Anh nhìn thấy cô đi ra, bờ môi gợi lên một chút ý cười, ánh mắt lại sâu chìm.
Cô nhất thời có chút nghi hoặc, cô đi ra phía trước, anh đang suy nghĩ cái gì? Cô đi về phía anh, cười rồi hỏi:" Đang suy nghĩ cái gì?"
Dịch Tân tự nhiên vươn tay đem cô kéo qua, lại làm cho cô ngồi trên ghế dựa xong rồi mới ngồi đối diện cô cười:" Em làm cái gì ở trong đó, anh ngay tại tưởng cái gì>"
Mặt cô nhất thời đỏ lên.
Đừng mở đầu, mang theo oán khí, âm thanh lại nhỏ:" Tuy rằng chúng ta là vợ chồng, nhưng nói chuyện với anh cũng có thể hơi hàm súc một ít."
"Nha? Anh còn chưa đủ hàm súc?" Anh tỏ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt xinh đẹp gắt gao nhìn cô.
Tân Hành bất đắc dĩ thở dài. Lại thấy trên bàn cơm, một bàn xanh xao, cũng thuận thế liền đổi đề tài:" Em chưa bao giờ biết anh biết nấu ăn."
Cô nâng mắt nhìn anh cười, cười đến không tinh khiết. Kia ý là, anh vì sao lại không cho em làm?
Mắt anh híp lại, cười khẽ:" Bởi vì chưa có cơ hội nào tốt như vậy, có thể ở trên giường làm được đã đói bụng. Em lại ngủ chìm nên chỉ có thể là chính anh tự làm."
Tân Hành vẻ mặt hắc tuyến. Đúng là nên đói bụng, ngày hôm qua bọn họ làm từ buổi chiều đến tối, mà hiện tại đã là giữa trưa nhưng đều ở trên giường. . .
Lại bị ánh mắt nóng rực gắt gao nhìn chăm chú, cô chỉ có thể dời sang một đề tài khác, hỏi:" Nơi này là khách sạn, vì sao có phòng bếp?"
Anh cười:" Em cho là ở thành phố H, anh có thể chịu được ở cùng lão gia tử chung một chỗ?"
Tân Hành kéo khóe môi:" Lời này của anh, nên nói thẳng ra chút đi."
"Nơi anh đang ở là Dịch gia ngoài địa phương, nếu không phải thành toàn cho em ở trước mặt lão gia tử hảo hảo biểu hiện tâm tư, anh đã sớm mang theo em đến đây". Anh nhìn cô, lại ý cho điều chi chậm rãi nói:" Có một số việc cũng thuận tiện không ít."
Tân Hành tự động xem nhẹ anh, cuối cùng câu kia không đơn thuần trong lời nói. . .
Nghĩ đến cũng đúng, Dịch Tân là đàn ông, tuổi trẻ lại nhiều tiền, sinh hoạt cá nhân chắc chắn sẽ có. Bên ngoài biên có địa phương. . . Như vậy mới nói thông.
Nghĩ đến đây, Tân Hành lại không tự chủ được trong lòng có chút không thoải mái, không được tự nhiên hỏi:" Kia. . .Thật ra có bao nhiêu phụ nữ đến nơi này rồi?"
Anh nghe xong, nhíu mày, ánh mắt lại cười đến đắc ý.
Cô không thấy anh trả lời câu hỏi của cô, ê ẩm nói:" Như thế nào? Là nhiều lắm nhất thời đếm không hết?"
Anh cúi đầu cười ra tiếng:" Không, chính là suy nghĩ của anh là không quá mất thất bại."
Cô ngẩn người "A?"
"Anh cưới một người phụ nữ hơn hai năm, người phụ nữ kia lại tựa hồ đến nay vẫn không hiểu anh" Giữa mặt mày anh hàm chứ nhẹ nhàng trách cứ:" Em cũng không phải không biết, anh là người thích sạch sẽ vậy tại sao có thể dễ dàng đem phụ nữ đến chỗ này của anh làm dơ?"
Cô nghe anh nói xong, tuy biết là anh khéo lưỡi, nhưng trong lại nhịn không được liền vui vẻ, Lại nghĩ, vẫn nhịn không được hỏi:" Kia. . . Nghê tiểu thư đâu?"
Cô nói xong, mặt anh nháy mắt liền thu lại chỉ chốc lát trong lúc đó lưu đàm tiếu.
Trong lòng cô nhất trọng.
Quả nhiên, vẫn là bất đồng đi?
Lại nhịn không được cười khổ một tiếng.
