Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 110: Có Nội Gián






Nửa buổi hôm đó, cả hai quấn quýt nhau trong phòng, Vĩ Thành dẫn Tâm Dao đi dọc bờ biển, cùng cô chơi đùa, nghịch cát hệt như hai đứa trẻ mới lớn, không để ý rằng có một vài người đứng ở xa, nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.
Màn đêm buông xuống, Tâm Dao nằm trong lòng Vĩ Thành đánh một giấc ngon lành, riêng anh vẫn lặng thầm vuốt tóc cô, vẻ mặt vui vẻ đã biến mất: “Tới khi nào em mới thôi nghĩ cho người khác mà ích kỉ một lần?”
Những chuyện Tâm Dao trải qua làm sao mà không được báo cáo lại với Vĩ Thành.

Anh ở doanh trại xa xôi nhưng tâm luôn hướng tới cô, nhằm lúc chỉ muốn ém xuống hết hàng đống tin tức xấu xa đó.

Cô không nói, anh cũng vờ như không biết, tránh phụ đi tấm lòng của cô dù thâm tâm dâng lên từng hồi chua xót.

Sau cùng, anh ôm cô vào lòng một cách nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, bên tai vang lên tiếng động lướt ngang qua của một bóng dáng bên ngoài cửa sổ.

______________
Ánh nắng chiếu rọi qua tấm màng, Vĩ Thành sờ bên cạnh, vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, người con gái kia đã đi đâu mất rồi? Anh lập tức mở mắt, bên mũi thế mà nghe thấy mùi đồ ăn ngây ngất.
Tâm Dao đứng trước cái bếp nhỏ, thử chút mùi vị của món cháo buổi sáng, đột ngột cảm nhận hơi ấm áp sát sau lưng cùng mùi bạc hà thơm ngát.

Một nụ hôn chào đón vào cổ, giọng nói ấm áp vang lên: “Sao không gọi anh dậy cùng?”
“Em thấy anh ngủ ngon quá, với lại còn khá sớm.” Tâm Dao múc cháo ra tô, sau đó đi lại bàn dù phía sau vẫn còn cái đuôi ‘nhỏ’ Vĩ Thành: “Đừng giỡn nữa, ngồi vào bàn đi anh.”
“Anh không thích.” Vĩ Thành nhẹ giọng đáp, cố tình lẽo đẽo theo Tâm Dao không rời, cuối cùng còn bắt cô ngồi lên đùi anh.
Tâm Dao đã quen với sự tiếp xúc thân mật này, nên chỉ nhéo mũi Vĩ Thành một cái: “Anh đó, ai nhìn vào mà đoán được đây là đô đốc uy nghi nữa chứ.”
“Ở bên em thì anh cần gì phải là đô đốc, anh chỉ là chồng em thôi.” Vĩ Thành cạ mũi mình vào mũi Tâm Dao khiến cô bật cười.

Cả hai cứ thế giữ nguyên tư thế trên một ghế mà dùng bữa sáng, chật chội nhưng tình thú.
“Em có xin chút đồ của chị Hà, có gì anh trả giùm em nhé.” Tâm Dao nhắn nhủ lại cho Vĩ Thành.

Chị Hà chính là hậu phương của một chiến sĩ trong đây, nhận bổn phận làm cơm cho mọi người.

Khi biết cô đến, chị ấy vô cùng vui vẻ vì rất lâu rồi mới có phụ nữ để nói chuyện nên vô cùng nhiệt tình mà cho mượn chút gia vị vào lúc cô muốn nấu bữa sáng cho đô đốc.
“Anh biết rồi, em ăn thêm chút đi, lát quay phim sẽ đói đấy.” Vĩ Thành gật đầu, tận hưởng bữa sáng tình yêu của vợ rồi lại cùng cô thu dọn đồ đạc.
Bàn tay hai người vẫn nắm chặt vào nhau, Vĩ Thành và Tâm Dao có chút không nỡ rời xa.

Anh vuốt vài lọn tóc bay loạn trên trán cô, khẽ căn dặn: “Đừng làm việc quá sức, có gì cứ nói với ông nội và mẹ, gặp nguy hiểm thì gọi cho Thiên Tuấn.”

“Em biết rồi.” Tâm Dao gật đầu, ánh mắt bốc lên tầng nước.
Lúc này, chiếc xe đón cô cũng xuất hiện.

Văn Tứ bước xuống, không quên đi tới bắt tay với Vĩ Thành.

Anh gật đầu một cái, tỏ vẻ tôn trọng: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc Tâm Dao nhà tôi mấy ngày qua, nếu có gây phiền phức gì cho cậu thì tôi thay mặt cô ấy xin lỗi trước.”
“Không thưa đô đốc, Tâm Dao làm việc rất tốt, không hề gây phiền hà gì cả.” Văn Tứ lập tức đáp lời,
Cảnh tượng này làm người khác liên tưởng đến người cha đang dẫn con gái đến nhờ vả thầy giáo dạy dỗ cô nên người.

