Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 96: 96: Rắc Rối Dây Dưa Không Buông





“Ưm, ưm.”
Tâm Dao bất ngờ, cầm chặt nắm tay, định sẽ thụi cùi chỏ vào người phía sau, thế mà lại bị người ta tránh được.

Lúc này, có tiếng nói quen thuộc vang lên:
“Mày làm gì mạnh bạo vậy?”
Tuệ Khanh né sang một bên, lập tức đập vào vai Tâm Dao một cái để trút giận khiến cô bĩu môi: “Tụi mày thần bí quá, t không sợ sao được.”
Mai Thuỷ kéo cổ áo hai người lại, tránh để họ đánh nhau, sau đó nói vào vấn đề chính: “Có chuyện quan trọng hơn này, ban nãy chắc mày cũng thấy Mỹ Ngọc đứng ở đó đúng không?”
Tâm Dao gật đầu, vậy có nghĩa không phải mình cô biết ả sẽ giở trò tiếp tục.

Mai Thuỷ không nói không rằng, tìm đoạn ghi âm lẫn đoạn video nhỏ về Mỹ Ngọc: “Tao có cái này cho mày đây, không biết giúp ích được bao nhiêu nhưng mong là vẫn có chỗ để dùng.”
Tâm Dao đưa lên tai, bấm nghe thử, ánh mắt nhất thời co rút lại, thật bất ngờ khi đó lại lưu lại toàn bộ bằng chứng Mỹ Ngọc lên kế hoạch kêu Mai Thuỷ ăn cắp bài hát của cô và chị Thuỳ Linh, không những vậy còn muốn đẩy cho cô té gãy chân, y hệt kiếp trước, khiến cô tàn tật cả đời rồi bị giam cầm trong phòng gác mái.

Nắm chặt tay lại, cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, cô cảm thấy lồ ng ngực đau nhói với mỗi câu nói cay nghiệt mà người cô từng xem là người chị gái duy nhất.

Thì ra nó vẫn ở đó, chỉ là được những cảm xúc khác che giấu chứ chưa từng mất đi.

“Mày ổn chứ?” Mai Thuỷ hỏi một cách lo lắng, khẽ đỡ lấy cánh tay của cô.
Tâm Dao lắc đầu, đưa điện thoại cho Mai Thuỷ, bộ dáng thất thiểu đi vào trong phòng, tự biết rõ bản thân luôn là người trọng tình cảm, một mặt nói hận thù, một mặt muốn bình yên nhưng một mặt cũng tự trách bản thân sao lại nhận những thứ này.
Tuệ Khanh đứng ở bên ngoài, hiểu rõ tính tình của Tâm Dao ra sao, bây giờ chỉ có mình cô tự giải thoát mình khỏi đống bồng bột đó.

Nó quay sang nhìn Mai Thuỷ cũng lo âu không kém: “Mày nghĩ sao?”
“Nếu có gì, chuyện để tao giải quyết.” Mai Thuỷ nói một cách cứng rắn, một khoảng thời gian bị u mê, tẩy não đã khiến cô ta hiểu ai mới là người nên chơi, nên làm tấm gương tốt cho bản thân.

Cô ta không xấu, nhưng cô ta có tình cách bảo vệ người của mình một cách quá đà.
Đúng như Mai Thuỷ tính toán, không bao lâu sau, một tên ẩn danh đã đăng lên muốn vạch bản mặt thật của Tâm Dao, hám tiền, vu oan giá hoạ, giựt chồng, và một đống tội danh khác.

Có rất nhiều bình luận chửi cô một cách điên cuồng, cứ như cô đã làm gì tồi tệ với gia đình của họ.

Những người hiểu rõ đều lên bênh vực thì đã bị sóng to đó đánh bay mất dạng.
Tâm Dao cũng nhận được tin, vừa lướt vừa hứng chịu từng cơn thịnh nộ của những người xa lạ, từ khó hiểu đến dần thích nghi, không phải chưa từng trải qua, điều này khi bị đánh đập ở trong tù thì thật là không thể nào so sánh được.

Nhưng ít phút sau, bài việc đó bị bay mất, không ai hay biết chuyện gì.

Mọi người còn đang cố tìm hiểu, một bài viết khác đến từ công ty của ‘Thâm Tàng Bất Lộ’ đã lên tiếng, công khai địa chỉ đứng sau là ai, cũng như cả đoàn đội được thuê để vấy bẩn cô.
Mọi người không khỏi bất ngờ khi người luôn tự nhận mình đoan trang là Mỹ Ngọc, lại một tay thâu tóm tất cả.

