Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 44: Đột ngột đổi người




Editor: Bánh Tai Heo


Thật ra việc ghi hình《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 đã bắt đầu, nhưng có vài nhân vật vẫn chưa được chốt, vẫn còn đang lựa chọn. Chuyện xưa trong phim《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 xoay quanh thanh kiếm ' Mặc Nguyệt ', toàn bộ phim chính là hồi ức của thanh kiếm về chuyện xưa chốn giang hồ.


Trọng gia là gia tộc chính phái trên giang hồ, bị kẻ thù thần bí tìm tới, trong một đêm toàn gia tuyệt diệt, nam chính Trọng Hạo được nô bộc cứu, mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, mang theo thanh bảo kiếm gia truyền Mặc Nguyệt.


Để có thể thử vai thành công, Tư Dao đã thức cả đêm xem hết kịch bản, suy nghĩ xem giang hồ rốt cuộc là gì. Những người sống trên vùng đất tên giang hồ này có chút giống với bọn cướp ở Tinh Tế, thoát khỏi sự kiểm soát của Liên Bang, tự do đi ngao du khắp Tinh Tế.


Ăn sáng xong, Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy bắt xe đến địa điểm thử vai, trên hành lang bên ngoài phòng thử vai đứng đầy minh tinh, mọi người thấy Tư Dao đã đến liền nhì chằm chằm, vì Tư Dao là người Phong Thần toàn lực nâng đỡ, nên độ uy hiếp của cô rất lớn.


Tư Dao tìm thấy chỗ trống, làm lơ các loại ánh mắt xung quanh, nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi, Tư Dao thức cả đêm, bây giờ cảm giác có chút buồn ngủ.


Cửa phòng thử vai bị đẩy ra, Lăng Kỳ đỏ mặt bước ra ngoài, đôi mắt ngượng ngùng khó nén được kích động, đến khi nhìn thấy Tư Dao đang dựa vào tường nghỉ ngơi, biểu tình của cô lại có chút cứng đờ.


Đứng do dự nửa ngày, Lăng Kỳ hơi run tới gần Tư Dao "Tư Dao, cô cũng tới thử vai hả?"


Tư Dao mở mắt nhìn Lăng Kỳ, đầu óc khôi phục chút tỉnh táo "Ừ, cô cũng thử vai hả?"


"Đúng vậy." Lăng Kỳ khẽ gật đầu, xấu hổ muốn tìm đề tài để nói chuyện "Tôi thử vai Hồ Dĩnh Nhi, là con gái duy nhất của minh chủ giang hồ."


Tào Nguyên Huy mi tâm nhíu lại, nếu anh nhớ không lầm, vai Tư Dao thử cũng là Hồ Dĩnh Nhi. "Kết quả thử vai như thế nào rồi?" Tào Nguyên Huy hỏi.


Thấy Tào Nguyên Huy nói chuyện với cô, mặt Lăng Kỳ có chút hồng hồng "Đạo diễn nói cũng không tệ."


Tào Nguyên Huy nhìn Tư Dao, Lăng Kỳ nhớ lại tiếp tục hỏi Tư Dao "Tư Dao, cô thử vai gì đó?"


"Hồ Dĩnh Nhi." Tư Dao đáp nhẹ tênh, Lăng Kỳ mặt không còn giọt máu.


"Tư Dao!" Trợ lý trong phòng thử vai gọi tên.


Tư Dao đứng dậy duỗi người, cởi áo khoác màu hồng nhạt đưa cho Tào Nguyên Huy, bước thong thả đến phòng thử. Áo xanh ngắn tay cùng quần bò đen, đôi bốt da ngựa gõ lộp cộp trên sàn, trông anh tuấn bất phàm.


Tào Nguyên Huy đã quen nhìn Tư Dao mặc như thế này, Lăng Kỳ lại nhìn đến dại ra, ' Hồ Dĩnh Nhi ' là con gái của minh chủ giang hồ, ngây thơ hồn nhiên không rành thế sự, Tư Dao lại mặc một thân khí phách mĩ miều như này, trông không hợp với nhân vật lắm.


Tư Dao đẩy cửa phòng thử vai bước vào, nhìn thấy Tư Dao động tác nhanh nhẹn, các đạo diễn tuyển chọn mặt đều lộ vẻ ngoài ý muốn. Tư Dao ngoan ngoãn đứng trước mặt đạo diễn trước, phó đạo diễn lật xem hồ sơ hỏi "Cô thử vai nhân vật nào thế?"


