Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 245: Ba chữ của cô, đổi lấy tất cả tấm chân tình của anh (5)




Edit: TranGemy

Nếu lúc này anh không nói gì, cô còn có thể tiếp tục vui mừng như vậy…

Nhưng hóa ra anh đã sớm nhìn thấu cô! Nhìn thấu cô vẫn còn chưa ngủ. Ở trước mặt anh, chỉ sợ là một chút suy nghĩ cô cũng không giấu được.

Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng… bi tráng. Sau đó bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười mà bảo anh: “Dịch Tân, Dịch Phong Nghiêu từng nói, anh thông minh như vậy, sớm muộn gì em cũng sẽ không chịu nổi anh.”

Nói xong, cô vốn định cười một tiếng trêu chọc anh nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Trong phút chốc, Tân Hoành nghĩ đến thói quen kiêu ngạo của Dịch Tân, lúc này mới cảm thấy dễ dịu hơn một chút.

Cái đó, Dịch Phong Nghiêu… Lần này, đành để anh chịu ủy khuất rồi.

Về sau, Tân Hoành luôn hối hận, lúc nào cũng ăn năn vì khi đó đã để cho Dịch Phong Nghiêu phải gánh tội. Đây là lý do duy nhất có thể giải thích cho việc không tới một tiếng đồng hồ sau, cô lập tức gặp phải báo ứng.

Khi cô tan làm, vừa về đến nhà đã thấy một bóng dáng nghiêm nghị ngồi trên ghế salon trong phòng khách, trong nháy mắt cô đã bị dọa sợ đến mức tim cũng ngừng đập. Bất chợt, trong đầu hiện lên hình ảnh các kiểu cướp tiền, cướp sắc, hay tin tức về các vụ giết người diệt khẩu các loại.

Sau đó, khi cô bình tĩnh nhìn lại, thấy rõ gương mặt của người kia lại càng sợ hãi, trong nháy mắt hồn bay phách lạc.

Trong phòng khách, người kia có dáng ngồi thẳng, cứng rắn, tóc bạc trắng, bên cạnh còn dựng cây ba toong gỗ khắc đàu rồng, đang nhìn cô bằng ánh mắt nhàn nhạt, chính là người đã mấy tháng không gặp – Dịch Lam.

Cô kinh hãi, không ngờ Dịch Lam lại đường hoàng ngồi đợi cô trong phòng khách nhà cô, ngoài hồn bay phách lạc ra, cô không thể có một phản ứng nào khác nữa.

Dịch Lam lại tương đối bình tĩnh, nhìn thấy khuôn mặt hóa đá của Tân Hoành thì nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp, Tân Hoành.”

Trong giây lát đó, Tân Hoành như thể bất tỉnh đến nơi rồi.

Tại sao, tại sao ông cụ này lại tự nhiên như vậy, có thể có tư thái đường hoàng thế kia mà xuất hiện trong nhà cô, như thể ông mới là chủ nhân đang ngồi đây chờ cô tới, nhìn thấy cô rồi mà còn bày ra cái dáng vẻ “Cô ở đấy ngạc nhiên cái quỷ gì?” là sao?

Quan trọng hơn là, tại sao, tại sao lúc này Dịch Tân lại không có nhà?

Tại sao, tại sao mỗi lần Dịch Lam đột ngột xuất hiện hay làm những chuyện gây tổn thương với cô thì Dịch Tân đều không có mặt?

Tân Hoàn nở nụ cười gượng gạo, cố gắng khiến cho gương mặt mình bớt cứng ngắc: “Ông ngoại! Ông tới lúc nào vậy? Sao không nói trước với chúng con một tiếng, chúng con…” Đi đón ông.

Nhưng Tân Hoành còn chưa nói hết, Dịch Lam đã cắt ngang lời cô: “Thông báo cho các người một tiếng à? Dịch Tân còn chịu để cho tôi gặp cô ư?”

Tân Hoành cứng lưỡi há hốc mồm, quả nhiên, người này đến không phải có ý tốt, ông cụ cố ý đến đây nhân lúc Dịch Tân không có mặt.

Trong lòng Tân Hoành có dự cảm không lành, bàn tay nắm chặt lại, cô cố gắng nở một nụ cười: “Sao lại thế được chứ? Ông là ông ngoại của Dịch Tân thì cũng chính là ông ngoại của con, làm gì có chuyện ông ngoại muốn gặp cháu trai cháu gái mà không được ạ.”

Dịch Lam cười lạnh: “Quả là biết cách nói chuyện, chỉ tiếc là… Tôi không có cái bản lĩnh làm ông ngoại cô được đâu.”

