Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLúc Giang Dao đau đến sắp ngất đi, cô lại kinh ngạc phát hiện con vật nhỏ đáng yêu bỗng nhiên dựng đứng lông phi lên, móng vuốt trực tiếp tát thẳng vào mặt Triệu Trang Tông, móng vuốt của nó sắc bén vô cùng, Triệu Trang Tông đau đến mức quỷ khóc sói gào mắng chửi ầm ĩ.
“Mau lại đây giúp tao đem con súc sinh này bắt lại, mẹ nó, không biết là con gì.” Triệu Trang Tông bị bám lấy chạy toán loạn xung quanh, mấy tên du côn lúc này mới chạy nhanh tới giúp Triệu Trang Tông bắt lấy con vật có mày trắng.
Giang Dao sửng sốt vài giây, không kịp phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm từ con vật màu trắng quay đầu về phía cô kinh bỉ nói, “Người phụ nữ ngu ngốc, còn không chạy nhanh, đi tìm người cầu cứu, cô muốn để đaij gia ta mệt chết hả?”
Lúc này Giang Dao bị mắng mới tỉnh lại, vội vàng dùng hết sức lực còn lại chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu cứu mạng.
Cũng may, lúc này có một gia đình mang theo đứa trẻ đang đi lên sườn núi chuẩn bị đến nhà người thân ăn cơm, nhìn thấy Giang Dao, cả gia đình hoảng sợ, đi nhanh về phía cô.
Giang Dao vừa thấy đã biết là người có tâm, vội vàng nói, “Cướp bóc, có 4 người, bọn họ muốn đánh chết tôi, giúp tôi với, tôi ở Lục gia, cầu xin mọi người thông báo cho bọn họ.”
Nói xong, Giang Dao vô lực ngồi phịch xuống dưới đất, che ngực thở hổn hền từng hồi, vì bảo hộ phía trước và đầu, đằng sau cô bị thương rất nặng, cầu cứu xong cô rốt cuộc không còn sức mở miệng, hơi thở thoi thóp, sau lưng đau vô cùng.
“Chị đi xuống dưới gọi người hỗ trợ, các em ở lại che chở cô gái nhỏ này.” Người phụ nữ lớn tuổi nhất liền chạy về phía trước, khí thế mạnh mẽ xin giúp đỡ, chỉ một lát sau liền kêu được mười mấy người đàn ông khỏe mạnh.
Ở phía xa, Triệu Trang Tông vừa thấy, sợ tới mức chạy nhanh vào sâu trong rừng tìm đường để trốn thoát.
Chuyện về sau, Giang Dao không biết gì hết, nghe được bên tai càng ngày càng nhiều người quan tâm, cô dần lịm đi, trước khi hôn mê, trong lòng rất cảm động, ít nhiều có những người có tấm lòng tốt như vậy, còn cả vật nhỏ kia, biết nói tiếng người.
Thời điểm Giang Dao tỉnh lại, người đã ở bệnh viện, bên cạnh là thanh âm ba mẹ Lục và ba mẹ Giang đang nói chuyện với nhau.
“Dao Dao tỉnh.” Người đầu tiên phát hiện Giang Dao tỉnh lại là mẹ Giang, giọng nói bà khàn khàn, chắc chắn bà đã khóc trong thời gian dài, hốc mắt còn hồng hồng.
“Ba... mẹ...” Giang Dao mấp máy miệng cố nhấc người dậy gọi mọi người.
“Mau nằm xuống, đừng nhúc nhích, sau lưng bị thương nặng.” Mẹ Lục nhanh chóng dè ép Giang Dao lai, “May mắn không tổn thương đến bên trong, bác sĩ nói, con rất thông minh, chỉ để đánh đằng sau, che chở phía trước, bằng không hô, nay bị thương còn nặng hơn.”
Trong lòng mẹ Lục không có đến nửa điểm dễ chịu, vừa nói xong nước mắt liền rơi, “Đồ súc sinh Triệu Trang Tông, xem ra, Lục gia đối với hắn vẫn quá lương tay!”
“Mẹ... đừng khóc... không sao rồi.” Giang Dao cong cong khoé miệng cười cười, “Không phải con vẫn còn tốt sao? Mẹ cũng nói thương không nặng, nghỉ dưỡng sẽ khỏi thôi, đúng rồi, những người giúp đỡ con đâu? Con phải cảm ơn họ, nếu không có họ, hôm nay con sẽ rất thảm.”
Mẹ Lục chưa kịp mở miệng, Lục Tiếu Tiếu hấp tấp từ bên ngoài đẩy cửa tiền vào gào khóc, “Chị dâu, em xin lỗi, sớm biết vậy em sẽ cùng chị về nhà không đi ăn với bạn học! Chị, thực xin lỗi, nếu không phải em lôi kéo chị đi phim, chị sẽ không ra ngoài! Chị, em đã gọi điệm thoại đến đơn vị của anh, anh ấy nói sẽ lập tức trở về.”
“Em đã gọi cho Hành Tung?” Giang Dao vừa nghe Lục Tiếu Tiếu mật báo với Lục Hành Tung, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, Lục Hành Tung mới quay về đơn vị lại phải lập tức về nhà, chắc sẽ không chậm trễ công việc? Lấy tính cách của người nọ, biết cô bị thương phỏng chừng sẽ nổi giận lôi đình?