Mục Vũ Phi dùng sức tách những ngón tay của Hứa Phàm đang nắm chặt lấy tay mình ra, tiếp đó lại chậm rãi ngồi xuống.
Mục Vũ Phi vuốt bụng thở dài, kỳ thực không phải là cô không nghĩ đến chuyện đánh Hứa Phàm, chính là hiện tại dù cô có đánh Hứa Phàm thành đầu heo, bị tàn phế đến không làm nên chuyện gì nữa.
Nhưng nếu cô làm như vậy lại cảng chỉ có thể chọc giận đến Hứa Phàm, mà kết quả chính là, Mục Vũ Phi cô và đứa nhỏ sẽ đều không được an toàn.
Biểu cảm của Hứa Phàm lại trở nên thật bi thương.
Anh ta ngồi xổm người xuống, nằm ở trên đầu gối của Mục Vũ Phi, nói vẻ cầu khẩn gần như là nghẹn ngào: "Phi Phi, vì em mà tôi giờ đây đã không còn có cái gì nữa rồi.
Người nhà, tình thân, thật sự là đã không còn nữa rồi, vì sao em lại vẫn không thể yêu tôi kia chứ?"
Mục Vũ Phi lạnh mặt không đáp lại.
Không phải là cô không cảm thấy thương hại người đàn ông thần kinh thất thường sắp phát điên lên kia, cái chính là, so với anh
.