Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 74: 74: Tò Mò Nhạy Cảm





Tâm Dao hất tay của Vĩ Thành ra, mặt cứ cúi xuống khiến anh càng lúc càng luống cuống, có phải cô đang nghĩ anh vì tình xưa nghĩa cũ mà bao che cho người sát hại cô không? Nhưng thế mà ngoài dự đoán, cô nắm lấy bàn tay đang lạnh ngắt vì lo sợ của anh rồi dẫn anh vào trong phòng, nhẹ nhàng bảo:
“Em định bảo anh vào trong đây nói chuyện, mới vừa tập xong mà ra ngoài trời lạnh thì không tốt.”
Vĩ Thành giữ Tâm Dao lại, xoay người cô đối mặt với anh: “Em nghe anh nói được không? Thật ra…”
Tâm Dao đưa ánh mắt ngây thơ lên nhìn Vĩ Thành, chờ đợi em anh sẽ nói gì, nhưng môi anh vẫn lắp bắp, chưa tìm được ra từ ngữ nào thích hợp.

Cô nghiêng đầu: “Thật ra sao ạ?”
Vĩ Thành mím môi, cái người ăn to nói lớn, có gì sẽ bộc trực ra hết trước mặt đàn em mà bây giờ lại cứng họng, không biết nên giải thích làm sao: “Anh… Anh không vạch trần cô ta vì…”
Vĩ Thành còn chưa kịp nói xong thì Tâm Dao đã đưa tay lên bóp mỏ anh lại, khẽ cười nhẹ rồi bảo: “Em hiểu anh có việc khó nói, chắc chắn anh sẽ có lí do riêng để làm điều đó.

Em tin tưởng anh sẽ không để tội ác tự do ngoài pháp lý vì em luôn dõi theo anh mà.”

Đúng vậy, Tâm Dao luôn dõi theo từng chặng đường của Vĩ Thành thậm chí từ kiếp trước.

Cô tò mò về người đàn ông khiến Mỹ Ngọc có tư cách đem ra để chảnh choẹ, nên là tra cứu hết mọi thông tin liên quan về anh, rồi dần dành cho anh sự kính trọng hệt như bao người khác.

Anh chả bao giờ lo sợ uy quyền sau lưng những đám người kia, chỉ cần tội ác rơi vào mắt anh, họ đừng hòng thoát, vì thế rất nhiều người muốn kết thân với anh chỉ để nổi bật thanh danh hơn.
Thở hắt ra một hơi, Vĩ Thành hôn nhẹ lên tóc Tâm Dao, tự thấy may mắn khi tìm được cô gái nhỏ hiểu chuyện như vậy, sau đó nhẹ nói với tai cô: “Mai chiều anh tới đón em nhé, dẫn em đi hẹn hò.”
_________________
Tâm Dao nhảy nhót khắp nơi trên ngón chân hệt như một tinh linh nhỏ bé vui đùa trên mặt nước, bất ngờ nhún người ngồi xuống rồi xoay mặt lại, hơi đung đưa hai vai, còn hai tay đặt chéo qua nhau cùng điệu cười nghịch ngợm.

Cô tung chân lên trời, rồi xoạc ra hai bên sau đó ép người qua một phía cùng bàn tay giơ thẳng lên cao múa thành đoá hoa nhỏ.

Đây là vũ điệu nàng tiên nhỏ, không quá khó nhưng phải mang đến cảm giác chứng kiến khung cảnh khu rừng thần kì trong mắt người xem.
Tiếng nhạc bỗng dưng dừng lại khiến ánh mắt Tâm Dao sững sờ, sau đó cô hệt như một con thú nhỏ lạc đường, chạy khắp nơi này đến nơi khác, cuối cùng gục ngã trên chính đôi chân của mình, không gian xung quanh đột ngột tối sầm.
“Làm lại.” Thầy Khiêm đứng ở một bên liền cắt ngang, cảm giác tư thế vừa nãy của Tâm Dao vẫn chưa đạt được mức độ mà cô có thể thể hiện.

Còn những người xung quanh thì há hốc miệng và bị cuốn đi theo tiết tất câu chuyện từ lúc nào.
Dạo gần đây, Tâm Dao trở thàn người nhảy mẫu, hay là người nhảy đầu tiên trong mỗi tiết học, chủ yếu sẽ giúp mọi người nhìn kĩ được từng động tác cũng như nếu thông qua, cô sẽ có thời gian giúp đỡ những người khác.