Phó đạo diễn đang cảm thấy bất mãn, trước đó Phong Thần đã liên hệ với ông ta, nói có nghệ sĩ của Tinh Thế muốn thử vai Hồ Dĩnh Nhi, nhờ ông lưu ý chiếu cố một chút. Nhưng dù có nhờ vả trước như vậy, cũng không thể ăn mặc tuỳ tiện như thế này mà đến chứ.


Tư Dao xoa xoa cái mũi, mắt ngó mọi người trong phòng nói "Liên Y."


Phó đạo diễn trợn tròn mắt, có nhầm lẫn hả? Sao khác với thông tin trên hồ sơ thế này. Tổ đạo diễn đều ngây người ra, kinh ngạc nghe Tư Dao hùng hồn nói.


Liên Y là vai nữ phụ phản diện trong 《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, cô là các chủ của Hồng Liên các, tính cách âm ngoan độc ác, người cô yêu bị nam chính giết hại, sau đó cược cả tính mạng đối đầu với nam chính, kết cục cũng bị giết chết.


"Cô diễn thử đoạn nào đó đi." Phó đạo lật qua lật lại hồ sơ, hiển nhiên không xem trọng Tư Dao lắm.


Tư Dao đảo mắt, thấy một bình rượu rỗng đạo cụ, cầm lên rồi ngồi phịch trên mặt đất. Sau khi Tư Dao đọc xong kịch bản của 《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, cô thích nhất nhân vật này.


Một ma nữ giang hồ bị chính phái đuổi giết, trong ngoài đều tàn nhẫn, nhưng lại có một người xem cô là trân bảo mà thương yêu. Bị bằng hữu xa lánh thì có là gì, bị thiên hạ ruồng bỏ thì có gì phải sợ, ta chỉ cần mỗi ngươi yêu chiều ta.


Tư Dao tính diễn đoạn Liên Y sau khi nghe tin người yêu của mình chết, trong đêm mưa đó, cô uống đến say khướt, thề phải báo thù. Tư Dao ngồi dựa vào tường, nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, cảm giác vừa đau đớn vừa thê lương.


Cầm vò rượu lảo đảo đứng lên, không khí xung quanh bị sự hung ác bao trùm, đôi mắt cô đỏ lừ như biển máu, oán hận chất chồng ngưng tụ thành sát ý, như một bóng ma chỉ biết giết chóc báo thù.


Mấy người đạo diễn nhìn Tư Dao biểu diễn, cả người cứng đờ đình trệ hô hấp, bị sát khí trong mắt cô hù không dám nhúc nhích, cứ như động đậy liền sẽ bị cô giết chết.


Vò rượu bị bóp đến nứt ra, bàn tay cầm vò rượu hung hăng đấm mạnh vào tường, đôi môi đỏ như máu thốt ra lời nói rét đến tận xương "Liên Y ta nếu không giết được Trọng Hạo, sau khi chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ, mãi mãi không bước qua cầu Nại Hà để siêu sinh."


Tư Dao vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc lão Diêm chết trước mắt cô, loại bi thống oán hận đến tận xương tuỳ này, như đem tim cô bóp nát, đến bây giờ mỗi khi nhớ lại, cả người cô vẫn cảm thấy sợ hãi.


Nhặt vài mảnh nhỏ của vò rượu bị nứt, Tư Dao trong nháy mắt liền thu lại cảm xúc, đứng thẳng nhìn phía tổ đạo diễn "Tôi đã xong."


Tổ đạo diễn ngay lập tức hoàn hồn, xấu hổ bưng tác trà lên uống, đạo diễn chủ chốt là Đổng lão lấy tư liệu của Tư Dao lật lên xem "Tư Dao, là nghệ sĩ mới của Tinh Thế, chỉ vừa mới hợp tác với đạo diễn Kiều Quân qua tác phẩm《 Tiên Đạo 》, không có tác phẩm tiêu biểu nào."


"Đúng vậy." Tư Dao ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng có đóng một vai trong phim 《 Tiên Đạo 》, nhưng đến tận cuối năm nay bộ phim đó mới được phát sóng.


"Vậy mà cách diễn xuất lại vô cùng lão luyện, trên hồ sơ có nói cô chưa từng học qua diễn xuất đúng không?" Ông làm đạo diễn đã mấy chục năm, rất ít khi xem diễn viên đóng đến mức xuất thần, thế mà vừa rồi ông lại giống như nhìn thấy Liên Y đứng ở trước mặt.


