Chiếc điện thoại muốn tụt ra khỏi lòng bàn tay.
Tai Tâm Dao nhất thời ù đi, không còn nghe thấy gì.
Cô thất thần đứng dậy rồi chạy ào ra cổng trường dù phía sau có tiếng la hét của Tuệ Khanh và Thuỳ Linh.
Một mực bắt xe thẳng về nhà họ Triệu, lòng cô nóng bừng như bị lửa đốt.
Tại sao chứ? Rõ ràng mấy nay tình trạng của Vĩ Thành đã tốt hơn rất nhiều rồi mà?
Đèn đường cứ liên tục vụt qua cửa kính.
Khung cảnh bên ngoài trở nên nhoè nhoẹt bởi hơi nước bốc lên từ khoé mắt của Tâm Dao.
Cô cố kìm nén để không bật khóc thành tiếng, nhưng đôi vai vẫn run lên nhè nhẹ khiến người tài xế cũng phải thương xót.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn có hoạ tiết cá chép hoá rồng.
Sau khi đưa tiền, Tâm Dao lập tức lao xuống xe rồi chạy thẳng vào bên trong.
“Cô bé đưa dư rồi.” Người tài xế la lớn nhưng thấy cô không có ý định quay đầu lại thì cũng đành lắc đầu, sau đó bước xuống xe rồi đưa tiền thối lại cho người bảo vệ gác cổng.
Tâm Dao tháo giày từ bên ngoài cánh cửa lớn, sau đó bước vào trong nhà rồi đặt nó lên kệ, cũng không còn chút tâm tình nào để quan tâm nó nằm ở đâu.
Cô cứ thế chạy thẳng đến phòng của Vĩ Thành, rồi lập tức đẩy mạnh cửa vào:
“Bác gái, đô đốc có chuyện gì…”
Nhưng câu nói của Tâm Dao rơi vào im bật.
Vì cái người vốn dĩ luôn nằm trên giường, nay đang ngồi dựa lưng vào thành, ánh mắt trao cho cô sự xa lạ xen lẫn bất ngờ.
“Tâm Dao, Vĩ Thành tỉnh rồi con ạ.” Bà Triệu đi lại rồi ôm chầm lấy cô mặc cho nước mắt giàn giụa trên gương mặt không khác gì cô ban nãy.
Tâm Dao khịt mũi vài cái, trái tim nhói đau vốn chưa hề dừng lại thứ cảm giác tồi tệ này.
Nhưng dường như không gian đã ngưng đọng lại, chỉ còn ánh mắt của Tâm Dao và Vĩ Thành dành cho nhau, một ngỡ ngàng, một mơ hồ.
Bà Triệu ổn định tinh thần không biết bao nhiêu lần, sau đó kéo Tâm Dao lại gần phía giường khiến khoảng cách cả hai càng sát vào nhau hơn.
Bà mỉm cười nhẹ nhàng với Vĩ Thành rồi giới thiệu: “Con trai, đây là Tâm Dao.
Con bé đã luôn chăm sóc cho con đó.”
Vĩ Thành nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Tâm Dao, trái tim bên lồ ng ngực trái không chịu nằm yên mà đập mạnh liên hồi.
Các chỉ số đột nhiên kêu vang, khiến bác sĩ Dự phải tằng hắng vài câu:
“Cháu nghĩ với tình hình bây giờ nên để Tâm Dao cách xa cậu ấy một chút.”
Tâm Dao tưởng bản thân có thứ gì trên người nên làm cho Vĩ Thành khó chịu, nên lập tức định lùi ra sau vài bước.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay to lớn bao trọn lấy tay cô rồi giữ lại.
“Đừng…” Vĩ Thành mấp máy môi, ánh mắt kiên định muốn Tâm Dao ở bên cạnh mình.
Có trời mới biết khoảnh khắc bà Triệu la lên nơi Tâm Dao thi xảy ra chuyện, anh đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.
