Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 125: Mở Lại Vở Nhạc Kịch Chuông Treo Thành Cửa






Tâm Dao nhún nhảy trên sảnh, hôm nay có tiết tập luyện với thầy Khiêm, sẵn tiện cô cũng muốn thông báo chuyện vui này cho ông, nhưng vừa đi tới gần, đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong truyền ra.
“Tôi sẽ không để cô bé tham gia.” Thầy Khiêm quát lên.
Một giọng nói trầm ổn, vừa xa lạ nhưng dường như đã nghe thấy ở đâu đó tiếp lời: “Tại sao? Tất cả chỉ là trùng hợp, ông đừng nghĩ lỗi là ở ông nữa.”
Thầy Khiêm gạt ngang: “Trùng hợp hay là tâm linh cũng được, lần này tôi quyết bảo vệ học trò của mình.”
Giọng nói ấy mang theo vài phần nài nỉ: “Nhưng ông có thể buông bỏ nó sao? Vở nhạc kịch đó là cả nguồn sống mà, ông từng mong cầu nó được xảy ra nhất mà.”
Tâm Dao bước vào phòng, đưa tay lên khẽ gõ cửa, đánh tan bầu không khí căng thẳng.

Ánh mắt cô mở to khi người trước mặt đang nói chuyện với thầy Khiêm lại chính là đạo diễn Trình.

Cả hai thấy cô tới thì đều im lặng, tự lảng sang chuyện khác.
Đạo diễn Trình đi ngang thầy Khiêm rồi nói: “Sắp tới ngày dỗ của Hà Nam rồi đấy.”
Thầy Khiêm siết chặt hai tay, sau đó kêu Tâm Dao đóng cửa lại.


Cô tiễn đạo diễn Trình ra ngoài, sau đó đi vào với bộ dáng thấp thỏm.

Một lát sau, cô mới biết thì ra đạo diễn Trình đã nhắm trúng cô từ lâu vào khoảng thời gian cô diễn vai nữ quỷ trong mv ca nhạc của Ngạn Hoa, thêm lần thử vai, ông ta càng muốn thầy Khiêm nhờ cô vực dậy nhạc kịch ‘Chuông Treo Thành Cửa’, đúng hơn là thay thế vị trí của Hà Nam.
“Chuyện đó là không thể nào.” Thầy Khiêm thì thầm.
Tâm Dao nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên đi đến bên cạnh thầy, giọng điệu chắc chắn: “Thầy, em muốn diễn vở nhạc kịch đó.”
Thầy Khiêm vô cùng ngạc nhiên, người người né xa nó, vì sao cô lại muốn đâm đầu vào.

Không đợi cho ông hỏi thêm, cô nói tiếp: “Thưa thầy, vở kịch đó chính tay thầy viết và dựng nên, em muốn là một thành phần trong đó.

Em muốn mọi người lần nữa nhớ tới sự tài nghệ của thầy, cũng như là tưởng nhớ đến cố nghệ sĩ Hà Nam.”
Thầy Khiêm chần chừ, nhưng giây sau đã thấy Tâm Dao cúi gập người: “Làm ơn chấp nhận thỉnh cầu này từ em, thưa thầy.”
Tâm Dao hướng ánh mắt xuống mặt đất, hồi hộp hơn khi nghe tiếng thở dài của thầy Khiêm.

Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chính cô cũng rất sợ những chuyện tâm linh, nhưng từ lúc bản thân có thể sống lại và giấc mơ gặp lại cố nghệ sĩ Hà Nam đã chỉ dạy thêm cho cô, cô tin chắc chú ấy cũng muốn vở diễn được sống lại, cũng như để tên tuổi thầy Khiêm lần nữa thăng hoa trước mọi người.
“Được rồi, nhưng em phải hết sức cẩn thận.

Với lại, nếu không tập hợp đủ diễn viên, vở kịch cũng không thể làm được.” Thầy Khiêm đành phải đồng ý, nhưng trong lòng vẫn mong chờ nó có thể rơi vào quên lãng.
Tâm Dao nở nụ cười tươi, sau đó liên hệ với đạo diễn Trình để thông báo tin tức tốt lành này.

Sẵn tiện, cô kể thầy nghe việc mình đã được nhận một vai trong kịch bản lần này của đạo diễn.
“Nếu đó là đạo diễn Trình thì ta không có gì quá lo lắng, em sẽ được học tập thêm nhiều thứ mới.” Thầy Khiêm nhún vai, không nghĩ sẽ ngăn cản việc Tâm Dao rẽ hướng sang lĩnh vực mới.

Một khi đã có tài năng, cô ở đâu cũng sẽ toả sáng theo cách riêng mà thôi.