Toàn thân Tân Hoành chấn động, trong nháy mắt đầu óc đột nhiên trống rỗng.

Tân Hoành hiểu, Dịch Lam không phải một người bình thường, ông đã từng là gia chủ của nhà họ Dịch, địa vị vô cùng vững chắc, nhất ngôn cửu đỉnh*. Người như vậy, mỗi một câu một chữ đều tương đương với thánh chỉ, có ý nghĩa hết sức quan trọng.

*Nhất ngôn cửu đỉnh: (Một lời nói ra có sức nặng như chín cái đỉnh) Một lời đã định, không thể thay đổi hay xem xét lại.

Ông nói, ông không có bản lĩnh làm ông ngoại của cô.

Tân Hoành cũng hoàn toàn không có một suy nghĩ quá phận nào, chẳng qua đây chỉ là một câu nói bình thường thay lời chào hỏi mà thôi.

Một câu kia của Dịch Lam làm Tân Hoành cảm thấy tay chân mình cũng trở nên lạnh lẽo, cô biết, ý từ của lời này: Dịch Lam ông không chấp nhận Tân Hoành.

Đột nhiên Tân Hoành cảm thấy lòng bàn tay mình toát đầy mồ hôi lạnh. Tim cô cũng tăng gia tốc mà đập nhanh đến nỗi chân đã bắt đầu run lên, nhất thời á khẩu không nói được gì.

Dịch Lam nhìn cô, ánh mắt sâu xa, biết được cô đã hiểu thái độ của ông nên cũng không vòng vo nữa, ánh mắt thẳng tắp chiếu về phía cô, nói thẳng: “Rời khỏi Dịch Tân đi.”

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng lúc nghe thấy năm chữ này, cô vẫn có cảm giác như thể cả thân thể bị cái gì đó hung hăng bổ cho một nhát. Cô gần như đứng không vững nữa, trong nháy mắt đầu óc cũng không còn tỉnh táo, giọng nói của cô phát ra cũng run rẩy: “Tại sao?”

Nói xong, cô lại tự thấy buồn cười. Tại sao? Còn có thể tại sao nữa chứ? Cô đang hỏi cái vấn đề ngu ngốc gì thế này?

Chỉ là không ngờ Dịch Lam vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Bởi vì, những thứ Dịch Tân cần, cô không cho nó được.”

Lòng cô như lại bị đẩy mạnh một cái, cố gắng lảo đảo đi về phía trước vài bước, chỉ là thoáng chốc đã cảm thấy vô lực.

Cô không bước nổi nữa, nhưng cái tay kia vẫn cố đẩy như cũ, rốt cuộc cô cũng không đứng vững được nữa, mặt tràn đầy nước mắt nhìn Dịch Lam, khẽ run run hỏi: “Nói vậy, là có ý gì?”

Cô nói ra lời này mà trái tim cũng như bị văng ra ngoài theo, có điều nó lại bị vướng ở cổ họng, sau đó cô thấy cổ họng mình như bị trái tim đang đập ầm ầm kia chẹn cho nghẹn lại.

Đùng, đùng, đùng…

Cô nhìn chằm chằm Dịch Lam, gắt gao cắn chặt răng.

Cô biết, Dịch Lam đang tiến hành xét xử cô, lúc này, những gì ông sắp nói ra để trả lời cô… tất cả đều là chứng cứ.

Như thể một phạm nhân bị quan tòa định tội, dù thế nào cô cũng không chịu nhận tội, sau đó sẽ kêu gào oan ức, buộc quan tòa phải lấy chứng cứ ra, để cho cô chết một cách rõ ràng.

Nhưng thật ra là cô đang đánh cuộc. Cô không có chút nào là sắp chết cả, cô chỉ đang hi vọng quan tòa sẽ không thể đưa ra chứng cứ thỏa đáng. Khi đó, thậm chí cô còn có thể cười phá lên, dùng cách này để chứng minh sự trong sạch và vô tội của mình.

Có điều, đây là một canh bạc, nếu như quan tòa đưa ra được chứng cứ, vậy thì một khắc kia chính là lúc cô phải chết.

Bởi vì, chứng cứ đó sẽ chứng minh được cô là người đáng chết.

Chính vì Tân Hoành không cam lòng nên mới đánh cuộc. Một mặt cô buộc Dịch Lam phải nói cho cô biết, nhưng thật ra một mặt lại sợ hãi điều Dịch Lam nói ra sẽ chứng minh: Tân Hoành, rời khỏi Dịch Tân đi, cô là người có tội, phải chịu sự trừng phạt này là đúng!