“Mẹ Liên?” Tâm Dao ngơ ngác, thắc mắc vì sao mẹ lại nói như vậy.
Cô sực nhớ rằng lần nào mình về thăm thì đều nghe câu hỏi này.
“Con gọi mẹ một tiếng mẹ Liên, thì con nghĩ sao mẹ không thấy nét u buồn trên gương mặt con chứ.” Mẹ Liên xoa nhẹ mặt Tâm Dao, giọng nói có chút sầu não.
Sau khi đưa gia đình họ Lý nhận nuôi, cô không còn nụ cười hoạt bát như xưa.
Để rồi một ngày, bà vô tình chứng kiến những dấu đỏ trên cánh tay của cô.
Bà luôn tự trách bản thân vì sao không chịu tìm hiểu kĩ gia đình đó, vì sao lại đưa cô vào địa ngục bạo hành.
“Con… Con sống rất tốt.” Tâm Dao vẫn lặp lại câu nói cũ.
“Mẹ cũng nghĩ vậy.
Con trổ mã ra nhiều, sắc mặt sáng lạn, nhưng vẫn đang lo âu đúng không?” Mẹ Liên cảm thán, nhìn ra rõ tâm sự trong lòng của cô.
Tâm Dao không muốn làm mẹ Liên lo lắng, nên chỉ bảo vì vấn đề học tập.
Sau đó, cô lại hỏi: “Dạo gần đây có bên nào muốn tới đây mua lại đất này như trước không mẹ?”
Mẹ Liên ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Hơn một tháng nay thì không còn thấy nữa, nhưng không hiểu sao lâu lâu sẽ có người tới để quyên góp đồ ăn và đồ dùng cho tụi nhỏ.
Nên cô nhi viện cũng không còn thiếu thốn như trước.”
Tâm Dao nghe thế thì gật đầu.
Đúng là khi cô bước vào đây, quần áo trên người tụi trẻ sạch sẽ và có chút mới, không còn kiểu phải vá chỗ này may chỗ kia như hồi cô còn ở đây.
Có lẽ đã có vài người tốt biết tới đây.
Đột nhiên, một đứa bé trai chạy xồng xộc vào, khuôn mặt hớn hở: “Bà ơi, chị Dao, có anh đẹp trai ngồi xe lăn nào lại thăm cô nhi viện ạ.”
Tâm Dao nghe tới đây liền hơi nhíu mày, cảm giác tim đập nhanh vì một hình ảnh thoáng qua.
Sau đó, cô dìu mẹ Liên từng bước ra ngoài, không khỏi ngỡ ngàng khi người tới lại đúng như suy nghĩ trong cô.
Vĩ Thành đứng ở cổng, trả lời từng câu hỏi của tụi trẻ.
“Chú sao lại ngồi xe lăn vậy ạ?” Một đứa đụng đụng vào chiếc xe lăn như điều gì đó vô cùng mới lạ.
“Chú bị bệnh.” Vĩ Thành nhẹ giọng đáp lại.
“Chú bị bệnh gì thế ạ?” Một đứa khác nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Chú mới ngủ một giấc ngủ dài.” Vĩ Thành vẫn kiên nhẫn mà trả lời, cố tìm từ nhẹ nhàng nhất để diễn đạt.
“Bạn Duy cũng hay ngủ nướng, sau đó bị mặt trời đè mà không ngồi dậy nổi, rồi còn khóc nữa.
Chú có khóc không?” Bé gái hí hửng hỏi, ánh mắt đánh giá như thể ai cũng sẽ khóc nhè mà thôi.
“...! Chú không có.” Vĩ Thành lắc đầu, có chút khó xử.
Nhìn thấy Tâm Dao đi ra, anh lập tức hướng ánh mắt cầu cứu nhìn cô: “Tâm Dao.”
Đám trẻ chu mỏ, rồi quay ra sau ngó nghiêng ngó dọc Tâm Dao, lại hướng tầm mắt về Vĩ Thành: “Chú xe lăn, chú quen chị Tâm Dao ạ?”
Vĩ Thành gật đầu, nhưng trong lòng rỉ ra từng đợt máu.
Tụi trẻ kêu Tâm Dao là chị, còn với anh lại là chú.
Anh tự hỏi mình già đến thế sao? Che giấu chút cảm xúc, anh lăn xe đến chỗ hai người, còn không quên quay đầu lại kêu tài xế riêng ở chơi với tụi nhỏ.
“Chào cậu.
Cậu là người thiện nguyện trên phường gửi xuống à?” Mẹ Liên thấy Vĩ Thành mang khá nhiều quà cáp thì thắc mắc.