Anh luống cuống đi qua đi lại trong tâm trí mình, rồi lại nghe thêm cô gặp sự cố.
Sợi dây lí trí cuối cùng cũng bị bùng nổ.
Vốn dĩ anh là một người kiên nhẫn trong mọi việc, nay lại như đứng trên đống lửa chỉ vì vài câu nói.
Vĩ Thành cố ép bản thân tỉnh dậy, nhưng như có một màng chắn trước mặt anh với hiện thực.
Dù anh có làm cách nào thì nó cũng đẩy anh về lại bóng tối vô tận, để mặc cho anh chìm trong sự căm phẫn, bất lực và tự kỷ.
Nhưng lần này anh sẽ không để nó toại nguyện.
Cố hết sức tiến về phía trước, Vĩ Thành phá tung màng chắn một cách bất chấp.
Cho tới khi bàn tay anh xuyên qua nó, đôi mắt anh lúc này từ từ hé mở, trước mặt chính là trần nhà màu kem quen thuộc.
Bên tai truyền đến rất nhiều tiếng động ù ù không nghe rõ, đâu đó còn kèm theo cả tiếng nức nở của mẹ anh.
Một năm sống trong bóng tối, tầm mắt Vĩ Thành không kịp thích ứng với ánh sáng, nên chỉ nhìn thấy mọi thứ mờ ảo, và có chút khó chịu.
Anh lại khép hờ đôi mắt, để nó nghỉ ngơi một lát rồi mới mở lên lần nữa.
Trước mặt anh, người bạn thân Hoài Khang đang cau mày, không ngừng lảm nhảm cổ vũ anh cố lên.
Triệu lão gia ở một bên không thể hiện quá nhiều, nhưng đôi bàn tay nắm chặt đầu gậy môt cách run rẩy không kiểm soát được.
Khoé mắt ông cũng đỏ lên, thế mà miệng vẫn nở nụ cười méo mó:
“Đã gọi được cho Tâm Dao chưa?”
Quản gia Dương kìm nén sự kích động trong lòng, không ngừng gọi điện cho Tâm Dao bằng nhiều cách.
“Tâm Dao! Con bé không biết có ổn không? Bà Triệu sực nhớ ra nên lập tức quay sang tự hỏi với mọi người.
Ngay lúc này, ánh mắt của Vĩ Thành khẽ động chỉ vì loáng thoáng nghe được tên cô.
Nhưng quanh phòng lại không hề có bóng dáng cô gái xa lạ nào làm anh có chút hụt hẫng.
Thì ra anh muốn nhìn thấy hình ảnh của cô nhất khi lần đầu mở mắt.
Đồ dưỡng khí trên mặt làm Vĩ Thành không thể nói gì, cổ họng có chút rát và đắng nghét.
Cả cơ thể không còn tí sức lực nào, nhưng không quá khó chịu, chắc là vì được Tâm Dao chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng.
“Chúc mừng cậu đã tỉnh lại.” Bác sĩ Dự nói nhỏ với Vĩ Thành, ánh mắt cũng tràn ngập sự vui mừng, rồi quay sang báo cáo tình hình sơ bộ cho người nhà họ Triệu.
Mọi thứ đều diễn ra rất ổn định.
Vĩ Thành cũng đã quen dần với trạng thái của mình hiện tại.
Anh được mọi người đỡ ngồi dậy, nhưng vẫn không nói ra một lời nào, chỉ có ánh mắt chuyển động qua lại.
Không bao lâu sau, điện thoại của bà Triệu vang lên, người gọi đến là Tâm Dao.
“Tâm Dao hả con? Vĩ Thành xảy ra chút chuyện…”
Nhưng còn chưa kịp nói xong, bên tai bà đã vang lên tiếng tút tút.
Hình như bà đã khiến Tâm Dao hiểu lầm gì đó.
Bên này, Vĩ Thành nghe thấy thế thì không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp.