Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 220: Tình cảm gắn bó (6)




Edit: Tiểu Du
Beta: Ori

"Được."

Hồi lâu sau, rốt cuộc anh có thể nghe được tiếng của, lại đã sớm cứng ngắc không thể công nhận. Thân thể hơi có tri giác, anh giơ tay lên, thật chặt vòng qua thân thể của cô, dùng sức đem cô nhét vào ngực mình.

"Được, được, về sau, anh chỉ làm việc em thích."

Lại một liên tục lên tiếng, âm thanh của anh run rẩy rõ ràng như vậy. Hình như là cực vui mà khóc, vừa hình như vẫn không thể tin được. *

Không thể tin được, tất cả mọi chuyện qua đi, cô hoàn nguyện ý để cho anh yêu cô.

Anh ôm cô đến trên sô pha, vội vàng hôn cô. Cô lại lần nữa đẩy anh ra, anh nhíu mày, bất mãn, gấp gáp mà nhìn chằm chằm vào cô.

Cô dở khóc dở cười, "Anh hình như nên trở về bệnh viện, Phong Dương nói, anh bệnh rất nặng."

"Phải thử một chút thân thể của anh có được hay không?" Anh hung hăng nhìn cô, đối với hành động của cô mất hứng đến cắn răng nghiến lợi.

Cô làm như không thấy, thẳng sắp bị anh ngăn  cản cô cài nút áo lần nữa. Anh tức giận, giống như đứa bé lại cởi nút, cô bị bộ dáng kia của anh chọc cho cười ra tiếng, lại cuống quít đi cài nút áo.

Thế nhưng anh lại ngang ngược , tay từ trên y phục của cô dời đi, một tay vòng qua hôngcủa cô, liền đem cô ôm đến trên chân mình, đặt trong ngực. Ngưng mắt nhìn cô bất chợt trở nên thâm sâu, khàn khàn nói: "Anh không sao, anh chỉ là nhớ em rồi."

Cô bị lời nói của anh nói đến mức cả người mềm nhũn, cơ hồ đem cầm không được, dịu dàng nhìn lại anh, hồi lâu, rốt cuộc vẫn kiên định lập trường, "Đi bệnh viện."

Anh lại muốn kháng nghị.

Cô vội nói, "Chính anh nói, về sau cũng nghe em, có phải anh muốn cùng em ký hiệp nghị mới tính?"

Cô nói tới chỗ này, đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, gần đây em xem ti vi, vợ chồng nhà người ta cũng ký cái gì mà hiệp nghị trước hôn nhân, em chưa biết đến thứ này, ngây ngốc bị anh ức hiếp lâu như vậy, nếu không chúng ta cũng viết một bản?"

Thế nhưng anh lại cực kỳ dứt khoát, thuận miệng liền nói, "Trừ hạn chế anh chạm vào em, những thứ khác, em viết, anh ký."

Cô nghẹn họng nhìn trân trối, trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy cái hiệp nghị gì đó đúng là không có giá trị tồn tại.

Cô giùng giằng muốn đứng lên, thế nhưng anh lại ngang ngạnh đem lấy cô giam vào trong ngực, cô ngồi trên đùi, cũng không dám tùy ý lộn xộn, chỉ có thể dịu dàng dụ dỗ nói, "Đi bệnh viện đi, dạ dày anh hiện tại khẳng định vẫn còn rất đau."

"Không đau."

"Đau."

"Không đau."

"Đau."

"Được rồi, là có chút đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được." Anh rốt cuộc kỳ cục  thừa nhận.

Cô bất đắc dĩ than thở, "Anh chịu được nó làm cái gì? Anh nên trị nó!"

Thế nhưng anh lại chợt nhìn cô, lên tiếng, "Tân Hoành, chỗ đau này, anh thật sự  có thể chịu được."

Trong lòng cô căng thẳng, đột nhiên nhớ tới, có lẽ, chỗ đau này, đối với người đàn ông như Dịch Tân mà nói, thật không coi vào đâu. Lần đầu tiên lúc cô nhìn thấy anh, anh có thể mặt không đổi sắc tự mình động thủ đem đạn trên vai lấy ra; vì cứu anh, anh có thể không chút do dự đối với cánh tay trái của mình nổ súng, có thể làm như không có việc gì dùng tay bị thương lái xe, đem chính mình cùng cô đưa đến bệnh viện.

