Editor: Bánh Tai Heo
Trò chơi kết thúc, Tư Dao nhờ chiến thắng nên được nhận phòng riêng, ghi hình vẫn tiếp tục, biểu hiện của Tư Dao đều không phải tốt nhất, nhưng tuyệt đối có thể khiến người xem nhớ kỹ.
Nhạc Cảnh Dư tiêu sái không kềm chế được, Lê Tinh toả sáng như mặt trời, Mạc Thanh Thần ôn tồn lễ độ, Lăng Kỳ ngượng ngùng đáng yêu, Triệu Như Nguyệt ngạo khí gợi cảm, Phùng Dự thông minh tháo vát. Tư Dao xuất hiện trong đội hình này, tính cách ngáo ngơ ngay thẳng, tựa như sinh vật lạ.
Kết thúc cả ngày ghi hình, Tư Dao bị Lê Tinh túm đánh bài, đồng thời còn có Nhạc Cảnh Dư cùng Lăng Kỳ, Mạc Thanh Thần bưng cà phê ngồi ở bên cạnh, cười xem tình hình chiến đấu.
Sau khi hiểu được quy tắc trò chơi, Tư Dao liền ném bom, hành hạ khiến Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh ngao ngao kêu. Lê Tinh thống khổ che mặt "Sao tôi có cảm giác tôi cùng anh Cảnh Dư đều giúp cô thêm điểm vậy."
Tư Dao mặt mày nghiêm túc lấy đi lợi thế của Nhạc Cảnh Dư và Lê Tinh, lột viên kẹo sữa bỏ vào miệng. Cô nhẩm tính bài của Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh trong đầu, sau đó tính trình tự ra bài của họ, rồi phá bài.
"Các cậu lại thua rồi." Mạc Thanh Thần nhìn bài Tư Dao, mặt xem náo nhiệt cười.
Nhạc Cảnh Dư giận đập bàn "Tư Dao, bộ cô có thiên nhãn hả."
Máy tính tìm tòi " thiên nhãn " là ý gì, Tư Dao yên lặng đem kẹo của Nhạc Cảnh Dư bỏ hết vào trong túi "Làm gì có."
"Lấy hết đi." Nhạc Cảnh Dư ném bài từ bỏ. "Dù sao tôi cũng không thích ăn đường."
"Thua kẹo không quan trọng, quan trọng là thể diện a." Mạc Thanh Thần nói mát.
Lê Tinh lén tính đem đường giấu đi, lại bị Tư Dao bắt được, Lê Tinh lập tức đau khổ chơi xấu "Tư Dao, cô chừa cho tôi chút đi."
"Là tại cậu thua mà." Tư Dao bất chấp Lê Tinh đau khổ nói.
Triệu Như Nguyệt bưng hồng trà đi ngang qua, tùy ý liếc mắt nhìn Tư Dao ám chỉ "Chơi bài hay thật đó, trước khi gia nhập giới giải trí làm nghề gì vậy?"
Triệu Như Nguyệt lời này thật sự rất quá đáng, Nhạc Cảnh Dư mi nhăn lại mi. Đầu ngón tay Tư Dao lướt lướt trên lá bài, nhớ tới tình cảnh ngày xưa nghiêm túc nói "Làm tội phạm quốc tế bị truy nã." Cô cùng lão Diêm đều là tội phạm được treo thưởng đầu bảng ở tinh tế, dịch sang ngôn ngữ của địa cầu chắc là tội phạm quốc tế bị truy nã.
Triệu Như Nguyệt biểu tình khó coi, Lê Tinh che mặt bật cười "Tội phạm quốc tế bị truy nã? Chẳng lẽ tội cô phạm chính là đáng yêu sao."
"Nhìn cái thân như con nhái này đi, đừng tra tấn đội truy nã quốc tế nữa." Nhạc Cảnh Dư khinh bỉ.
Tư Dao buồn rầu, không theo kịp suy nghĩ của dân địa cầu, vì sao cô nói thật cũng không ai tin?
"Đừng náo loạn nữa." Mạc Thanh Thần lên tiếng. "Mai là ngày cuối quay ở đây rồi, đều nhanh về phòng ngủ đi thôi."
Nhạc Cảnh Dư đứng lên duỗi thắt lưng, Lê Tinh vuốt túi quần xẹp lép, ai oán đứng dậy về phòng. Lăng Kỳ đem kẹo đưa cho Tư Dao, tươi cười thẹn thùng đáng yêu "Cho cô ăn đó."
"Nhưng tôi đâu có thắng được." Tư Dao nhìn Lăng Kỳ nói thẳng.
