Âu Văn Phú mặc dù là có ý định muốn kết hôn cùng với Xuân Nguyệt.
Thế nhưng mà bây giờ thì cũng quá đột nhiên, anh vẫn còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Hơn nữa lại còn là Xuân Nguyệt đã ngỏ lời cầu hôn với anh, chuyện này nghĩ tới thế nào cũng cảm thấy thật là xấu hổ!
Âu Văn Phú cắn răng muốn tìm từ để giải thích với cô, nhưng mà Xuân Nguyệt lại nắm chặt lấy tay anh, lắc lắc đầu, nói vẻ cực kỳ kiên định: "Không sao hết, em đã nghĩ kỹ rồi, cho dù là anh không có việc làm, em cũng có thể nuôi được anh, em có tiền!"
Âu Văn Phú nắm chặc nắm tay lại.
Anh hiện tại trong nội tâm phi thường rối rắm, Âu Văn Phú nghĩ, rốt cuộc anh có nên đánh cho Xuân Nguyệt bất tỉnh hay không? Hay là trực tiếp diệt khẩu quên cô đi? Âu Văn Phú thực hối hận bản thân mình lúc trước đã lừa gạt Xuân Nguyệt, làm cho cô luôn luôn dùng ánh mắt nhìn bản thân anh chính là một người nghèo! Anh rối rắm nhíu mày, khổ sở vì chưa tìm được biện pháp giải quyết.
Xuân Nguyệt nhìn thấy thần sắc kỳ quái của Âu Văn Phú, lại cho là anh là không muốn kết hôn cùng bản thân mình, thở dài một hơi, cười khổ sở mà nói: "Nếu như anh không muốn kết hôn thì cũng coi như xong, bất quá em thật sự có thể nuôi sống anh được! Anh không cần đi ra ngoài để làm cái nghề phụ như vậy nữa, có được hay không?"
Âu Văn Phú cảm giác mình đầu óc đang muốn nổ tung lên rồi.
Anh xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "Chẳng qua là anh cảm thấy tuổi của em còn quá nhỏ! Dù thế nào thì em vẫn còn phải đến trường, không phải sao?"
Xuân Nguyệt trầm mặc.
Tuổi của cô đúng là một vấn đề thật, nhưng mà đây chẳng qua là cô với ý tốt nhằm vào cho Âu Văn Phú mà thôi.
Đối với cô mà nói, hết thảy toàn bộ chuyện cô cũng đều có thể giải quyết xong rất tốt.
Chỉ cần cô nói với cha của mình ra mặt, để cho mình có một cái thân phận mới là tốt rồi.
Thế nhưng lời nói này Xuân Nguyệt lại nói không nên lời, bởi vì cô thật sự không thể phán đoán được rốt cuộc là Âu Văn Phú có thích kết hôn với cô hay không, hay là anh thật sự chỉ để ý tuổi của mình mà thôi.
Âu Văn Phú suy nghĩ một đêm, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được một biện pháp giải quyết nào tốt cả.
Anh đã từng thiết tưởng qua vô số trường hợp để giải thích, nhưng mà mỗi lần như vậy, trong đầu óc anh lại hiện ra hình ảnh Xuân Nguyệt đang nổi nóng rồi, hơn nữa cô còn cầm roi da quất vào trên người anh đến da tróc thịt bong.
Mỗi khi nghĩ tới cái thời điểm này, Âu Văn Phú đều kinh hãi đến mức một thân mồ hôi lạnh.
Anh hận lúc này bản thân mình không thể trở lại lúc vừa mới bắt đầu, anh sẽ bước đi chính xác theo đúng đường, mà không phải cứ phải một mực tiếp tục sai lầm, phải nói dối, như thế.
Âu Văn Phú ngồi một đêm ở trong phòng khách, trong lòng cũng run sợ cả một đêm.
Đợi đến lúc Xuân Nguyệt rời giường làm điểm tâm cho anh, cả người Âu Văn Phú đều cực kỳ uể oải không chút phấn chấn.
Xuân Nguyệt thoạt nhìn cũng thấy là cả một đêm qua cô không nghỉ ngơi tốt, thần thái rất mệt mỏi.
Xuân Nguyệt làm điểm tâm cho Âu Văn Phú xong, sau đó liền mặc vào bộ quần áo đồng phục học sinh trung học, chuẩn bị ra cửa.
Âu Văn Phú thấy Xuân Nguyệt sắp đi ra khỏi cửa, vội vã nắm lấy cánh tay của cô, hỏi cô muốn đi đâu.
Xuân Nguyệt buồn cười nóit: "Em mặc đồng phục thế này, đương nhiên là phải đi học rồi.
Hôm nay có buổi kiểm tra sát hạch, em muốn đi tham gia vào cuộc thi này."
Âu Văn Phú nhanh chóng nhảy dựng lên cầm lấy quần áo, hơn nữa còn xách lấy cặp sách mà cô đang cầm trong tay.
Âu Văn Phú thật sự không yên tâm để Xuân Nguyệt đi ra khỏi cửa một mình như vậy.
Dù sao trong trường học của cô cũng còn có một người thích gây chuyện, anh nên phòng bị vẫn hơn!
Nhưng mà điều khiến cho Âu Văn Phú không nghĩ tới chính là, ngàn phòng vạn phòng, thằng nhóc con Cẩm Phàm kia rốt cuộc là ngay trước mí mắt anh lại dám gây sự rồi ! Thời điểm học sinh thi xong, đã có từng dòng từng dòng người tuôn ra khỏi cửa lớp, đi ra cửa trường.
Âu Văn Phú vốn nghĩ thừa dịp Xuân Nguyệt đang trong cuộc thi thì sẽ ở trong xe nghỉ ngơi nhiều một chút.
Nhưng mà anh cứ miên man suy nghĩ trước sau nên không sao ngủ được, nên chỉ có thể trừng mắt hạt châu, giống như chiếc bóng đèn nhìn về phía cửa chính của trường học.
Xuân Nguyệt trên người sở hữu khí chất độc đáo, nổi trội lên ở giữa một đám học sinh sinh trung học.
Cô đi tới về hướng Âu Văn Phú.
Thế nhưng mà Xuân Nguyệt mới đi đến được một nửa đường thì Cẩm Phàm lại ngăn cản cô lại.
Xuân Nguyệt nhìn Cẩm Phàm đen mặt có chút buồn bực, không hiểu được rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì.
Cẩm Phàm đột nhiên túm chặt lấy cánh tay của Xuân Nguyệt, thần sắc âm u nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng cậu lại chính là một nữ sinh như vậy!"
Xuân Nguyệt nở nụ cười, cô là loại nữ sinh thế nào chứ? Từ khi Xuân Nguyệt cô mười lăm tuổi, cái từ nữ sinh này liền đã cách biệt đối với cô rồi.
Cẩm Phàm thấy Xuân Nguyệt nở nụ cười, trán không khỏi nổi gân xanh nổi lên, phẫn nộ quát lớn: "Nếu như cậu chính là một người tham tài như vậy, vậy không bằng cậu hãy để cho tôi bao dưỡng cậu đi, tôi cũng là người có tiền đây!".