Tư Dao biểu tình ngây thơ, diễn xuất còn phải học hả? Bàn tay Đổng lão miết miết cây bút máy, đôi mắt đánh giá Tư Dao. "Diễn vai Liên Y đúng là rất có thần, nhưng vẻ ngoài của cô lại non nớt quá."


Đổng lão suy nghĩ thật lâu, như đang do dự cái gì. Hồi lâu sau, Đổng lão mới đặt cây bút xuống rồi phân phó trợ lý "Đưa cô ấy đi hoá trang đi, sau đó lại diễn thử một lần nữa."


Mấy người bên cạnh bốn mắt nhìn nhau, chờ cho Tư Dao rời đi, mới có người chần chờ nói với Đổng lão "Nhưng nhân vật Liên Y đã được định ra rồi mà."


"So sánh cả hai người, thì cô ấy thích hợp hơn." Đổng lão thâm trầm nói "Làm đạo diễn, cái tôi cần chính là giống nhất với kịch bản, ai diễn tốt thì tôi sẽ dùng."


Tư Dao bước ra khỏi phòng thử vai, thấy Tào Nguyên Huy vẫn đang ngồi chờ, nhưng lại không thấy Lăng Kỳ đâu. "Lăng Kỳ đi trước rồi." Tào Nguyên Huy giải thích với cô.


Tư Dao thắc mắc nghiêng đầu suy tư "Cô ấy giống như có chút sợ em."


"Em thử vai sao rồi?" Không muốn dây dưa nhiều đến vấn đề của Lăng Kỳ, Tào Nguyên Huy hỏi tình huống thử vai của Tư Dao.


"Hiện tại phải đi thay trang phục, sau đó lại diễn một lần nữa." Tư Dao nhún vai tỏ vẻ không hiểu được.


"Không bị đánh rớt ngay thì may rồi, lát nữa nhớ diễn lại tốt hơn." Tào Nguyên Huy an ủi.


Trợ lý dẫn đường liếc nhìn hai người, khóe miệng hơi hơi run rẩy. Một trợ lý ngốc cùng với một minh tinh cũng ngốc luôn, hai người kỳ quái này làm thế nào mà sống được trong giới giải trí vậy, nếu đạo diễn đã yêu cầu thay trang phục, thì vai diễn đó tám chín phần chính là thuộc về người đó rồi.


Biết là Đổng lão an bài, nên chuyên viên trang điểm không dám chậm trễ, nhanh chóng trang điểm và sửa soạn đồ cho Tư Dao. Đến khi Tư Dao thay xong trang phục bước ra, chuyên viên trang điểm cùng trợ lý đều che miệng lại.


Bộ váy cổ trang đỏ rực quyến rũ cùng với trang sức bằng vàng cao quý, hai vai thêu hoa sen đen, thắt lưng đeo dây ngọc, mặt mày tinh xảo môi đỏ mị hoặc, dù chỉ đứng yên bất động, nhưng cũng đủ làm người đối diện bị câu mất linh hồn, tựa như ngọn lửa bùng lên thiêu đốt hồn phách người đối diện.


Đang lúc mọi người trong phòng đều bày ra bộ dáng muốn quỳ liếm nữ thần, Tư Dao lại lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, xách làn váy lên, miệng oán giận "Cái váy này rốt cuộc là nặng bao nhiêu thế, so với cầm kiếm cầm súng còn mệt hơn."


Một đường hắc tuyến chạy dài trên đầu mọi người, khi nữ thần im lặng và khi nữ thần mở miệng thật khác nhau một trời một vực, ngáo ngáo ngơ ngơ. Trợ lý đạo diễn bước tới nhắc nhở "Chúng ta đi thôi."


"Ừ." Tư Dao nghe lời theo trợ lý rời đi, trước khi đi không quên chụp một tấm hình, định buổi tối sẽ đưa cho Diêm Tử Ký xem.


"Trong lúc ghi hình《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, cô đừng để lộ ảnh chụp ra ngoài nhé." Trợ lý có ý tốt nhắc nhở.


Tư Dao im lặng đồng ý, thấy Tư Dao làm minh tinh nhưng tính tình thật tốt, trợ lý cũng lộ ra tươi cười đầy thiện ý.


Đi theo trợ lý đến phòng thử vai, Tư Dao một lần nữa sửa sang lại số liệu, khống chế biểu cảm trên khuôn mặt, tràn đầy khí phách lẫn kiêu ngạo, khiến Đổng lão kích động đứng lên, vỗ bàn cái rầm hô duyệt duyệt duyệt, vai này phải là Tư Dao.


