Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 260: Yêu em như hút thuốc phiện vậy (2)




Edit & Beta: TranGemy

Em để anh hút cả đời…

Tuy chủ đề này là do anh khơi ra, nhưng lúc nghe thấy cô hùa theo như thế thì đầu óc vẫn thoáng chốc khựng lại.

Cho dù lời này anh nói là thật nhưng cũng chỉ có ý trêu chọc cô là chính, không mong chờ cô sẽ đáp lại, không ngờ rằng cô còn dám nói, nói… So với lời thổ lộ của anh, hình như lời này còn có phần cảm động hơn.

Bản tính Dịch Tân đã không phải người lương thiện gì, bây giờ lại nghe thấy Tân Hoành nói thế, nếu anh mà còn không có phản ứng gì thì đúng là không phải đàn ông!

Vì vậy, anh ôm cô vào lòng, hôn… Thật giống với ***, hết sức căng thẳng.

Lúc đầu Tân Hoành còn hơi kháng cự, trong suy nghĩ của cô, lúc bày tỏ tình cảm, sau khi nói xong, nếu không có chung cảm nhận với đối phương thì có thể giả bộ như không nghe thấy, nhưng nếu có và cũng muốn anh hiểu được thì cũng nên đáp lại một tiếng. Trong lòng trộm thấy vui vẻ như vậy nên cũng không suy nghĩ sâu xa thêm nữa.

Có điều, người đàn ông Dịch Tân này, ngay từ đầu đã không có chung suy nghĩ với cô, như thể một người đàn ông từ trên trời mà ông trời cố ý ném cho cô. Điều cô thích, cô mong đợi, anh đều không có, không chỉ không có, thậm chí còn ngược lại, đến mức không khiêu chiến khả năng chịu đựng của cô thì không chịu được. Cho nên bây giờ cũng không thể ảo tưởng rằng Dịch Tân sẽ có suy nghĩ giống cô được, rằng anh sẽ bình tĩnh gật đầu, ôn hòa bảo, ừ, anh biết, em tiếp tục nấu cơm đi, anh ra ngoài trước,…

Nếu Dịch Tân mà có thể cư xử như vậy, thì trật tự thế giới có thể chính thức bị phá vỡ rồi…

Tân Hoành nghĩ tới đây thì cũng đành chấp nhận thuận theo anh, dù sao đối với đòi hỏi hơi cao của anh, cô cũng không chán ghét, ngược lại còn ngày càng hưởng thụ.

Để mặc anh ôm ấp hôn hít, đầu óc hai người đang trống rỗng thì bên tai chợt vang lên tiếng động: “Xèo!”

Tân Hoành bị âm thanh này làm run lên, Dịch Tân nhanh chóng buông cô ra, rất nhanh đi đến phía sau cô, “cạch” một tiếng tắt bếp ga đi.

Tân Hoành quay đầu mới phát hiện thì ra canh bị trào ra ngoài, đổ xuống bếp.

Cô hơi lúng lúng…

Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của người nào đó: “Về sau lúc nấu cơm thì không được phân tâm, rất nguy hiểm.”

Lòng Tân Hoành lập tức ngổn ngang trong gió. Oán trách nhìn người đàn ông nháy mắt đã trở nên đạo mạo trước mặt.

Đại thiếu gia, em đang nấu cơm, là ai chạy tới ôm ấp rồi lại hôn em, hại em bị phân tâm đây?

Dịch Tân lại làm ra vẻ hợp tình hợp lý bổ sung thêm: “Cũng may là hôm nay anh ở đây!”

Tân Hoành: “…”

Cô nắm tay thật chặt thành quả đấm, ngón trỏ chỉ thẳng ra ngoài cửa: “Ra ngoài.”

Dịch Tân thấy vẻ mặt tức giận của cô thì cười cầu hòa, cũng không tiếp tục quấn lấy cô nữa mà tự mình đi ra ngoài. Nhưng thật ra anh đang nghĩ, dù sao lúc này vận động ở trong bếp cũng sẽ bị cắt ngang, cũng chẳng thu được cái gì.

Tất nhiên, anh không nói thì Tân Hoành cũng không biết, còn tưởng rằng lương tâm anh đột nhiên thức tỉnh.