Lăng Kỳ đem kẹo đưa Tư Dao "Tôi không hay ăn đồ ngọt."
Tư Dao cầm túi kẹo trương phồng, nhìn Lăng Kỳ độ hảo cảm nháy mắt tăng mạnh "Vậy tôi ăn giúp cô."
"Ăn kẹo nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng béo chết." Nhạc Cảnh Dư thuận tay lấy một viên kẹo, bỏ trong miệng mặt đầy ghét bỏ mắng.
"Mập mạp đáng yêu." Tư Dao xoa bóp bụng, vẫn thất vọng vì không có miếng mỡ nào.
"Đừng để ý đến cậu ta." Mạc Thanh Thần cười an ủi. "Đợi về Tinh Thế tôi sẽ mách Phong Thần, để Phong Thần thu thập cậu ấy."
Tư Dao thu hoạch chiến lợi phẩm về phòng, tuy rằng khuôn mặt vô cảm nhìn không ra vui mừng, nhưng ánh xanh xinh đẹp trong mắt lại chứa đầy sung sướng.
Sáng sớm hôm sau, Tư Dao kết thúc chạy, ăn cơm xong liền phải tiếp tục ghi hình. Hôm nay nhiệm vụ là chụp ảnh, chính là muốn ghi hình ảnh chụp của năm tổ rồi đăng Weibo, trong thời gian định ra, ai được nhiều lượt thích nhất chính là người thắng.
Theo lý thuyết, trận thi đấu này thực không công bằng, ở đây minh tinh chênh lệch rất nhiều, tựa như Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, Lăng Kỳ trôi trôi nổi nổi, Tư Dao lại càng miễn bàn.
Triệu Như Nguyệt cùng Phùng Dự biểu tình đều có chút khó coi, Tư Dao lại không có ý kiến, thắng thua đối với cô đều là trò chơi, thứ khiến cô vui mừng chính là có thể lấy được di động.
Trận thi đấu này Tư Dao cùng Lăng Kỳ một tổ, Mạc Thanh Thần cùng Lê Tinh, Nhạc Cảnh Dư cùng Triệu Như Nguyệt cùng Phùng Dự. Thi đấu bắt đầu Tư Dao liền mang theo Lăng Kỳ trốn, do dự không biết có nên gọi lão Diêm hay không.
"Tư Dao, ảnh chụp cô muốn chụp như thế nào a?" Lăng Kỳ hỏi Tư Dao.
Tư Dao giơ lên camera trước của di động lên chụp, sau đó đưa cho Lăng Kỳ xem "Vậy là xong rồi."
Lăng Kỳ nhìn ảnh chụp tức khắc mặt dại ra, không có kết cấu không có biểu cảm, nếu không có cảnh đường phố phía sau, Lăng Kỳ còn tưởng đây là ảnh chụp cảnh, còn Tư Dao là làm nền.
"Đợi lát nữa tôi giúp cô chụp cho." Lăng Kỳ lau lau đôi mắt.
Tư Dao cùng Lăng Kỳ lắc lư đi đến gian bán quạt, những cây quạt kiểu dáng tinh xảo, được trang hoàng xinh đẹp, tức khắc hấp dẫn mắt Lăng Kỳ. Lăng Kỳ chạy đến trước rồi kêu Tư Dao tới, hai người chụp hình.
Chủ hàng quạt tươi cười hiền lành giới thiệu quạt cho Lăng Kỳ, tuy rằng hơn phân nửa là đang diễn trước máy quay phim. Lăng Kỳ cầm cây quạt bày ra tạo hình, chờ mong nhìn Tư Dao "Tư Dao, giúp tôi chụp được không?"
Tư Dao nhận lấy di động, dựa theo yêu cầu của Lăng Kỳ đến giúp cô chụp ảnh, Lăng Kỳ kiểm tra xong liền thấy thực vừa lòng, tiện đà hỏi Tư Dao "Tư Dao, cô tạo dáng đi, tôi giúp cô chụp."
Tư Dao nhìn quanh, chọn một cây quạt màu đen có thêu ánh vàng, nhìn hình vẽ được trang trí trên đó, bắt chước tạo dáng. Vừa vặn Tư Dao mặc một bộ đồ xanh sẫm, lòng bàn tay vuốt ve thân phiến, mặt như ôn nhu ngọc ngà đầy ôn tồn lễ độ.
Lăng Kỳ nhìn một lát liền thất thần, sau đó nhanh chóng chụp ảnh, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ "Tư Dao, cô thật xinh đẹp."
