Dù sao đứng ở bên người Mục Vũ Phi so với đứng ở bên người Vũ Thiên còn muốn nguy hiểm gấp một vạn lần.
Ngộ nhỡ Vũ Thiên gặp phải tình cảnh “tam trường lưỡng đoản”, nhất định Mục Vũ Phi sẽ coi anh thành một người nhân lúc cháy nhà mà chạy đến hôi của.
Phỏng chừng, cô còn muốn chụp cho anh cái mũ lên đỉnh đầu là không chịu chăm sóc tốt cho Vũ Thiên cũng nên.
Nếu quả thật như vậy, cuộc sống của Đoan Mộc anh đã có thể trở nên thập phần bi thảm rồi !
(*) Tam trường lưỡng đoản: Ba dài hai ngắn: Câu thành ngữ.
Ý nghĩa: Chỉ tai hoạ hoặc tai nạn bất ngờ.
Đặc biệt chỉ người chết.
Thở dài một tiếng, Đoan Mộc đặt tay xuống bả vai của Mục Vũ Phi, "Hãy tin tưởng vào người đàn ông mà cô đã lựa chọn đi! Chút bài kiểm tra nhỏ này mà Vũ Thiên không qua được thì cũng không phải là Vũ đại thiếu gia rồi."
Mục Vũ Phi nở nụ cười, "Tôi không phải là không muốn tin tưởng, nhưng mà anh ấy đã nhờ cậy đến anh rồi, thì tôi liền không thể không một lần nữa xem kỹ lại một chút."
"Người phụ nữ ngốc nghếch thì tương đối đáng tin hơn.
Cô lại không thể thỉnh thoảng đáng tin một lần được sao?" Đoan Mộc rơi lệ rồi.
Chuyện này nếu như Vũ Thiên khỏe lại, mà Mục Vũ Phi lại nổi điên, Vũ Thiên cứ truy hỏi tới, thì đó không phải là do anh tiết lộ bí mật sao? Hiện tại Đoan Mộc thật sự hy vọng ông trời phóng một tia sét đánh chết anh, cũng còn tốt hơn là cái kiểu bị dày vò bởi sự ngóng trông Vũ Thiên sống, hay ngóng trông Vũ Thiên chết còn cảm thấy thoải mái hơn!
"Trước kia cũng có người từng nói rằng tôi là người không đáng tin.
Nhưng rồi sau đó tôi liền quyết đoán nói cho anh ta biết rằng, tôi chính là một người không đáng tin." Mục Vũ Phi nhớ tới lần đấu trí đấu dũng cùng Lương Ngọc Tường, vừa nghĩ đến đã cười, nhưng mà lại sực nhớ đến Vũ Thiên vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật kia, cô liền không cười nổi.
Mục Vũ Phi thở dài vỗ vỗ vào bả vai Đoan Mộc, có chút vui sướng khi người khác gặp họa, nói: "Vậy cái tội danh này anh đã được định là phải gánh chịu rồi!"
Đoan Mộc hiện tại thật muốn tìm một mì sợi để thắt cổ chính bản thân mình đến chết! Thời điểm Vũ Thiên tâm tình không tốt nhiều lắm là đấu võ mồm, nhưng mà khi Mục Vũ Phi tâm tình không tốt thì cô cũng muốn chúng sinh bị liên lụy, cùng nhau nhảy vào hố lửa! Lẽ ra anh không nên tới nơi này mới đúng! Nếu sớm biết rằng chuyện sẽ như thế này, anh liền ở trong phòng bệnh giả chết còn tốt hơn! Tất cả đều do cái tính nết dễ mủi lòng thương người đáng chết kia của anh mà ra! Thế nhưng anh lại thực sự lo lắng sợ rằng Mục Vũ Phi sẽ suy sụp hỏng mất nên mới hảo tâm đến xem cô thế nào! Hiện tại anh thậm chí không có cơ hội để tát vào miệng mình và hối hận nữa rồi!
"Để cho tôi yên lặng ở trong này một chút đi." Mục Vũ Phi tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.
Lệnh đuổi khách cũng đã hạ xuống rồi, coi như là cho Đoan Mộc một con đường sống.
Đoan Mộc vẻ mặt phức tạp nhìn Mục Vũ Phi một cái, rồi xoay người liền rời đi.
Mục Vũ Phi trong nội tâm có vô số hình ảnh thoáng qua, có thời điểm Vũ Thiên cười, có thời điểm Vũ Thiên bi thương, còn có hình ảnh anh đang ngóng nhìn đầy thâm tình.
.
.
Từ trong khóe mắt Mục Vũ Phi, nước mắt chậm rãi từ từ chảy xuống.
Mục Vũ Phi chưa bao giờ tin vào Phật, nhưng giờ đây, cô thật sự muốn cầu xin thiên thần chư Phật, cầu xin trời phaatk phù hộ cho cuộc giải phẫu có thể thành công.
.
.
Thời gian phẫu thuật của Vũ Thiên tiến hành suốt hơn mười mấy giờ.
Lâu đến mức khi Mục Vũ Phi gần như hỏng mất, thì cuối cùng Vũ Thiên cũng được từ trong phòng mổ đẩy ra ngoài.
Bác sĩ đi đến bên người Mục Vũ Phi, nói có chút áy náy: "Tuy rằng cuộc phẫu thuật đã thành công, nhưng mà bệnh nhân dường như lại đã lâm vào hôn mê."
"Lúc nào anh ấy sẽ tỉnh lại?" Mục Vũ Phi cúi đầu hỏi.
Bác sĩ không nhìn tới biểu tình trên mặt của Mục Vũ Phi, cũng không nghe được giọng nói có một chút run run của cô.
Ông chỉ nói một câu công thức hoá: "Cần phải xem ý chí của bệnh nhân như thế nào đã”.
Mục Vũ Phi gật gật đầu, theo y tá đẩy xe đưa đến phòng bệnh.
Y tá muốn trông giữ, Mục Vũ Phi liền ngồi ở một bên không nói một lời.
Các y tá đều nghe nói cô là vợ của Vũ Thiên.
Nhưng bây giờ Mục Vũ Phi đang mang cái bộ dạng này, thì ngược lại, thật sự thật khiến cho mọi người khả nghi đây chính là một bệnh nhân mới đúng.
Người nhà khác đều sẽ khóc tru lên thật lớn, thống khổ đến không có cách nào kiềm chế được! Thế nhưng mà Mục Vũ Phi rất an tĩnh, quả thực yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Vốn đã đến thời gian dự tính Vũ Thiên nên tỉnh lại rồi, nhưng mà anh chưa có ý tỉnh lại, bác sĩ liền cho anh làm kiểm tra, Sau khi xác định thân thể anh không có vấn đề gì, cũng không có biến chứng sau phẫu thuật, liền nói với y tá cẩn thận chăm sóc cho Vũ Thiên.
Mục Vũ Phi trầm mắt xuống, lạnh lùng nói: "Phiền mọi người đều đi ra ngoài hết đi, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ rung chuông."
Thái độ của Mục Vũ Phi quá mức cường ngạnh.
Hàn khí từ cả người cô tản ra đông lạnh đến mức làm người khác cũng phải run rẩy.
Tuy rằng y tá ở cửa rất muốn lưu lại để chăm sóc cho soái ca, nhưng mà đối mặt với khí chất vương giả của Mục Vũ Phi, tất cả mọi người không tự chủ được, ngược lại liền đều lui ra ngoài hết.
Trước khi đi còn cẩn thận khép cửa phòng lại..