Một tiếng đồng hồ sau, Tâm Dao đã đứng trước cổng lớn của nhà họ Triệu.
Cô nhìn từng hoạ tiết hình học và các khối hoa văn nhỏ màu bạc tạo nên bức tranh cá chép hoá rồng uy vũ mà lòng trùng xuống một bậc.
Cô đang lần nữa đánh cược cuộc đời mình, đã trải qua cái chết thì còn sợ mất đi thứ gì nữa.
Tâm Dao chấp thuận thay Mỹ Ngọc cũng có một phần nguyên nhân.
Kiếp trước khi ở trong tù, cô đã nghe được thông tin đô đốc Vĩ Thành thực vật tỉnh dậy sau bao nhiêu năm trời nằm bất động trên giường.
Vì thế, cô muốn nương nhờ nhà họ Triệu để có cuộc sống bình yên dù anh thật sự tỉnh dậy hay là không.
Nếu có, chỉ mong anh có thể nể tình tháng ngày chăm sóc mà giúp cô lấy được chỗ dựa đáng tin cậy.
Hít một hơi thật sâu, Tâm Dao thẳng lưng bước vào lãnh thổ nhà họ Triệu.
Thông qua khu vườn tràn ngập bụi cây cao cùng các vòm hoa khoe sắc, cô tiến lên từng bậc thềm rồi được quản gia đón tiếp.
Ông dẫn cô vào phòng khách, nơi mà có mặt đầy đủ người nhà họ Triệu với khung cảnh có phần ảm đạm, họ bắt đầu đưa ánh mắt dò xét khắp người cô.
Tâm Dao nuốt nước miếng, cố gắng bỏ qua cảm giác khô khốc nơi cuống họng rồi lễ phép cúi người chín mươi độ: “Cháu chào mọi người.
Xin phép tự giới thiệu, cháu là Tâm Dao, con gái thứ hai của nhà họ Lý.”
Một tiếng cạch vang lớn khắp căn nhà.
Ly trà của bà Triệu đặt mạnh xuống tách, kèm theo tiếng cười lạnh: “Tôi không nhớ vị hôn thê của con trai tôi tên là Tâm Dao.”
“Vâng, con thay mặt nhà họ Lý qua đây xin được chăm sóc đô đốc Vĩ Thành.” Tâm Dao không sợ mà mất đi dáng vẻ bình tĩnh.
Lúc này, khuôn mặt bà Triệu đỏ bừng lên, chứng tỏ lửa giận trong người không ngừng tăng cao.
Hay cho một nhà họ Lý kia, ban đầu luôn cầu xin nhà bà thực hiện hôn ước từ thời xa xưa, nhưng tới khi con trai bà gặp nạn, họ lại thoái thác và đưa qua đây một đứa con gái nuôi.
Ai mà chả biết Tâm Dao mang tiếng sang trọng nhưng thật chất chỉ được xem như người hầu kề cận con gái duy nhất của họ.
Đây đích thực là một sự khinh thường.
Duy chỉ có Triệu lão gia vẫn giữ vững sự trầm mặc trong bầu không khí căng thẳng mà con dâu tạo ra.
Triệu lão gia chinh chiến nhiều năm, lập được rất nhiều công lao cho nước nhà, giờ giao lại tâm niệm cho con trai và cháu đích tôn.
Nhìn Vĩ Thành thương tích đầy người khi đó, ông sao lại không đau lòng cho được, đến độ phải nhập viện cùng lúc vì cơn đau tim.
Triệu lão gia giống bà Triệu, cũng vô cùng tức giận vì hành động của nhà họ Lý, nhưng ông biết cách kiềm chế cảm xúc.
Thêm vào đó, ông luôn chú ý đến từng trạng thái và hành động của Tâm Dao.
Trong lòng ông không khỏi xao động vì ánh mắt chất chứa sự kiên định khi mong muốn chăm sóc cháu trai mình của cô.
Triệu lão gia khẽ đánh ánh mắt qua cho bà Triệu.
