Ngón tay thon dài nhất thời cứng lại trên chai rượu.
Dịch Tân liếc mắt nhìn Phong Dương một cái, thu tay lại, cả người tựa vào
ghế sa lon phía sau, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh giơ tay lên, dụi dụi khóe mắt. “Phong Dương, tôi cho cậu biết, đó là chuyện không thể. Đời này cô ấy không thể rời tôi đi. Tôi cũng vậy, tuyệt đối sẽ không cho cô ấy cơ
hội rời khỏi tôi. Coi như cô ấy hận tôi oán trách tôi, cô ấy cũng phải ở cùng tôi.” *
Phong Dương nghe xong, nhất thời trong tim rét
lạnh. Lại thấy người đàn ông kia lười biếng tựa vào ghế salon như cũ,
còn nhắm hai mắt lại. Anh của lúc này, nửa phần khí phách cũng không
thấy, nhưng cho dù chỉ là giọng nói tùy ý cũng rất cường thế. Không giữ
lại đường lui… như vậy.
Không giữ cho Tân Hành đường lui, cũng không giữu lại đường lui cho chính anh.
Trong lòng dao động, một hồi lâu sau Phong Dương mới hỏi, “Cô ấy… đáng để anh như vậy sao?”
Lúc này Dịch Tân mới mở mắt, nhìn Phong Dương cười một tiếng, trong mắt lại rõ ràng có sự thất bại cực kỳ hiếm thấy, “Tôi không biết cô ấy có đáng
giá hay không, chỉ là… Nếu như cô ấy không vui, ngay cả yêu cùng cô ấy
tôi cũng sẽ đau lòng.”
Dịch tân nói tới đây, mắt khẽ híp, cười
giễu cợt lại có chút thê lương, “Có lẽ hơn nửa đời Dịch Tân tôi có quá
nhiều tội ác, cho nên hiện tại mớ icó Tân Hành. Cô ấy cũng không cần làm gì lại có thể ép tôi đến thảm bại. Chỉ là, hình như cô ấy cũng không
quan tâm.”
“Anh biết rõ cô ấy không quan tâm anh?” Phong Dương
hỏi ngược lại. Theo anh thấy, mặc dù bình thường Tân Hành mặt không biến sắc, sợ là cũng không giống như lời Dịch Tân, không quan tâm anh.
Dịch Tân cười, “Coi như trước kia có quan tâm, trải qua tối hôm qua, sợ là cô ấy đã hận chết tôi.”
Phong Dương cau mày, nhất thời trong tim có cảm giác không tốt xẹt qua, còn chưa nói gì, người đàn ông kia đã mở miệng trước.
“Tôi đã cưỡng bức cô ấy rồi.”
Phong Dương chỉ cảm thấy tâm thoáng chốc nặng nề trầm xuống.
Dịch Tân chỉ cười, cười đến đẹp đẽ lại giễu cợt, “Cậu có thể tưởng tượng
không, Dịch Tân lại phải dùng sức mạnh để chiếm lấy một người phụ nữ!”
Phong Dương khẽ mị con mắt, nhìn Dịch Tân, nhìn một hồi lâu mới gằn từng chữ một, “Anh không nên làm như vậy.”
Dịch Tân liếc qua anh, “Ừ, mặc dù cô ấy cho tới bây giờ vẫn luôn kém hơn
những người đứng ở nơi cao như chúng ta, nhưng trong lòng cô ấy có kiêu
ngạo của mình. Tôi đối vớ cô ấy như vậy, hình như vũ nhục này có chút
sâu.”
“Vậy phải làm sao cho phải đây?” Anh nói xong, tay dùng sức day day thái dương, dường như thật sự rất khổ não.
Phong Dương nhìn anh, gương mặt vốn cởi mở lúc này lại nghiêm túc hiếm thấy,
“Không, tôi không nói cô ấy, tôi nói là anh. Anh làm như vậy, anh sẽ
đau.”
Anh nói xong, trong căn phòng sang trọng nhất thời yên tĩnh lại.
Dịch Tân tựa vào ghế salon, nhắm hai mắt, dường như không nghe thấy lời Phong Dương nói.
Phong Dương nhìn anh, cũng không tiếp tục.
Trong không khí, nhất thời trầm xuống.
Hồi lâu sau Dịch Tân lạnh nhạt nói, “Giúp tôi gọi điện thoại cho Nguyên Thâm, cậu đi trước đi.”
Phong Dương nhìn anh, cũng không rõ tâm tư người đàn ông này. Chỉ theo lời làm theo.
Đem điện thoại đưa cho anh, người nọ hướng anh phất phất tay, Phong Dương
liền không ở lại nữa liền ra bên ngoài, chuẩn bị rời đi.