Tâm Dao nhíu mày, cũng có cảm giác như thế nhưng không dám nói ra, chỉ lặng lặng nhìn hai người đàn ông khen qua khen lại, sau đó còn thấy quản lý Tứ lấy ra tờ giấy để xin chữ kí.

Thì ra quản lý của cô cũng có sở thích đu thần tượng.

Văn Tứ lên xe trước, chừa lại không gian cho cặp đôi.

Tâm Dao không kìm được cảm xúc, mắt đã có chút đỏ hoe khiến Vĩ Thành đau xót mà an ủi: “Ngoan, anh sẽ nghỉ phép về sớm, đừng khóc.”
Tâm Dao gật đầu, sau đó nhón chân lên, nhắm ngay môi của Vĩ Thành mà đáp trả bằng nụ hôn từ biệt rồi mới chịu lên xe cùng quản lý Tứ quay về đoàn phim, chốc chốc sẽ ngoái lại để nhìn.

Đợi chiếc xe khuất bóng, anh mới hạ cánh tay luôn vẫy chào xuống, bất giác thở dài một tiếng, thật muốn bắt cóc cô ở đây mãi.

Vĩ Thành tiến vào lại trong doanh trại, vẻ mặt mất mát ban nãy đã thay đổi bằng ánh nhìn sắc bén, lập tức ra lệnh: “Triệu tập tất cả lại đại sảnh, không được thiếu một người.”
Mọi người không biết đang làm công việc gì, đều phải bỏ xuống mà nghiêm chỉnh đứng trong đại sảnh, lưng thẳng tắp, hai tay áp sát vào bên đùi, nhìn đô đốc Vĩ Thành dựa vào cây cột trầm tư mà đổ hết mồ hôi.

Mỗi lần anh ra hiệu lệnh tập trung thì ít nhiều đều có vấn đề nghiêm trọng, liệu lần này là tới lượt ai bị phạt?
“Đã đầy đủ hết chưa?” Vĩ Thành lên tiếng, sau khi đếm sỉ số thấy không thiếu một ai thì mới đứng thẳng người, đi qua đi lại, tiếng giày vang lên cộp cộp như tiếng tim đập mạnh của mọi người.
Vĩ Thành im lặng một lát rồi lên tiếng: “Chắc ở đây ai cũng rõ chúng ta đang trải qua một vấn đề nghiêm trọng ở biên giới biển giáp Thái Lan.”
“Vâng, thưa đô đốc.” Tất cả đồng thanh đáp, cứ nghĩ anh muốn nâng cao sĩ khí của mọi người.
“Nếu thế thì ai đã vào phòng tôi và lấy đi tờ bản đồ?” Vĩ Thành trầm giọng xuống nhưng lại như tảng đá đè nặng lên đầu mọi người.
Ai cũng mở tròn mắt nhìn nhau, chuyện này chả khác nào chứng tỏ người đó không tôn trọng đô đốc, dám tự ý lấy đi tư liệu quan trọng, hay có khi khủng khiếp hơn, người đó là nội gián.
Vĩ Thành nhìn biểu hiện của họ, từ hôm qua sau khi đón Tâm Dao, anh đã phát hiện bàn làm việc của mình bị lục lọi và mất đi vài thứ, nhưng vì cô không phải là người trong quân đội cũng như tránh làm cô lo sợ, anh đành âm thầm giấu nhẹm và quan sát những người ở đây.
“Sáng sớm chính tôi là người thu xếp đồ đạc của vợ tôi nên chắc chắn cô ấy không phải là người lấy nó đi, hôm qua lúc tôi có mặt trong phòng, chỉ có phó đô đốc Võ Lương và phó đô đốc Đức Tiến ra vào.” Vĩ Thành làm gì cũng có nguyên nhân, không bỏ xót bất kì nhân tố nào.
Lúc này, phó đô đốc Võ Lương đột nhiên tiến lên: “Hôm qua đúng lúc đô đốc đi đón chị dâu, tôi thấy phó đô đốc Đức Tiến ở trong phòng của anh khá lâu, sau đó mới đi ra ngoài.”
Có lời nói của Võ Lương, một vài người khác báo cáo: “Tôi còn thấy phó đô đốc Đức Tiến cứ giấu gì trong túi áo rồi nhanh chóng đi về phòng của mình mà không tập hợp với anh em khi có còi báo.”
Đức Tiến không nghĩ tới chính mình lại bị chỉ điểm, mắt trừng lớn rồi lên tiếng: “Ý các người nói tôi là nội gián sao? Tôi làm việc cho hải quân bao nhiêu năm rồi, dù không có công lao thì cũng có công sức.”
“Thế anh có dám cho người lục soát người và phòng không? Mới chỉ qua một đêm, tôi nghĩ anh chưa kịp tẩu táng thứ gì đâu.” Phó đô đốc Võ Lương quay sang nhìn Đức Tiến, ánh mắt lạnh nhạt khiến anh ta phải lùi về sau mấy bước.