Mục Vũ Phi ngồi ở trên bờ cát dựa vào Vũ Thiên, nghe tiếng nói tiếng cười của hai đứa trẻ, cô thỏa mãn thở dài một hơi.
Đây chính là cuộc sống mà cô ước muốn, người một nhà đoàn tụ bên nhau không tranh sự đời.
Mục Vũ Phi thật hi vọng trong cuộc sống của mình không bao giờ bị đầy dẫy những lục đục với nhau.
Một cuộc sống yên ả cùng với Vũ Thiên không có những nguy hiểm không biết trước được, chính là được ngắm nhìn bọn trẻ lớn lên từng chút từng chút một,
Bất quá, Mục Vũ Phi thật sự không nghĩ tới, vào đúng thời điểm
.