Quân Hôn Khó Cầu Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 101: Bức Thư Phương Xa






Vĩ Thành tò mò, cầm con dao nhỏ rạch một đường ngay miệng và lấy ra tờ giấy nhỏ nhắn có lưu mùi hương hoa dịu nhẹ từ nhánh hồng khô mà Tâm Dao luôn hay thích giữ lại.
“Thân gửi anh,
Em là Tâm Dao đây.

Mong anh không trách em làm ra hành động trẻ con này.

Nay em gửi bức thư này chỉ muốn hỏi về sức khoẻ của anh ở phương xa, liệu anh có ngủ ngon hay không? Anh có ăn uống đúng giờ hay không? Bao tử đã ổn chưa? Chân còn nhức không?
Anh không cần phải lo lắng cho những việc ở nhà, đã có em chăm sóc ông nội và mẹ.


Ông nội dạo này hay đi sớm về khuya nhưng buổi tối không còn mất ngủ nữa.

Mẹ cũng thế, mẹ không còn kén ăn, ngược lại luôn cùng em tập thể dục.

Vĩ Quang có gọi điện về mấy lần, thằng bé có chút xuống sắc chắc do học tập khá nhiều nhưng đã khoe với em rằng lên được thêm mấy kí, và hứa hè này sẽ về chơi với chúng ta.
Anh đừng làm việc quá sức, em mong anh luôn khoẻ.

Em rất nhớ anh, chờ ngày anh về.
Vợ anh,
Tâm Dao.”
Vĩ Thành đọc hai dòng gần cuối thì liền bật cười, không ngờ vợ chưa cưới của anh lại có một mặt đáng yêu đến thế.

Anh từng cảm thấy viết thư tay rất ấu trĩ, vì chỉ toàn dùng cho những vấn đề cấp bách để báo tin tức với nhau trong các vụ án, nên những mẩu giấy luôn làm anh thấy áp lực, nhưng giờ nghĩ lại thì hình như cũng không quá đáng ghét đến thế.
Vĩ Thành gấp bức thư lại một cách gọn gàng rồi cất nó ở nơi quan trọng nhất của mình, sau đó lấy ra một mảnh giấy khác và bắt đầu cầm bút.

Nghĩ đi nghĩ lại mười phút, anh đành buông bút xuống, một chữ trong đầu cũng không có.

Anh thích thể hiện qua hành động, trước giờ trên giấy chỉ toàn là những thứ khô khan, vậy mà giờ đây lại phải viết những dòng hoa lệ thì đúng thật làm khó anh.
Lắc lắc đầu, Vĩ Thành không để bản thân bỏ cuộc sớm như thế, anh biết khi thứ này đến tay Tâm Dao, cô sẽ vui hơn rất nhiều, nên đành bỏ qua vài việc khó khăn để vuốt v e người con gái mình yêu.


Bút chạm vào giấy, từng con chữ được viết ra một cách cứng rắn và mạnh mẽ, sau cùng cũng có thể đề lại hai từ ‘chồng em’.
_________________
Tâm Dao phác thảo sơ bộ nội dung mà cô muốn hướng đến, sau đó lập tức đi tìm thầy Khiêm trong giờ giải lao.
“Thầy thấy sao ạ?” Tâm Dao hỏi một cách thấp thỏm, quầng thâm mắt đã khẳng định cô thức một đêm chỉ để lên ý tưởng cho buổi biểu diễn cá nhân này.
“Thầy chỉ muốn hỏi là em chắc chắn với nó chứ?” Thầy Khiêm vừa xem vừa nhíu mày, sau đó ngước lên nhìn học trò của mình.
“Vâng.” Tâm Dao gật đầu với vẻ chắc chắn, cô muốn kiên trì với điều mình hướng đến.

“Về phần nhạc thì thầy nghĩ có một bài có tiết tấu khá hợp với ý tưởng này, thầy sẽ gửi cho em, gặp khó khăn gì thì cứ hỏi thầy.” Thầy Khiêm đưa lại tờ giấy cho Tâm Dao, trên đó đã thêm chi chít mực đỏ để hoàn thiện một màn biểu diễn hay.
Tâm Dao cầm lấy, không khỏi xúc động mà nhìn thầy Khiêm, sau đó cúi người chín mươi độ rồi rời khỏi phòng.

Lần này, cô sẽ làm cho kì thi bùng nổ, nhưng cô phải đi đâu để luyện tập đây.

Từ khoảnh khắc bị Mỹ Ngọc chơi xấu sau lưng, cô có ác cảm với việc bị người khác nhìn thấy những động tác trước khi ra sân của mình.
Điện thoại trong túi bất chợt reo lên: “Tâm Dao, học xong chưa em?”
“Dạ rồi, em đang đi ra cổng trường đây.” Tâm Dao chạy nhanh ra ngoài, nhanh chóng ngồi lên xe của Văn Tứ: “Nay anh không bận việc ạ?”
“Không sao, anh đã xử lý cả rồi.” Văn Tứ bình tĩnh đáp, sau đó đánh tay lái rồi đi thẳng đến phim trường.

Dưới trướng cậu ta không phải chỉ riêng mỗi Tâm Dao mà còn có một ảnh đế luôn đi gây chuyện, nên thời gian giải quyết đám rắc rối đó còn nhiều hơn cả việc đi kiếm tài nguyên cho những người khác.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đã đến trước cửa phim trường, Tâm Dao đã có chút quen thuộc nên không cần Văn Tứ đi theo phía sau.

Cậu ấy mở cửa kính, nói vọng ra: “Đợi anh tìm cho em một trợ lý riêng để kịp thời xử lý một số việc, để em một mình hoài như thế thì anh không yên tâm.”
Nói đúng hơn là cái vị ác ma ở nhà em sẽ không an tâm.
Tâm Dao gật đầu, vô cùng hưởng ứng với lời đề nghị của Văn Tứ, sau đó vẫy tay chào cậu ấy rồi đi thẳng vào trong phim trường.

Mọi người đang quay trước cảnh phim của Thuỳ Linh dưới địa phủ.

Chị ấy đứng đó, giữa nồi cháo lú với cánh đồng hoa bỉ ngạn sau lưng, vừa kì dị lại vừa buồn cười.
“Đạo diễn, thật sự là để tôi lên hình như thế này sao?” Thuỳ Linh cầm muôi canh to, khóc không ra nước mắt, bao nhiêu lần ôm hình tượng đẹp đẽ trong mv ca nhạc của riêng mình, bây giờ lại làm trò hề.
Riêng Tâm Dao lại thấy khác, mọi thứ trông thật huyền ảo, khiến cô thích thú mà hét lên: “Chị Linh ơi, đẹp lắm á, chị lên hình làm lu mờ tất cả.”
Thuỳ Linh chớp mắt, buông bàn tay đang chống nạnh ra, sau đó khẽ hất tóc rồi nói: “Em nghĩ chị là ai, đạo diễn mau quay đi ạ, tôi gấp lắm rồi.”
Mọi người đồng thời quay sang nhìn Tâm Dao rồi đưa ngón tay cái với cô, đến cả quản lý riêng của Thuỳ Linh cũng phải nhờ vả cô mấy lần mới có thể để nghệ sĩ của mình chịu hợp tác làm việc, tính tình của chị ấy có thể rất tốt nhưng không phải dễ chìu.
Tâm Dao xin phép mọi người vào trong phòng phục trang, chuẩn bị cho cảnh quay kết hợp của mình và Thuỳ Linh, không hề hay biết bức hình của cô và quản lý Tứ đã tràn lan trên khắp trang trường.