sự kính sợ, cuối cùng cũng gật đầu: “Vâng.”

Dịch Tân thoáng nhìn về phía cửa sổ, vừa muốn hành động thì bỗng nhiên Hạ Thương lại đưa tay ra ngăn anh lại, lắc đầu với anh: “Tân thiếu, đi từ chỗ này rất nguy hiểm.”

Dịch Tân lạnh nhạt nói: “Đúng là ngoài cửa sổ hỏa lực không ít, nhưng Mạc Tương Đằng cũng sẽ nghĩ như cậu, đoán rằng tôi không dám nhảy từ cửa sổ, cho nên kỳ thật chắc chắn sẽ không chuẩn bị kỹ càng như ngoài cửa. Mạc Tương Đằng nghĩ tôi sẽ ở cửa chờ anh ta vào để kéo dài thời gian, nhưng cũng giống như tôi sẽ không chừa cho anh ta một con đường sống, anh ta sẽ không để cho tôi kéo dài thời gian. Cho nên, nếu như ra khỏi cửa, tôi nhất định sẽ phải chết.”

Khuôn mặt lạnh của Hạ Thương thoáng sửng sốt, nhìn mấy cái về phía ngoài cửa sổ, mấp máy môi nhưng lại không nói được từ nào.

Ra khỏi cửa nhất định phải chết, nhảy từ cửa sổ, thật ra cũng là một ván cược cửu tử nhất sinh**.

**Cửu tử nhất sinh: chín đường chết chỉ có một cơ hội sống sót

ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ

Phía dưới có nhiều người cầm vũ khí chờ sẵn như vậy, lúc này mà nhảy xuống thì có khác nào một cái bia sống.

Bỗng nhiên Hạ Thương quay về phía Dịch Tân mà quỳ xuống, tuy vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng thân hình cao lớn quỳ xuống lại rất dùng lực khiến mặt đất cũng khẽ chấn động: “Xin Tân thiếu bảo trọng!”

Dịch Tân nhìn anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Đứng lên, nghe chỉ thị của tôi, không được hỏng việc.”

Hạ Thương nghe vậy lập tức đứng dậy.

Ngoài cửa, Mạc Tương Đằng một thân tây trang màu xám, dẫn theo người đã đi lên cầu thang. Giày da dẫm lên thảm trải sàn, trên mặt là nụ cười âm ngoan hung dữ***.

***Âm ngoan hung dữ: Âm hiểm độc ác, hung dữ.

Mắt thấy hai bên đã khống chế được người nhà họ Dịch, khinh thường “Xùy” một tiếng, lập tức đi về phía căn phòng Dịch Tân đang có mặt.

Trong phòng Dịch tân nghe tiếng bước chân, tính toán thời gian vừa khớp, nhìn về phía Hạ Chiếm, sau đó thân trọng gật đầu một cái, Dịch Tân che bình phong phía trước dùng lực quăng ra ngoài cửa sổ.

Đó vốn là đồ trang trí để trong phòng trà, khi gấp lại thì vừa vặn bằng chiều cao một người.

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng súng vang lên không ngớt.

Bên này động tác của Dịch Tân cũng không chậm trễ, tay chống lên bệ cửa sổ, thân thể lập tức lấy đà nhảy xuống, nhắm ngay bờ tường bao nhô ra bên ngoài, mượn lực giẫm lên, nhanh chóng nhảy qua.

Người bao vây dưới lầu phát hiện ra thứ rơi xuống đất là bình phong, nhanh chóng nhìn quanh, phát hiện điều gì đó không đúng, cùng lúc này, trên trời lại bỗng nhiên có vô số bóng đen, mọi người hoảng loạn, cũng không biết đó là cái thứ gì mà nhao nhao giơ súng lên nhắm bắn, chỉ là quá nhiều, quá loạn, nhất thời sợ hãi nên ngược lại mất đi độ chính xác.

Trong không gian, tiếng súng không ngừng vang lên đùng đùng đoàng đoàng, nghe rất kinh người, lại không nhắm trúng được cái gì.