Làm dâu bao năm trong nhà tướng, bà đương nhiên hiểu ý định của cha chồng nên cố gắng nuốt cục tức vào trong.
Triệu lão gia giả vờ nhẹ nhàng hỏi nhưng hàm nghĩa sắt đá: “Cô muốn yêu cầu điều gì?”
Tâm Dao tưởng mình sẽ nhận một tràng sỉ nhục đến từ nhà họ Triệu thay cho cha mẹ nuôi, nhưng không nghĩ tới Triệu lão gia có thể nhìn ra được ý đồ của cô.
Cô thầm khâm phục ánh mắt nhìn người của ông, nên không giấu giếm điều gì nữa: “Xin mọi người cho cháu thời gian chứng minh mình có thể chăm sóc tốt cho đô đốc Vĩ Thành.
Nếu không, cháu sẽ nguyện ý rời khỏi đây.
Nếu được, cháu muốn nhận được sự bảo hộ từ nhà họ Triệu.”
Triệu lão gia cùng bà Triệu thoáng sững sờ trước lời nói của Tâm Dao.
Họ đã tưởng tượng thứ gì đó đáng sợ hơn điều này.
Nhận được sự bảo hộ của nhà họ Triệu là một chuyện không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ.
Vì khi ấy, Tâm Dao không cần lo sợ dù ở đâu và làm bất cứ ngành nghề gì.
Nếu cô không phạm tội, cả cuộc đời cô bảo đảm luôn hạnh phúc.
Triệu lão gia nhấp một ngụm trà để thông giọng, cũng như có thêm thời gian quyết định.
Sau đó, ông gật đầu: “Được, ta chấp thuận.
Từ giờ, cô sẽ phải chăm sóc Vĩ Thành 24/24.
Quản gia Dương, ông đưa cô Tâm Dao về phòng được chuẩn bị sẵn đi.”
“Vâng thưa lão gia.” Quản gia Dương nghe gọi lập tức đi đến rồi lần nữa dẫn đường cho Tâm Dao: “Cô Tâm Dao, mời cô đi bên này.”
“Cháu xin cảm ơn.” Tâm Dao không nghĩ Triệu lão gia lại đồng ý nhanh như thế, nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh mà xách hành lý đi theo sau quản gia Dương.
Đợi Tâm Dao đi khuất, bà Triệu mới hỏi ý kiến của Triệu lão gia: “Cha, cha tính làm gì ạ? Chúng ta bỏ qua cho nhà họ Lý dễ dàng thế à?”
Triệu lão gia tự rót cho mình tách trà khác rồi nhìn con dâu: “Con có nhìn thấy dấu vết trên bàn tay con bé chứ?”
Bà Triệu chỉ biết im lặng.
Sao bà không thấy được những vết thương đang dần lành lại và có vài vết còn đỏ ửng của Tâm Dao cơ chứ.
Lời đồn có vẻ là sự thật, cô không có được sự yêu thương từ gia đình kia.
“Dù cho con bé bị bắt ép hay tự nguyện, chúng ta vẫn nên cho nó một cơ hội.
Với lại chúng ta thật sự cần một người ở bên chăm sóc cho Vĩ Thành ngay lúc này, Hà Chi à.” Triệu lão gia chống gậy đứng lên rồi vỗ nhẹ vào vai của bà Triệu, sau đó bước về phòng nghỉ ngơi.
Bà Triệu vẫn ngồi một mình ở phòng khách, dù sao bà cũng không thể làm trái lời Triệu lão gia, nhưng bà sẽ luôn theo dõi chặt chẽ từng hành động của Tâm Dao để tránh cho cô làm gì gây hại đến con trai bà.
_____________________
Tâm Dao ngồi nghỉ một lát rồi soạn đồ tắm rửa.
Nhìn chính mình trong gương, cô cũng dần quên mất cô cũng từng có một gương mặt khá bầu bĩnh như thế này.
Làn nước ấm dịu nhẹ chảy dọc theo từng đường cong cơ thể, như gội rửa những kí ức tồi tệ ở kiếp trước, và hồi sinh một kiếp sống mới..