Bữa tối, Tân Hoành lại làm một bàn đầy đồ ăn.

Dịch Tân ngồi xuống, chỉ lướt qua một vòng rồi hừ khẽ: “Mới nấu?”

Tân Hoành nhìn anh, khóe môi cười cứng đờ: “… Nếu không thì thế nào?”

Dịch Tân nhìn cô: “Bữa trưa, đi đâu rồi?”

Tân Hoành lau mồ hôi lạnh, người đàn ông này… Đúng là… Cái gì cũng biết à!

“Em với Phong Dương và Tang Nhuế ăn rồi.”

Dịch Tân nhướng lông mày, vẻ mặt “Anh biết ngay mà”: “Quả nhiên là ăn mất cơm của anh.”

Tân Hoành: “…”

Anh lại lừa cô! Cô tức đến nghiến răng, đụng phải anh, lúc nào cô cũng sẽ bị lừa ngoan ngoãn nhảy vào bẫy là sao? Có tật giật mình chăng!

Dịch Tân lại nói: “Sau này nấu cơm cho anh, không cho phép để người khác ăn.”

Tân Hoành bó tay nói: “Anh muốn để một mình em ăn đến vào viện cấp cứu luôn à?”

“Cất đi, anh trở về sẽ tự ăn.”

“Em làm đồ mới cho anh, không phải tốt hơn sao?”

Dịch Tân liếc cô một cái, thẳng thừng nói như rất có lý: “Anh chính là thích ăn cơm thừa canh cặn, không được à?”

Lúc này thì Tân Hoành hoàn toàn không còn lời nào để nói rồi.

Dịch Tân kén cá chọn canh nói một hồi, đủ loại yêu cầu, nhưng cũng chẳng tổn hại chút nào đến tinh thần ăn uống hăng hái của anh, Tân Hoành nhìn anh, không khỏi nghĩ đến một câu… được lợi lại còn ra vẻ.

Tân Hoành nghĩ tới đây, mặc dù càng nghĩ càng muốn đóng vai một người phe chính nghĩ, lên tiếng phê bình người đàn ông ấu trĩ này, nhưng lại suy nghĩ, dù sao anh cũng là chồng cô, là người chung chăn chung gối với cô, chính nghĩa gì đó cũng chỉ là người ngoài mà thôi, cô tội gì phải lấy tay bắt cá, thôi thì nhịn. Hơn nữa cô còn có việc muốn nói với anh.

Đến khi hai người cơm nước no nê rồi, Tân Hoành còn đang rối rắm không biết nên bắt đầu nói thế nào thì Dịch Tân đã trực tiếp mở lời: “Nói đi, có việc gì?”

Tân Hoành sững sờ, bật thốt lên hỏi lại: “Nhìn rõ ràng thế sao?”

Dịch Tân cười nhẹ, ánh mắt sáng lấp lánh: “Thì ra là thật sự có chuyện à?”

Tân Hoành: “…”

Dịch Tân lại dịu dàng nói: “Anh còn tưởng là, em đối tốt với anh như vậy là thật lòng chứ.”

Tân Hoành híp mắt nhìn anh: “Anh cứ nói thêm một câu không phải thật lòng nữa thử xem?”

Dịch Tân nhún nhún vai, rất thông minh không nói thêm câu nào nữa.

Tân Hoành hừ khẽ, sắc mặt lúc này mới tốt hơn chút, cô suy nghĩ rồi quyết định cứ nói thẳng ra: “Chúng ta… trở về nhà thôi.”

Dịch Tân nghe thế thì lông mày nhíu lại, nhất thời giọng cũng trầm xuống một chút: “Tại sao?”

Tân Hoành không dám đối mặt với đôi mắt sáng ngời của anh, nhưng cũng không rời mắt đi chỗ khác, nhìn anh nửa đùa nửa thật nói: “Nơi này không có người phục vụ, em có hơi nhớ nhung cuộc sống thiếu phu nhân.”

Dịch Tân híp mắt lại, lẳng lặng nhìn cô một lúc rồi mới mở miệng: “Nguyên Thâm đi tìm em.”

Lời này, không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Tân Hoành cứng người, ổn định tâm tình cười: “Nguyên Thâm? Sao có thể chứ?”

“Tân Hoành, đây không phải là câu hỏi.”