Gần tới
cửa, lại nghe được sau lưng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia
nói với người trong điện thoại, “Giúp tôi gọi Nghê Tranh đến.”
Thân hình cao lớn bỗng nhiên dừng lại, xoay người, cau mày, nhìn bóng lưng trên ghế salon kia, “Anh điên rồi!”
“Nghê Tranh không phải Tân Hành!”
Nhưng trên ghế sa lon người nọ cũng không để ý đến anh, giống như không nghe được.
Phong Dương nói tới đây, đã đến ranh giới cuối cùng giữa người với người, lúc này cũng chỉ có thể lắc đầu một cái, không can thiệp nữa xoay người đi.
Cho nên, anh không thấy trên ghế salon, ánh mắt người đàn ông kia lúc này
chứa đầy quyến rũ, cùng sự tàn nhẫn yêu dã, bên môi cười nhạt, không
biết là chính hay tà.
“Không phải sao? Anh luôn có biện pháp để có được cô ấy.”
Nghê Tranh tới đây rất nhanh, đến lúc đó, nụ cười trên mặt giấu không nổi có phần thụ sủng nhược kinh. Nhìn thấy người đànông trên ghế salon, cũng
không dè dặt, chủ động ngồi vào bên cạnh anh, lại thấy trên tay anh cầm
ly rượu, liền vươn tay đoạt lấy.
Lúc này người đàn ông kia lại chỉ híp nửa con mắt, một mực nhìn cô ta, mặc cô đoạt lấy ly rượu, lần nữa đặt trên bàn trà.
Nghê Tranh hướng về phía anh cười một tiếng, dịu dàng nói, “Sao thế? Cứ nhìn em vậy?”
Dịch Tân nói: “Hiện tại tôi cần phụ nữ, chính cô có thể chọn rờiđi hoặc ở
lại.” Một câu nói không che giấu chút nào, trực tiếp đưa dục vọng trần
trụi của anh ném tới trước mặt cô, để cho cô tự mình quyết định.
Trái tim Nghê Tranh nặng nề cả kinh.
Trong quá khứ, cô ở cùng với anh nửa năm, cho dù cô biết người này xưa nay để buông thả không kềm chế được, nhưng anh đối với cô, tóm lại còn mang
theo thương tiếc, cho tới bây giờ một chút kiên nhẫn, dịu dàng đã làm cô khó chịu nổi. Nhưng lần này trở về, cô biết, tất cả đều đã thay đổi.
Vốn cho là mình đã không có hi vọng, ngày ấy ở trên xe anh, anh đối với cô
không chút lưu tình, lạnh lẽo ngâm cô trong nước lạnh đến tâm lạnh thấu
đáo. Không nghĩ tới hôm nay lại vẫn có thể nhận được điện thoại của
Nguyên Thâm một lần nữa.
Khi đó, cô đã ở phía sau sân khấu chuẩn
bị ra sân. Hôm nay là một cuộc độc tấu âm nhạc của cô. Đây là món quà
Yến Thanh tặng cô sau khi cô về nước, tổ chức một show âm nhạc cho cô,
giúp cô một bước liền đi tới đỉnh cao ở trong nước.
Nhưng, người đàn ông này điện thoại tới, bảo cô đi khách sạn tìm anh.
Nghê Tranh không phải là người chưa từng trải qua những chuyện này, tự nhiên vừa nghe là biết ý tứ trong lời nói kia. Gần như không chút do dự, cô
lập tức thay lễ phục, nhanh chóng rời hội trường.
Người đàn ông
này, cô yêu. Hơn nữa, cô tin chắc nếu có được, về sau tất cả những thứ
khác cô yêu thích, đều có thể tự nhiên mà đến. Lấy được Dịch Tân, chính
là lấy được tất cả. Cô tới, biết sau đó sẽ có chuyện xảy ra, chỉ là
không nghĩ đến, anh sẽ trực tiếp như vậy.
Phương thức trực tiếp như vậy, càng giống như một loại. . . vũ nhục.
Trên mặt Nghê Tranh khẽ hiện lên lúng túng, Dịch Tân chuyển mắt, không nhìn cô nữa, lạnh lùng mở miệng, “Cô đi đi.”
Nghê Tranh nghe vậy, trong lòng quýnh lên, cuống quít đưa tay cầm tay anh,
lời đến khóe miệng, rồi cuối cùng lại cưỡng lại trong dè dặt. Chỉ buông
tay anh ra, chậm rãi đứng dậy. Giơ ngón tay lên, cầm quần áo cởi ra.
Từng cái từng cái, xốc xếch rơi xuống đất, cho đến ở trước mặt anh,
thẳng thắn, không còn che giấu.