Không ai dám nói thêm gì ở bên dưới bài viết của ‘Thâm Tàng Bất Lộ’.

Đồng thời, một đoạn video được phát lên từ công ty thời trang của bà Triệu vào khoảnh khắc Mỹ Ngọc cố tình đẩy xe hàng về phía bà khiến bà té ngã, và Tâm Dao là người đỡ trọn cú đó.
Tin tức này gây sốc không ít.

Con dâu tương lai muốn ám sát mẹ chồng, đây là đạo lí nghịch thiên gì thế? Chẳng lẽ Mỹ Ngọc muốn ôm lấy đô đốc lẫn tài sản nhà họ Triệu hay sao? Nếu không có Tâm Dao, bà Triệu chắc chắn sẽ rớt từ trên thang cuốn xuống, có thể lại sống thực vật như con trai mình.


Mọi lời bình luận đều bắt đầu chỉa mũi dùi về phía ả.

Không bao lâu sau, một tin tức chấn động thứ ba được đăng trên trang trường.

Đó là đoạn ghi âm cũng như đoạn video của Mỹ Ngọc muốn cướp bài hát và gây tổn hại lên người Tâm Dao.

Mọi thứ nhanh chóng được truyền đi rộng rãi, khắp nơi không ai không biết đến Mỹ Ngọc, tiểu thư nhà họ Lý, liên tiếp hà hiếp em gái nuôi của mình, vứt bỏ vị hôn phu thực vật, hãm hại mẹ chồng tương lai.
Cổ phần nhà họ Lý cứ thế mà xê dịch dữ dội, càng lúc càng xuống thấp không phanh.

Ông Lý ngồi trên bàn làm việc, gục đầu vào tay mình, sàn nhà đổ đống toàn giấy tờ báo cáo thua lỗ.

Bà Lý ở một bên vẫn cố gắng liên hệ các nhà đầu tư khác nhưng không ai dám bắt máy hợp tác.

Họ trở về nhà với trạng thái mệt mỏi đúng nghĩa, nhưng khi cánh cửa mở ra, đồ vật bên trong đã tan tành và bị xáo trộn từ lúc nào.
Mỹ Ngọc gào thét trong cơn thịnh nộ: “Không, không thể nào.

Tại sao tất cả lại không đi theo kế hoạch đã định ra.

Ba mẹ, hai người mau làm gì đó đi.”

Ông Lý ôm cơn bực tức, tiến lại và tát mạnh vào mặt Mỹ Ngọc khiến ả ngã lăn quay xuống sàn: “Mày quậy đủ chưa? Tao nói rồi, làm gì cũng biết điểm dừng, mày mang dòng máu của tao mà sao mày ngu thế?”
Bà Lý lập tức đi lại ôm lấy Mỹ Ngọc, ra vẻ cầu xin: “Ông đừng đánh nó, để tôi dạy lại nó, dù sao nó cũng còn nhỏ.”
“Nhỏ?” Ông Lý nghe tới đây thì càng tức thêm, cầm ly nước được người hầu mang tới mà tạt vào mặt bà Lý: “Nó nhỏ chỗ nào nói tôi nghe.

Tâm Dao nhỏ hơn nó nhưng xem người ta làm được gì.

Còn mày thì cứ nhắm vào nó chi để bây giờ rước hoạ vào thân.”
“Con không biết, nhưng con không muốn thấy nó hơn con.

Nó có gì tốt chứ.” Mỹ Ngọc ôm má, nước mắt giàn dục dù đồng tử trợn lên đỏ ửng trông vô cùng đáng sợ: “Con muốn quay về với đô đốc.”
Bà Lý ôm lấy hai vai của Mỹ Ngọc, cố gắng kêu cô bình tĩnh để tránh làm ông Lý tức giận thêm: “Nhưng đã quá trễ rồi con ạ.”
“Không.” Ông Lý bất chợt lên tiếng: “Mỹ Ngọc phải quay về với đô đốc, nếu không công ty sẽ thua mất.”
Bà Lý sửng sốt: “Thế bây giờ ông muốn làm như thế nào?”
Ông Lý trầm ngâm, sau đó nhìn sang Mỹ Ngọc, rồi rút một điếu thuốc ra hút, sau đó bảo: “Lần này phải oan ức cho con rồi Mỹ Ngọc.”