Thử vai xong liền về nhà, trên đường về, Tư Dao nhắn tin cho Phong Thần để báo cáo, sau đó mơ màng buồn ngủ xoa đôi mắt. Tào Nguyên Huy lo lắng nhìn Tư Dao "Có chỗ nào không thoải mái hả?"


"Kính áp tròng rất khó chịu." Tư Dao chớp đôi mắt xanh thẳm oán trách.


Tào Nguyên Huy cũng không biết nên xử lí như thế nào, Tư Dao là con lai, 《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》 lại là phim cổ trang võ hiệp lấy bối cảnh ở Trung Quốc, chắc chắn không thể mở to đôi mắt xanh này mà diễn được rồi.


"Chúng ta đi mua cặp kính sát tròng khác đi." Tào Nguyên Huy đề nghị, nên dùng kính sát tròng tốt hơn nữa, vậy thì mang vào chắc sẽ bớt khó chịu hơn.


"Không muốn đi mua đâu, em hiện đang rất mệt." Tư Dao ngáp một cái rõ to cự tuyệt.


Tào Nguyên Huy không nói nữa, âm thầm ghi nhớ vấn đề kính áp tròng, đợi lát nữa sau khi đưa Tư Dao về nhà, anh sẽ đến cửa hàng mắt kính mua giúp Tư Dao.


Tư Dao cùng Tào Nguyên Huy về đến nhà, Tào Nguyên Huy đứng đằng trước, tay lấy ra chìa khóa mở cửa, Tư Dao đi theo phía sau, trước khi bước vào nhà cảm thấy có gì đó liền xoay người lại.


Tào Nguyên Huy thay dép lê, nghi hoặc nhìn Tư Dao "Làm sao vậy?"


"Không có gì." Tư Dao thu hồi tầm mắt, cúi đầu thay dép lê rồi vào nhà "Chắc là nhìn lầm thôi." Chắc là do quá mệt nhọc rồi, nếu thật sự bị theo dõi, cô sao có thể không phát hiện được.


Đóng cửa lại rồi đi vào trong nhà, Tư Dao phóng như bay lên lầu rồi chui vào phòng ngủ, lấy di động ra gửi ảnh chụp cho Diêm Tử Ký, không quên nhắn một câu 'Em thử vai phim《 Mặc Ngân Kiếm Ca 》, đạo diễn nói ảnh chụp là cơ mật, không thể để lộ ra ngoài đâu '.


Tư Dao cuộn người trong chăn, mắt lim dim cầm di động lướt Weibo đọc bình luận. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Tào Nguyên Huy "Tư Dao, anh ra ngoài giúp em mua mắt kính, em nhớ ở nhà đừng chạy lung tung."


"Đã biết." Tư Dao đáp ứng, ném điện thoại di động lên bàn, cọ cọ gối nằm chuẩn bị ngủ.


Để canh hầm trong phòng bếp, Tào Nguyên Huy đồi một bộ đồ đơn giản, tính toán thời gian ra ngoài, sau đó xoay người xuống lầu đóng cửa rời đi.


Trong góc đường có bóng người ẩn nấp, người mặc áo khoác đen nhìn chăm chăm phòng Tư Dao, móc di động ra bấm gọi một dãy số. "Tôi chụp được ảnh cô ta rồi."


"50 vạn." Âm thanh đầu dây bên kia trầm thấp nghẹn ngào, như là bị bàn ủi đẩy qua.


"Tiền không phải là vấn đề." Bóng đen cảnh giác nhìn chung quanh, dựa vào góc tường thì thầm. "Trợ lý bên người cô ta rất lợi hại, là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, tôi căn bản giải quyết không được a."


"Tiền sẽ đổi sang đô la Mỹ." Giọng nói bên đầu dây lớn hơn.


Người mặc áo đen bị nghẹn họng, trầm mặc nửa ngày, có lẽ cũng động tâm, đấm một cước vào tường rồi nói "Nếu muốn bắt được người, tôi cần có chi viện."


"Đêm mai sẽ có người tới tìm anh." Đầu dây bên kia vừa nói xong liền dập máy.


Người áo đen siết chặt di động, gương mặt có chút vặn vẹo "Có làm thì mới có ăn, kệ đi, không làm thì chỉ có chết."


Hắn đá mạnh vào thùng rác bên cạnh, nhìn xung quanh xác định không có ai, liền xoay người nhanh chóng biến mất khỏi con hẻm.