“À không, Tuệ Khanh em lên nhảy lại đoạn vừa rồi đi.” Thầy Khiêm không chỉ chấm Tâm Dao, mà sau cuộc thi cũng để mắt tới Tuệ Khanh.


Hai người là bạn thân nhưng phong cách khác nhau khá nhiều, cô hệt như một thiếu nữ lắm tâm sự trong bóng tối, thì nó lại là cô nàng tinh nghịch, tràn đầy sức sống giữa ánh nắng chói chan.
Tâm Dao đứng dậy từ mặt đất, rồi nháy mắt với Tuệ Khanh, sau đó bước ra bên ngoài vòng tròn cùng mọi người.

Cô không buồn rầu gì cả, tự hiểu rõ mỗi người có sở trường khác nhau, bạn mình phát triển được như vậy thì cô càng ủng hộ nhiệt liệt.

Nhìn Tuệ Khanh có màn thể hiện đặc sắc, cô dần khắc ghi từng nét mặt và cách nhún nhảy vui đùa của nó.
“Em thấy khúc này không, Tâm Dao? Mọi người cũng chú ý nhé.” Thầy Khiêm tắt nhạc, bắt đầu chỉ ra sự khác biệt trong cách suy nghĩ động tác của hai người: “Khi có người đột nhập khu rừng, Tâm Dao biểu hiện chính là sợ hãi, hoảng loạn và té ngã, gần như không còn đường thoát, có phải là quá mức tiêu cực không?”
Mọi người ngẫm nghĩ và gật đầu, riêng Tâm Dao cảm thấy đúng thật cô đã đem bản tính trải qua nhiều tấn bi kịch đem vào việc múa, quá sơ hãi sẽ đâm ra nghĩ đến kết cuộc xấu.
Thầy Khiêm phân tích qua Tuệ Khanh: “Còn em ấy lại thể hiện khác hoàn toàn, một nữ tiên nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp, nhưng vẫn tò mò với những thứ thuộc về thế giới xa lạ, âm thầm bám theo dù biết có bao nhiêu nguy hiểm nhưng có thể điều đó sẽ lại giúp chính mình mở mang tầm mắt.”
Tâm Dao và Tuệ Khanh nhìn nhau, có lẽ vì cuộc sống khác nhau nên hai người sẽ có nhiều suy nghĩ khác nhau về một vấn đề.

Cô thích những thứ hồn nhiên của nó, ngược lại nó lại muốn khắc hoạ sâu tâm lí u uất trong động tác như cô.
Thầy Khiêm tiếp tục giảng dạy: “Vì thế mấy em không cần phải bắt chước ai cả.


Tôi ở đây chỉ dạy các em nền tảng cơ bản, còn việc thể hiện ra sao, lấy được cái hồn của nhân vật trong điệu múa ra ngoài thì phụ thuộc vào cách của mỗi người.”
Đây không những là lời động viên mà còn là thúc đẩy cho thế hệ múa dân tộc trẻ.

Thầy Khiêm muốn chỉ ra rằng những sinh viên trong lớp không cần quá lo sợ khi có một người thầy giáo là ông và những bạn học giỏi giang khác, mà hãy cố gắng với bản sắc của chính mình.
Tiết học cũng kết thúc, mọi người cúi đầu cảm ơn thầy Khiêm rồi ai cũng dọn đồ cho hoạt động tiếp theo của mình.
Tâm Dao là người đầu tiên bước ra khỏi lớp rồi chạy về hướng cổng trường, băng qua đoạn đường rợp mát đầy cây cao, chợt cô nghe những tiếng thở dồn dập cùng một số thứ nhạy cảm khiến người khác phải ngượng ngịu.
Tâm Dao đảo ánh mắt qua lại, không thấy gì nhưng tiếng động đó càng lúc càng rõ hơn, cô chính là không thể không để tâm được, vốn dĩ đây là khuôn viên trường học chứ nào phải nơi để các cặp đôi thích hú hí với nhau.

Rón rén lại gần một bụi cây um tùm nhất, cô ngồi chòm hỏm xuống, khẽ vạch ra vài táng lá, thứ bên trong ngày hôm đó thật sự khiến cô mở mang tầm mắt…