Thế là vở nhạc kịch ‘Chuông Treo Thành Cửa’ lần nữa được tái diễn.

Thầy Khiêm nhấp trà, bình tĩnh chờ đợi, cứ tưởng sẽ không một ai tới.

Nào có ngờ các diễn viên nhanh chóng được tụ họp lại, đa phần toàn là những thành phần thực lực và gạo cội.

Ông há hốc mồm, nhìn người dẫn đầu là đạo diễn Trình thì hiểu rõ người bạn này đã chuẩn bị từ sớm, chỉ chờ ông rơi vào bẫy.

Nhưng thứ càng gây xáo động hơn chính là nỗi lo âu và nghi ngờ của mọi người dành cho thầy Khiêm và đạo diễn Trình khi họ thấy người thay thế Hà Nam là ai.
“Cô bé này, em có thật sự muốn diễn không, hay bị người ta ép vào đoàn.” Một người lên tiếng hỏi khi thấy Tâm Dao đứng trên sân khấu, lầm bầm đọc kịch bản.
“Em cứ nói thật đi, em còn quá trẻ, có phải đạo diễn Trình dụ dỗ em gì không?” Một người khác tiến lên.
“Đúng đấy, em cũng biết rõ họ gọi đây là vở kịch gì mà.” Tất cả bắt đầu xúm lại chỗ của Tâm Dao.
“Này, này, các cô cậu làm gì thế? Lớn già đầu cả rồi mà còn đi nói xấu tôi à? Cứ doạ nạt con nít là thế nào?” Đạo diễn Trình đang bàn bạc với thầy Khiêm thì bên tai ngứa ngáy không thôi.
Mọi người bật cười lớn, đều là cùng nhau trải qua khoá luyện tập ở sân khấu nên vô cùng thân thiết, sau này mới đi những con đường riêng của họ.

Ai cũng biết vở nhạc kịch này có chuyện tâm linh, nhưng dường như chẳng có mấy phần lo âu, bởi lẽ thứ họ hướng tới là diễn thành công vở kịch này.
Trước mỗi lần tập diễn, mọi người đều tụ tập trước bàn thờ, thắp cho tổ nghề nén nhang, cũng như cầu mong sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.

Đến lượt Tâm Dao, cô khẽ khấn thêm cho cố nghệ sĩ Hà Nam, mong chú ở trên trời có linh thiêng, phù hộ đoàn nhạc kịch thành công mỹ mãn.
Thầy Khiêm phụ trách phần nhạc và múa, đổi lại đạo diễn Trình chịu trách nhiệm mảng diễn xuất.

Mọi người vốn định sẽ từ tốn tập luyện để một nghệ sĩ mới như Tâm Dao dễ nắm bắt, nhưng không ngờ cô học tập rất nhanh, điệu bộ giống hệt cố nghệ sĩ Hà Nam lúc trước, đam mê và hết mình.
“Được rồi, mọi người tập tới đây thôi.


Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Tất cả đồng loạt vỗ tay, cảm giác quay về thời điểm họ cống hiến hết mình cho sân khấu lúc trước.

Đang vui vẻ đi vào phòng để đồ, Tâm Dao chợt thấy dòng người đứng lại, còn có vài tiếng hít sâu sợ hãi cùng tiếng bàn tán.

Cô nhíu mày, cùng thầy Khiêm chen lên phía trước, nào nghĩ tới cảnh tượng sắp tới chính là đồ đạc bị bới tung, trên sàn chi chít vết đỏ như máu.
Tâm Dao đi qua đi lại một cách lo lắng, lâu lâu sẽ nhìn vào bên trong xem thử cảnh sát đang làm những gì.

Liệu đó là vết sơn hay là máu thật? Không một ai biết được.

Cô chuyển ánh mắt qua thầy Khiêm, tâm trạng còn rơi xuống tận cùng hơn khi sắc mặt ông càng lúc càng đen lại.

Ông cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, cô biết rõ ông muốn nói gì nhưng kiên quyết lắc đầu vở nở nụ cười an ủi.
“Tâm Dao!” Lúc này, Vĩ Thành nghe tin, lập tức chạy tới, lo lắng không biết cô có bị thương ở đâu hay không.
“Em không sao.” Tâm Dao nắm lấy cánh tay của Vĩ Thành, miệng thì cười nhưng bàn tay đã run rẩy đến không kìm nén lại được.
“Em yên tâm, anh sẽ cho người điều tra vụ này.” Vĩ Thành xoa đầu Tâm Dao, ánh mắt sắc như dao quét xung quanh một lượt.

Đúng vậy, em cứ yên tâm làm điều em thích, anh sẽ dẹp hết chướng ngại vật muốn ngáng đường em.