Tư Dao đùa nghịch di động, đối với sự khen ngợi của Lăng Kỳ không tỏ vẻ gì, cô biết cô rất xinh đẹp, tuy rằng lúc mới nghe thì rất đắc ý, nhưng nghe nhiều cũng thành thói quen.
Chụp thêm vài tấm với hàng quạt, Tư Dao cùng Lăng Kỳ tiếp tục đi, ở cửa hàng bán hoa và dù cũng chụp vài tấm, cần 2 cảnh chụp nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.
Tư Dao đang đứng bồi hồi ở trước quán ăn vặt, đột nhiên nghe được tiếng tranh chấp, quay đầu nhìn lại, thấy trên đường ở chỗ ngoặt phía trước, có đầy người vây quanh xem náo nhiệt, âm thanh tranh chấp càng lúc càng kịch liệt.
Tư Dao nghi hoặc đi qua, Lăng Kỳ túm không được chỉ có thể đi theo. Tư Dao đẩy đám người ra đi đến phía trước, liền nhìn đến một người nước ngoài tóc vàng đang cùng người nam nhân cởi trần cãi nhau, người nam nhân phẫn nộ, khóe miệng hình như còn thấy chút máu.
"Ngươi có thể đánh vỡ gạch, thổi phồng võ công lợi hại, ta cùng ngươi đánh kết quả bất quá cũng chỉ có thế." Người nước ngoài nói tiếng Trung Quốc ngọng ngọng, khinh thường nhìn nam nhân. "Công phu của Trung Quốc, đều là giả."
Người nước ngoài kiêu ngạo không thể nghi ngờ là chọc giận đám người vây xem, tuy rằng đều là xem náo nhiệt, nhưng liên lụy đến quốc gia, ai cũng không muốn bị hạ thấp thể diện.
Quần chúng vây xem kích động nắm chặt nắm tay muốn đánh người nước ngoài, Tư Dao không đứng vững bị đẩy lên phía trước, lảo đảo hai cái liền đứng vững, xung quanh lập tức an tĩnh.
"Con lai." Người nước ngoài nhìn thấy đôi mắt Tư Dao liền nói nói.
"Tôi là người Trung Quốc." Tư Dao nghiêm túc trả lời. "Anh rất lợi hại à?" Tư Dao đối với tên tóc vàng này không có hảo cảm, lúc trước Liên Bang ra lệnh đuổi bắt, người phê duyệt chính là một tên tóc vàng.
"Đương nhiên." Người nước ngoài vỗ bộ ngực rất đắc ý. "Võ Tae Kwon Do của ta là đai đen tam đẳng."
Tư Dao mặt vô cảm không nói chuyện, xoay người đi đến chồng gạch trước bàn, thử dùng chân đá đá "Cái bàn thực rắn chắc."
Người nước ngoài ánh mắt hoang mang, Tư Dao vét vạt áo khoác lên, đột nhiên xoay người nhấc chân, từ trên đá xuống, chồng gạch cùng cái bàn nháy mắt vỡ thành khối.
Quần chúng vây xem trợn tròn đôi mắt há to miệng, biểu tình như là nhìn thấy người ngoài hành tinh. Lăng Kỳ che miệng kêu lên sợ hãi, ánh mắt khiếp sợ ngạc nhiên.
Tư Dao thuần thục bước lên đống gạch vụn, xoay người nhìn về người nước ngoài mời chiến "Tôi đánh với anh."
Người nước ngoài nhìn đống gạch cùng cái bàn, chân yên lặng lui về phía sau nửa bước.
"Đánh!" Quần chúng đứng xem hoàn hồn, nháy mắt bộc ra âm thanh hoan hô rần trời.
Người nước ngoài nhéo cánh tay, do dự không dám bước tới. Tư Dao đứng thẳng như tùng, đạm mạc nhìn người nước ngoài đang lúng túng.
"Tư Dao." Tào Nguyên Huy xuất hiện, quát lên kêu Tư Dao đình chiến.
Tư Dao đáng tiếc mếu máo, sau đó nhìn chằm chằm người nước ngoài nói "Công phu không giả, do đối thủ anh gặp quá yếu thôi." Tư Dao tàn nhẫn dẫm sàn đất dưới chân, sàn nhà cứng cáp nháy mắt vỡ nát.
Người nam nhân diễn võ gục đầu xuống, tức giận mà không dám nói gì a!
Tư Dao bị Tào Nguyên Huy xách ra khỏi đám người, đưa tới ngõ nhỏ trong góc tường, trừng mắt nổi giận quát "Trước khi ghi hình đã nói với em thế nào, tuyệt đối không cho đánh nhau!"
"Tôi không đánh nhau." Tư Dao xoa lỗ tai lạnh nhạt.