Anh đang trước mặt cô, hình như cho tới bây giờ cũng chưa có bởi vì trên thân thể có vết thương mà lộ ra bất kỳ vẻ mặt đau đớn nào.

Lúc nào anh cũng đều là vẻ mặt không đổi sắc, không phải anh sẽ không bị thương, chỉ là anh bị thương, cũng có thể bình tĩnh đến kinh người, thậm chí có thể khiến người ta hoài nghi những thứ kia máu không phải từ trong thân thể của anh chảy ra, cũng chỉ là nhuộm lên, như là thuốc màu, không liên quan đến đau đớn.

Nhưng anh đại trước mắt, rốt cuộc trải qua bao nhiêu người khác không biết, thậm chí là chuyện không thể tưởng tượng  đã tôi luyện?

Không có người nào là sinh ra đã cường đại không đau không thương như vậy, mỗi người lúc đầu ra đời, cũng chỉ là một thân thể da thịt mềm yếu, đều là bảo bối được tỉ mỉ ôm vào trong ngực thương yêu che chở. Nhưng rõ ràng là bắt đầu giống nhau, lại luyện anh thành thân thể cùng cá tính giống Tường Đồng Vách Sắt, tại sao?

Đáp án duy nhất, chỉ có thể là so với người khác anh trải qua nhiều hơn, chỉ có khó khăn cùng đau khổ mới có thể rèn người.

Lòng của cô nặng nề đau nhói, thân thể mềm nhũn, chủ động ôm anh, thấp giọng nói: "Dịch Tân, em không thể nhịn. Em sẽ khổ sở; anh không sợ đau, em sợ. Lại nói, chỉ có khi tạm thời không có đường để đi, chúng ta mới cần chịu đựng, mà bình thường, chúng ta nên đối tốt với chính mình."

"Giống như anh nghĩ rất tốt với em, em cũng muốn với anh như vậy." Cô nói tới chỗ này, lại đột nhiên dừng lại.

Dịch Tân vốn là bởi vì lời của cô..., một lòng mềm đến rối tinh rối mù, lúc này thấy cô chợt dừng lại, trong lòng hồ nghi, cúi đầu nhìn cô.

Cô nhìn anh, co rút khóe môi, "Éc. . . Về cái nói anh tốt với em, còn chờ thương lượng."

Anh nhíu mày, "Anh đối với em không tốt?"

Cô bĩu môi, "Nghe nói là rất tốt, không có sai. Nhưng là bản thân em tỉnh lại rơi xuống, không cảm thấy anh đối với em thường hay có thật nhiều hành động tốt, không thể tha thứ sao?"

Tim của anh bỗng nhiên co rút, rồi sau đó, đau nhức trong nháy mắt lan tràn tới toàn thân, anh vội vàng đem cô ôm chặt hơn, lại đi hôn cô, liên thanh nói: "Thật xin lỗi, sẽ không, sẽ không bao giờ đối với em như vậy nữa."

Cô lẳng lặng tựa vào trong ngực anh, mặc anh hôn, buồn buồn nói: "Chuyện đứa nhỏ, anh nên nói cho em biết."

Động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, môi, cứng lại ở trên mặt cô.

Cô than nhẹ, "Anh cũng có thể nói cho em biết, đứa bé kia, chỉ là ngoài ý muốn."

"Nhưng là, anh đều không cùng em nói, anh không nói gì, anh chỉ càng không ngừng làm em sợ, buộc em, làm em sợ, buộc em."

Cô nói xong, âm thanh lại mang theo nghẹn ngào.

Thân thể Dịch Tân khẽ run, anh hiểu, anh đều hiểu.

Mặc dù cô vẫn thích anh, hoàn nguyện ý ở cùng với anh, nhưng là, chuyện đã xảy ra cô liền không thể nào dễ dàng quên. Tất cả ác liệt anh đối với cô, anh nghĩ, trí nhớ có lẽ sẽ mơ hồ, nhưng một khắc kia, tất cả kinh hoảng, sợ, cảm giác đau lòng cũng thật sâu khắc vào trong lòng của cô. Thậm chí anh có chút khủng hoảng mà nghĩ, cho dù có một ngày không hề có trí nhớ nữa, cảm giác kia cũng sẽ không rút đi, một khắc  vô dụng cùng tuyệt vọng kia.

Nhưng rõ ràng những thứ này, cô đều có thể không cần thừa nhận.