Xuân Nguyệt không biết thân phận của Âu Văn Phú.
Nhưng mà dù sao cô cũng đã làm hỏng sự thanh bạch của người ta rồi, cho nên cần phải có trách nhiệm đối với Âu Văn Phú.
Tuy rằng cô rời nhà khi còn trẻ, nhưng mà những đạo lý nên biết thì cô vẫn rất hiểu biết.
Ít nhất thì người cha của cô cũng đã từng giáo dục cô rằng, nhất định phải dám làm dám chịu, không nên làm con rùa đen rúc đầu.
Còn hiện tại, Âu Văn Phú sống thế nào? Âu Văn Phú nảy sinh sự hứng thú nồng hậu đối với người nữ sinh có chút "Trắng" này.
Lần đầu tiên gặp mặt cô anh đã để cho mình bị mất thể diện.
Tiếp sau đó cô còn coi anh là một “con vịt” đi chơi gái rồi.
Âu Văn Phú vốn chính là muốn cho cô gái nhỏ này một đòn phủ đầu.
Thế nhưng mà, khithấy cô đơn thuần muốn chịu trách nhiệm đối với mình, Âu Văn Phú vẫn là nảy sinh ra tâm ý muốn trêu đùa đối với cô.
Anh thật muốn xem xem, đến cùng cô có thể chịu trách nhiệm đối với mình tới mức độ nào.
Nhưng mà anh dường như đã nghĩ lầm rồi! Xuân Nguyệt chịu trách nhiệm đối với anh chính là cung cấp cho anh ăn, cung cấp nơi cho anh ở, lại còn cho anh cả tiền tiêu vặt! Lúc anh lấy đến chiếc thẻ phụ ngân hàng của Xuân Nguyệt, thì anh đã phải cảm động rơi lệ! Nhìn xem, nhìn xem! Anh quả nhiên sinh ra là người anh tuấn, tiêu sái ngọc thụ lâm phong, đến cả tiềm chất làm mặt trắng nhỏ (*) cũng đều có rồi ! Nhưng mà quay đầu lại, Âu Văn Phú lại muốn khóc rồi! Nếu như mà lũ bạn bè xấu xa kia của anh, biết được chuyện anh bị người ta bao nuôi như vậy, thì sự anh minh thần võ đời này của anh liền triệt để bị phá hủy rồi!
(*) Mặt trắng nhỏ (tiểu bạch kiểm): cụm từ chỉ người đàn ông được phụ nữ bao nuôi.
Xuân Nguyệt nhìn thấy Âu Văn Phú cầm chiếc thẻ phụ ngân hàng vừa khóc vừa cười, lại cho là anh đã quá cảm động, không khỏi an ủi: "Đã nói là tôi sẽ chịu trách nhiệm đối với anh rồi mà.
Như vậy, việc đưa cho anh tiền để nuôi sống anh, cũng là việc thuộc về bổn phận của tôi.
Anh không cần phải thấy có gánh nặng tâm lí đâu."
Âu Văn Phú cúi đầu, thân thể anh kịch liệt run rẩy.
Xuân Nguyệt lập tức ôm lấy vai anh, đĩnh đạc nói: "Không có việc gì không có việc gì.
Chỉ có chút ít chuyện như vậy thôi mà đã liền cảm động khóc rồi? Giống đàn ông một chút đi nào!"
Nào có phải là Âu Văn Phú đang cảm động chứ! Anh nắm chặt nắm tay đến mức sắp bùng phát cơn giận rồi ! Ở trong lòng anh vẫn đang luôn luôn rối rắm, xem có nên hủy diệt ngay tại chỗ cô nhóc đang ở trước mắt mình lúc này hay không, hoặc là đào một cái hố chôn sống cô cho rồi.
Tóm lại là, làm thế nào tàn nhẫn thì làm tới, nhất định là không thể để cho cô còn sống! Thế nhưng mà, nói như thế nào thì nói, điều chết tiệt là anh lại là một cảnh sát nhân dân, làm sao có thể làm ra cái chuyện không có vương pháp như vậy? Đây không phải trát bùn đất lên bộ quần áo cảnh sát của mình hay sao! Nếu không trước hãy buông bỏ thân phận của mình xuống, sau đó sau khi đã một đường hủy diệt cô gái nhỏ này xong, thì lại làm công bộc của một người dân?
Ngay trong lúc nội tâm của Âu Văn Phú còn đang rối rắm đấu tranh, thì Xuân Nguyệt lộc cà lộc cộc chạy lên lầu, sau đó cầm một bộ quần áo ngủ Spongebob Squarepant đưa cho anh, nói vẻ có chút ngượng ngùng: "Trong nhà tôi không có quần áo của đàn ông, cho nên đã khiến cho anh phải chịu uất ức một chút rồi.
Anh trước hãy mặc quần áo của tôi đã, đợi ngày mai tôi đi mua cho anh quần áo mới."
Âu Văn Phú vẻ mặt rút gân nhìn bộ quần áo ngủ in hình nhân vật phim hoạt hình cực lớn, cảm giác thật sâu mình mới vừa rồi có quyết định sai lầm, là không chịu quyết đoán tiêu diệt cô nhóc kia ngay lập tức! Xuân Nguyệt không hiểu biết những suy nghĩ trong nội tâm của Âu Văn Phú, chính là ngồi ở trước mặt của anh lầm bầm nói: "Hiện tại đàn ông chung tình giống như anh không có nhiều lắm rồi, có thể nói là đã hoá thạch hết rồi! Nếu như anh không ghét bỏ tôi, vậy hãy cùng đi với tôi có được không? Hai chúng ta có thể làm bạn với nhau."
Âu Văn Phú trợn trừng mắt, nói vẻ có chút khó chịu: "Chờ đến khi cô tìm được người đàn ông nào đó vừa ý rồi, liền quăng tôi luôn đúng không? Tính toán của cô được đấy chứ."
Lý luận của anh nguyên do là từ hiểu biết của anh đối với phụ nữ.
Anh biết rất rõ rànglà Xuân Nguyệt không thương anh, cô chính là một người phụ nữ có tính cách đơn thuần bị anh dụ dỗ mà thôi.
Có thể nói thân phận của anh bây giờ bất quá chỉ là một cái lốp xe dự phòng.
Chỉ cần cô gặp được một người tốt hơn, như vậy liệu cô còn nhớ rõ anh họ gì được nữa hay không? Có mà đi lừa quỷ ấy!
Xuân Nguyệt nghe Âu Văn Phú nói như vậy, cũng không hề tức giận, chính là nở nụ cười đầy sự cô đơn, "Thanh danh của tôi ở thành phố A này cũng đã không hay rồi, một kẻ phản nghịch, không học vấn không nghề nghiệp, quanh quẩn ở bên cạnh đạo đức… Đây đều là các đại danh từ của tôi.
Người đàn ông tốt chắc chắn là sẽ không bao giờ lựa chọn những cô gái hư hỏng giống như tôi đây để làm bạn.
Cho nên giữa chúng ta, không có chuyện tôi vứt bỏ anh như anh vừa mới nói đâu..