Nơi đây chưa từng nhận nhiều như thế.
“Cháu là bạn của Tâm Dao ạ.
Hôm nay chúng cháu xuống đây để phụ giúp việc trong cô nhi viện.” Vĩ Thành đáp một cách điềm đạm, sau đó vờ như không có gì mà nắm tay Tâm Dao.
Mẹ Liên nhìn thấy tất cả, chỉ hơi nheo mắt lại.
Bộ dáng của Vĩ Thành khá ưa nhìn, đồ trên người cũng thuộc dạng cao cấp, nhưng hình như có chút lớn tuổi.
Bà ngó sang Tâm Dao, thấy cô không hất tay của anh ra, ngược lại còn cảm thấy hơi nóng ấm mà kêu mọi người vào trong nói chuyện.
Mẹ Liên ngồi xuống, mỉm cười hiền dịu rồi hỏi: “Cậu là bạn như nào với Tâm Dao vậy? Trước giờ con bé chưa từng dẫn ai về đây.”
Ngụ ý rất rõ ràng Vĩ Thành nên thành thật khai báo, đừng hòng qua mặt bà lão này.
Tâm Dao rót cho mỗi người ly nước, rồi mở lời: “Mẹ Liên, anh ấy tên Vĩ Thành, là đô đốc hải quan.
Anh ấy vừa mới tỉnh lại say thời gian dài bất tỉnh.
Gia đình anh ấy đối xử với con rất tốt.”
Mẹ Liên vỗ nhẹ tay Tâm Dao: “Mẹ không phải làm khó cậu ấy.
Con không cần đứng ra nói giúp,” rồi hướng ánh mắt về phía Vĩ Thành.
Anh ngồi thẳng lưng, lễ phép giới thiệu bản thân, sau đó nhìn sang Tâm Dao: “Nếu không có cô ấy, cháu sẽ không thể tỉnh dậy.
Cháu mang ơn cô ấy.”
Tâm Dao nở nụ cười, hai từ ‘mang ơn’ lại đâm vào tim cô đau nhói, nhưng lại không muốn thốt lên rằng cô không cần ý nghĩ đấy của Vĩ Thành.
Mẹ Liên sống bao tháng này, nhìn ra rõ được cảm xúc che giấu của đôi trẻ, nên chỉ cười tủm tỉm mà không nói thêm gì.
Có lẽ đây là lí do khiến con bé có sức sống hơn chăng?
Tâm Dao ở một bên khác gọi điện về với bà Triệu.
Ban nãy, cô đã xin phép bà cho cô được quay về thăm cô nhi viện, nhưng giờ phải gọi báo cho bà biết Vĩ Thành cũng ở đây và muốn chơi với tụi nhỏ một lát.
Bà lập tức đồng ý, còn bảo hai người cứ từ từ xây đắp tình cảm, à không, là từ từ thư giãn.
Cúp máy, Tâm Dao giơ tay lên chạm vào mặt.
Lời của bà Triệu làm cô có chút nóng, không biết có phải vì lí do khác là trời nắng gắt hay không? Dường như ai cũng muốn họ sẽ tiến triển với nhau, nhưng thật chất cô vẫn xây hàng rào phòng vệ, cố gắng không nghĩ quá nhiều để bản thân lại rơi vào thứ tình cảm khó xử.
Trở lại sân trước, Tâm Dao bắt gặp cảnh tượng Vĩ Thành đang cùng tụi trẻ chơi ném ống bơ.
Gương mặt anh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, ban đầu không kiềm chế được sức lực nên luôn trúng hồng tâm và làm lon văng ra xa, sau đó là bị tụi nhỏ phản ánh và đòi nghỉ chơi.
Bây giờ, anh giả vờ chọi hụt thì chúng chê anh chơi dở và cũng đòi nghỉ chơi.
Cô nhìn anh cầm chiếc dép cùng vẻ mặt đăm chiêu, lần này nên ném trúng hay hụt.
Lúc này, mẹ Liên đi ra và lập tức giải vây cho Vĩ Thành: “Mấy đứa đừng làm khó chú nữa.
Chuẩn bị tắm rửa dùng bữa này.
Hai đứa đi hái rau giùm mẹ nhé.”
Tâm Dao gật đầu, sau đó quay sang hỏi Vĩ Thành có thấy mệt không, nếu cần nghỉ ngơi thì cô sẽ đi một mình.
Anh lắc đầu, quyết định cùng cô đi vào sâu bên trong đường hẻm, nơi có vườn rau riêng của cô nhi viện.