"Nếu anh không đi ngăn cản thì em còn chuẩn bị làm gì nữa!"
"Cái tên tóc vàng đó thật kiêu căng, phải đánh cho hắn rụng răng." Tư Dao nắm tay tuyên thệ.
Tào Nguyên Huy đỡ trán, bị Tư Dao nghiêm túc làm váng đầu. "Bớt khoe khoang đi, nhìn em có một nhúm, cánh tay hắn ta còn to hơn cả eo em đấy."
"Nói bậy, eo tôi làm gì nhỏ như vậy." Tư Dao khoa tay múa chân cho Tào Nguyên Huy xem.
"Anh có đang so sánh to nhỏ với em à? Anh đang nói chính là việc em đánh nhau đó."
"Tôi không đánh nhau." Tư Dao thực ủy khuất. "Tôi nào có đánh hắn."
"Trợ lý Tào." Lăng Kỳ thấy Tư Dao bị mắng thảm, căng da đầu tới giải vây. "Tôi cùng Tư Dao còn muốn tiếp tục ghi hình, anh có thể trước đừng mắng cô ấy không?"
Tào Nguyên Huy trừng mắt nhìn Tư Dao nửa ngày, mặt lạnh lùng uy hiếp "Không cho phép lại gây chuyện sinh sự, nếu không......"
Tư Dao nhanh chóng gật đầu, cô biết Tào Nguyên Huy sắp nói gì, chính là anh sẽ mách Diêm Tử Ký. Tư Dao lúc này hoàn toàn không nghĩ tới, đợi tiết mục được phát sóng, đằng nào Diêm Tử Ký cũng xem.
Tư Dao tuy rằng thoát được quở trách của Tào Nguyên Huy, nhưng ánh mắt của Lăng Kỳ và người quay phim đều trở nên quỷ dị. Ai cũng không nghĩ nổi, Tư Dao nhìn nhu nhu nhược nhược, thế nhưng lại cường hãn như vậy a.
"Tư Dao, mặt đất kia sao cô có thể làm vỡ được vậy?" Lăng Kỳ mặt chấn động.
"A, do phía dưới không có ruột." Tư Dao cắn cây mía Lăng Kỳ cho hàm hồ nói. Cô đã đo lường tính toán hết cả, nếu là sàn thật cô còn dám đá sao? Chân đều có thể bị phế đi.
"Nhưng đống gạch cùng cái bàn kia, đều là thật a."
"Là thật, nên giờ chân tôi có hơi đau một chút." Tư Dao khom lưng che chân lại, nhíu mày.
Lăng Kỳ trong mắt mang theo lo lắng, đỡ Tư Dao đến quán nước ven đường "Ngồi xuống đi, tôi giúp cô nhìn xem."
Lăng Kỳ đỡ Tư Dao ngồi xuống, sau đó ngồi xổm từ từ giúp cô xắn ống quần lên, liền nhìn thấy cẳng chân Tư Dao sưng đỏ xanh xanh tím tím, cùng làn da trắng nõn tương phản, trông cực kỳ ghê người.
Nhiếp ảnh gia tay khiêng máy móc run run, Lăng Kỳ che miệng kinh hô, trong mắt tức khắc sụt sùi nước mắt. "Rất đau đúng không."
"Đau." Tư Dao tiếp tục gặm cây mía, mặt không cảm xúc như không phải vết thương ở chân cô. "Qua mấy ngày có thể tự lành."
"Chúng ta đến bệnh viện gặp bác sĩ đi." Lăng Kỳ run rẩy nói.
Tư Dao đứng lên đá đá chân, giống như là không cảm giác được đau đớn "Không sao mà."
"Cũng phải đi đến bệnh viện." Lăng Kỳ đỡ Tư Dao, xoay người kệ người quay phim gọi trợ lý, sau đó tiếp tục giáo huấn Tư Dao "Cô sao lại ngốc thế, gạch cứng như vậy cô đá làm gì."
"Tôi ghét tên tóc vàng." Tư Dao liếm đường ở khóe miệng, mặt ngố ngố ngốc hỏi Lăng Kỳ "Còn chưa chụp ảnh xong nữa."
Bị Tư Dao ngu ngốc chọc cười, Lăng Kỳ móc di động ra "Bây giờ tôi liền chụp cho cô."
"Được." Chắp tay sau lưng đem cây mía giấu đi, Tư Dao nhếch miệng muốn cười, nhưng rặn nửa ngày vẫn là cái mặt than.
"......" Lăng Kỳ nhìn ảnh chụp bị mờ mặt, lại làm nền rồi.