Dịch Tân thấy cô như vậy, mày nhịn không được gắt gao nhíu lại. Nói nữa trong âm thanh có chút lạnh lùng cùng buộc chặt:" Tân Hành, nếu anh nói, anh cùng Nghê Tranh chưa từng phát sinh quan hệ, em tin sao?"
Âm thanh trong sạch của anh, rõ ràng mang theo sự kiềm chế rất lớn, kiềm chế đi vài phần nguy hiểm. Nếu như ánh mắt sáng như chim ưng của anh gắt gao nhìn vào ánh mắt của cô, giống như đang đợi đáp án của cô, lại giống như không phải.
Tân Hành chỉ cảm thấy trong lòng mạnh mẽ chấn động, như vậy Dịch Tân cô mơ hồ phát hiện ra nguy hiểm. Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác lúc này anh đối với cô có sự chờ mong rất lớn, cho nên cô cũng không chịu nổi phủ nhận.
Không tự chủ gật đầu, cô thật sự nhìn vào mắt anh, trịnh trọng nói:" Em tin."
Thần sắc của anh vẫn chưa thả lỏng, ngược lại tăng thêm chút khẩn trương:" Thật sự?"
Tân Hành rốt cục không nhịn được, "Phốc" một tiếng liền bật cười liếc anh:" Chuyện quan trọng như vậy em đều tin anh, anh ngược lại không tin em? Em đây có phải là đang chịu thiệt hay không?"
Lúm đồng tiền của cô đẹp như hoa, anh căn bản đang buột chặt tâm rốt cục mới hạ xuống, rồi hướng tới cô cười:" Chúng ta đều là của nhau, ý tứ của em nói em đang chịu thiệt?"
Hai con mắt sáng của cô vừa chuyển, theo bản năng cãi lại:" Người này em đây cũng không phải anh, em vì sao có thể không ăn mệt?"
Anh nghe xong, phá lệ không nói gì thêm, chỉ là nhìn cô cười đến vui vẻ. Ngược lại rốt cục cũng nghĩ thông suốt muốn cho cô chiếm tiện nghi cái miệng này.
Tân Hành thấy anh như vậy, rốt cục mới phản ứng kịp chính mình đang nói cái gì.
Chúng ta đều là của nhau. . .
Mồ hôi lạnh. . . Cô dùng sức lắc đầu, cầm lấy đôi đũa, lúng ta lúng túng nói:" Ăn cơm, ăn cơm."
Chính mình ăn hai miếng cơm, mới đột nhiên thấy, lại dời đũa tới đĩa rau, chiếc đũa tùy ý thả xuống, gắp một khối cá dấm chua Tây Hồ cũng không nghĩ nhiều liền đưa miếng cá tới miệng.
Ăn.
Sau đó toàn thân không khống chế được co rút lại. Nhất thời động liên tục cũng không thể cử động nữa, chỉ có thể cương cứng người tại chỗ, cực kì chậm đến.
Rất chua!
Dịch Tân thấy cô cầm chiếc đũa định ở nơi nào, toàn thân nhẹ nhàng run trong lòng quýnh lên hỏi:" Làm sao vậy?"
Tân Hành thật vất vả mới chuyển tròng mắt sang phía Dịch Tân, trong lời nói ra đều run run:" Chua --- ----"
Dịch Tân thấy cô như vậy, cuống quýt đứng dậy, bước nhanh ra ngoài, không bao lâu lại trở về, trên tay còn bưng một ly nước, cũng không đưa cho cô mà trực tiếng để đến bên môi cô:" Đến, uống nhanh đi."
Tân Hành đã bị chua tới mức không nghĩ muốn nhúc nhích, lúc này cũng thuận thế cầm lấy tay anh, hung hăng uống xuống mấy mồm to cả người mới cảm thấy dễ chịu đi rất nhiều.
Sau đó, nâng ánh mắt ai oán như sắp khóc nói:" Thân ái, anh rốt cuộc cho bao nhiêu dấm chua vào a?"
Khuôn mặt Dịch Tân vốn dĩ rất xinh đẹp rốt cuộc cũng không nhịn được có chút đỏ.
Tân Hành lại nếm thử vài món đồ ăn, chỉ là phía trước bị vị chua làm chậm đến giáo huấn, cô lúc này cực kỳ cẩn thận.
Thịt cua đậu hủ. . .Quá ngọt.
Gạo nếp sườn. . . Sườn sống.
Cũng chỉ có thanh sao Hà Nhi kia cũng không tệ lắm, canh rau nhút còn có thể uống.
Tân Hành để đũa xuống, nhìn sắc mặt khẽ đỏ của Dịch Tân, nhẹ giọng nói:" Kỳ thật, anh chưa từng nấu ăn có đúng không?"