Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiang Dao lo lắng giải thích, Lục Hành Tung lập tức hiểu suy nghĩ trong lòng cô.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Anh tin em, em là người thế nào anh hiểu rõ nhất.”
Lục Hành Tung trầm mặc, không phải hắn hoài nghi Giang Dao tâm tư kín đáo bịa đặt chuyện, mà hắn vẫn đang kinh ngạc, bởi vì Triệu Trang Tông đối với Lục Vũ Tình luôn yêu thương lại thêm sự bao dung.
“Chuyện này anh tìm thời điểm thích hợp nói rõ chân tướng với chị, để chị chuẩn bị tâm lý trước.” Giang Dao do dự vài giây, đắn đo nên kể thế nào rồi nói tiếp, “Bụng trợ lý của chị đã rất lớn, cũng không biết dự sinh vào tháng mấy? Anh rể đến bây giờ còn chưa nói cho chị, làm bộ bên ngoài là một đôi vợ chồng tình cảm hoà thuận, anh ấy định mưu tính cái gì? Định tính ở nhà là một người chồng tốt, ở bên ngoài dựng thêm gia đình mới làm một người ba tốt? Hay đang chờ đứa trẻ trong bụng trợ lý sinh ra rồi ôm về nhà, giả con nuôi nhận bên ngoài làm chị giúp anh ta nuôi dạy con của tình nhân? Mặc kệ tính toán thế nào thì đối với chị đều là một loại thương tổn.”
“Anh đã biết, anh sẽ nói với chị.” Lục Hành Tung đồng ý, trong đầu hồi tưởng lại những lời nói việc làm của Triệu Trang Tông thường ngày, có thể nói Triệu Trang Tông biểu hiện thật sự đặc biệt hoãn mỹ, không có nửa điểm sơ hở có người phụ nữ khác, nếu không phải vừa lúc bị Giang Dao nhìn thấy, chuyện sau này thế nào ai cũng không biết được.
“Vậy là được rồi.” Giang Dao lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, mấy ngày nay cô đều nhớ thương chuyện này.
“Buổi tối sau khi ăn xong anh sẽ trở về đơn vị, sau này muốn tìm anh, em nhớ gọi điện thẳng đến bộ đội.” Lục Hành Tung không đem chuyện bóc lột hai chiếc điện thoại di động giống nhau từ Lão Tứ cho Giang Dao, ngẫm nghĩ vẫn nên chuẩn bị tốt rồi nói.
Ở trong phòng, Chu Vĩ Kỳ vừa bị Lục Hành Tung doạ sợ nhưng vừa ngồi xuống đã sinh long hoạt hổ, léo nhéo bắt chước giọng Giang Dao ở trong điện thoại gọi Lục Hành Tung, tay để bên tai, trông vô cùng quỷ dị.
“Tam tẩu sẽ không hát tuồng.” Lão Ngũ không nể mặt quay đầu đi không hề phản ứng trước hành động của Chu Vĩ Kỳ.
Mấy người đang cười nói thì Lục Hành Tung đẩy cửa vào phòng, vừa vào cửa liền đem điện thoại ném cho Chu Vĩ Kỳ rồi ngồi vào vị trí của mình.
Lão Ngũ vừa thấy Lục Hành Tung vào cửa mặt liền biến sắc, không tốt, biểu cảm của tam ca hiện lên 2 chữ tâm tình không ổn, chẳng lẽ là Lão Tứ làm phiềm tam tẩu, tam tẩu nổi giận với tam ca?
“Tam ca, xảy ra chuyện gì?” Trần Húc Nghiêu rót cho hắn chén trà đưa qua, chân chó cười, “ Lão Tứ quá phận, chị dâu không tức giận chứ?”
“Không có.” Lục Hành Tung lắc đầu duỗi tay nhận chén nước, “Cô ấy không tức giận, nói với anh chút chuyện trong nhà thôi.”
“Ở nhà xảy ra chuyện?” Lương Việt Trạch hỏi, “Rất khó giải quyết?”
“Khó giải quyết nhưng không phải chuyện của em, là chuyện tình cảm.” Lục Hành Tung trả lời, rồi lấy chìa khoá xe gõ gõ lên mặt bàn trước mặt Chu Vĩ Kỳ, “Anh về đơn vị trước, Lão Tứ, nhớ rõ cầm điện thoại lúc trước đưa một cái đến đơn vị cho anh, còn có, không được gọi điện lại quấy rầy chị dâu cậu, để anh biết được anh sẽ tự mình đến đây thu thập cậu.”
“Rồi rồi rồi! Em hiểu được Tam ca!” Biết lão hổ lúc này tâm tình không tốt, Chu Vĩ Kỳ khẳng định không dám tạo phản.
Rời khỏi nhà hàng Long Đằng, Lục Hành Tung suốt đêm lái xe về đơn vị, đến nơi đã gần 10 giờ. Không quay về ký túc xá, Lục Hành Tung đi thẳng lên văn phòng.
Cả toà nhà văn phòng, chỉ còn duy nhất phòng hắn sáng ánh đèn, Lục Hành Tung từ ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, động tác thuần thục châm lửa.