Bên kia Dịch Tân đã thừa dịp hỗn loạn nhảy xuống đất.

Ban đầu cũng có một hai người giật mình quay lại, có điều động tác không đủ nhanh, còn chưa kịp phản ứng đã bị súng của Dịch Tân bắn trúng.

Vì vậy Dịch Tân nhanh chóng vừa phá vỡ vòng vây, vội vàng trốn khỏi hiện trường.

Rốt cuộc những kẻ bao vây cũng phản ứng kịp, lại nhìn kỹ trên mặt đất, những bóng đen vừa rơi xuống đang nằm trên mặt đất, tất cả đều là nệm dùng trong phòng trà, nhất thời hoảng hốt, nghĩ đến hậu quả nếu để cho Dịch Tân chạy thoát, càng giận dữ, nhao nhao truy đuổi theo hướng Dịch Tân chạy trốn.

Không còn người trấn giữ, cho nên ở phòng trà trên tầng hai có một bóng người thuận lợi nhảy ra ngoài cửa sổ, vào động tác nhẹ nhàng lưu loát đã có thể xoay người lẩn sang tòa nhà bên cạnh.

Đúng như Dịch Tân dự đoán, Hạ Thương vừa mới rời khỏi, Mạc Tương Đằng đã một cước đã tung cửa, nhìn thấy trong phòng không một bóng người, nháy mắt gương mặt phẫn nộ dữ tợn.

Bước nhanh đến bên cửa sổ, khi nhìn thấy cục diện dưới lầu thì hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Dịch Tân!”

“Ầm!”

Tiếng tủy tinh bị vật nặng đập trúng, vang lên âm thanh vỡ vụn.

Tay Mạc Tương Đằng nắm chặt thành nắm đấm, nổi hết cả gần xanh, sự hận thù khiến cả người anh ta phát run.

Còn Dịch Tân một đường vội vã chạy trốn, dọc theo lối tắt nhỏ cạnh cửa sau phòng trà, qua mấy khúc quẹo, nhảy qua bờ tường, thành công trốn thoát, bỏ xa nơi súng đạn hỗn loạn kia lại phía sau.

Có điều, dù sao cũng là mục tiêu của bao nhiêu người, bất cẩn một chút nên trúng đạn, cánh tay trái đau buốt, chất lỏng ẩm ướt dinh dính đã thấm ra ngoài ống tay áo.

Mau mắn chỗ rẽ trước mặt là đường cái.

Tuy giờ này đã là nửa đêm, nhưng trên đường cái dòng xe cộ vẫn qua lại như nêm không ngừng nghỉ.

Dịch Tân liếc nhìn cánh tay trái, đang muốn lách qua dòng xe đi về phía con phố đối diện.

“Két!”

Cùng với tiếng dừng xe là chiếc xe có rèm che đỗ lại trước mặt anh, ghế trước lập tức mở ra.

“Lên xe!”

Dịch Tân liếc nhìn người đàn ông trên xe, không chút do dự đi lên.

Cửa xe đóng lại, ngay sau đó vang lên hai tiếng bang bang liên tiếp, là tiếng đạn bắn trúng vào thân xe. Có điều bấy giờ chiếc xe đã như mũi tên rời cung đi xa rồi.

“Đi đâu?”

Phía sau tay lái, người đàn ông vừa mới cứu Dịch tân chính là Dịch Phong Nghiêu, lúc này anh ta nhìn cánh tay trái của Dịch Tân, lên tiếng hỏi.

“Bệnh viện, tìm Phong Dương.”

Dịch Phong Nghiêu hơi kinh ngạc, lại đưa mắt nhìn Dịch Tân một cái hỏi: “Không quay về à?”

Dịch Tân nhắm mắt lại: “Vết thương đỡ đã rồi về.”

Bây giờ người anh chật vật toàn máu, không thể để cho cô thấy được.

Dịch Phong Nghiêu cũng không nhiều lời, chuyển hướng tay lái, đi về phía bệnh viện.

Dịch Tân lại mở mắt ra hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”