Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 7




Lâm Hạ vừa ngồi xuống, Tả Tiểu Linh liền dời ghế sang ngồi ở bên cạnh cô, khoé miệng mang theo nụ cười chế giễu, đến cả giọng nói cũng trở nên hài hước hơn." Lâm Hạ, tớ và Nguyệt Nhi đã sớm đoán được là cậu và anh Thần liếc mắt nhìn lẫn nhau rồi, nhưng mà tớ không ngờ là, hai người phát triển nhanh đến vậy, mới gặp vài ngày mà đã thông đồng với nhau rồi."

Lâm Hạ đỏ mặt trừng mắt nhìn cô ấy một cái," Tả Tiểu Linh, cậu không nói chuyện, không ai nói cậu câm đâu."

Cái gì mà nhìn lẫn nhau, bọn họ từ lúc nào đã nhìn lẫn nhau rồi chứ, bọn họ nhiều nhất chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.

“ Này, tớ nói cậu sau lại qua cầu rút ván thế chứ." Tả Tiểu Linh giận hờn.

Lâm Hạ:" Tớ chưa thấy cậu dựng cầu cho tớ nha."

“ Nếu như không phải tớ, sao cậu lại quen biết với Tiêu Nguyệt Nhi, sao có thể nhặt được một mối nhân duyên tốt đến thế chứ, Lâm Tiểu Hạ, cậu đúng thật là vong ân phụ nghĩa mà!”

Lâm Hạ nhướng mày:" Có phải nhân duyên tốt không, còn chưa biết được nha."

Vào lúc này, Tiêu Thần nghiêng người qua nói ở bên tai của Lâm Hạ:" Lâm Hạ, anh đã liên hệ với chuyên gia thần kinh ngoại có tiếng ở nước ngoài rồi, đợi khi bọn họ đến Trung Quốc, anh sẽ sắp xếp bọn họ hội chẩn cho anh trai của em. Còn nữa, nếu như em không ngại thì anh muốn đón mẹ em vào thành phố, điều kiện y học ở nơi này tốt hơn chút."

Lâm Hạ ngây người ra, khoé mắt lập tức ửng đỏ. Đôi môi cô run rẩy mà hỏi:" Anh, sao anh lại biết bệnh tình của anh trai em?”

“ Đồ ngốc." Tiêu Thần xoa xoa đầu tóc của cô, động tác rất dịu dàng." Anh muốn mời chuyên gia chữa trị cho anh của em, đương nhiên phải tìm hiểu rõ bệnh tình của anh ấy trước, như thế mới có thể đúng bệnh hốt thuốc."

Lâm Hạ ngây người nhìn lấy anh, Tiêu Thần cho rằng cô là lo lắng anh lại đi điều tra gia đình của cô, liền nói:" Anh chỉ là đến bệnh viện Quân Tổng nhìn bệnh án của anh ấy một chút thôi, còn những việc khác anh đều không có làm."

Nghe thấy anh nói như thế, Lâm Hạ ‘khúc khích’ cười ra tiếng, giọng cười giòn giã, nụ cười xán lạn, trong con ngươi tựa hồ như được giấu một ánh mặt trời, chiếu rọi vào người khác.

“ Hai người tình chàng ý thiếp cũng nên chú ý trường hợp một chút có được không?” Giọng nói của Đường Học Khiêm lại vang lên không đúng lúc, ngữ khí đó muốn chua bao nhiêu liền chua bấy nhiêu.

Lần này Tả Tiểu Linh tức giận rồi, cũng nâng chân lên đạp hắn một phát, trong miệng mắng trách:" Còn nói anh Quảng Tuyên đổ giấm cho anh, anh không đổ giấm cho người khác thì vạn sự đại cát rồi, anh ngửi xem, anh ngửi xem, trong không khí đều là mùi giấm chua từ trong miệng của anh bay ra đấy. Anh không ghét bỏ người ta tôi đây còn ghét bỏ anh đấy, vì thế nên anh câm miệng lại đi!”

“ Nha đầu nhỏ bé cô đây cũng dám đấu với tôi à, cô chán sống rồi phải không?” Đường Học Khiêm bày ra tư thế muốn nhéo Tả Tiểu Linh.

Tả Tiểu Linh lui về phía sau một bước trốn ở phía sau lưng Tiêu Thần, trong miệng cầu xin nói:" Anh Thần, anh có thể quen biết được Lâm Hạ cũng xem như em đã bỏ ra một phần công sức rồi, vì thế, có thể giúp em đuổi tên ác độc này đi không?”

Tiêu Thần ngẩng đầu lên, nhàn nhạt liếc Đường Học Khiêm một lát.

Bị ánh mắt sắc bén của Tiêu Thần quét qua, Đường Học Khiêm lập tức chấm dứt chiến tranh, uể oải ngồi lại trên ghế. Đôi mắt như oán phụ nhìn tất cả mọi người trên bàn ý đồ muốn nhận được nửa phần đồng tình, nhưng tất cả mọi người nên ăn cơm thì ăn cơm, nên uống rượu thì uống rượu, nên tán dóc thì tán dóc, không có một ai để ý đến hắn cả.

Cuối cùng, hắn cuối cùng cũng tuyệt vọng rồi, chỉ có thể hoá phẫn nộ thành cơn thèm ăn, cầm đôi đũa lên, dùng sức ăn ngấu nghiến. Tôi không làm gì được cô, chi bằng tôi ăn cho cô nghèo mạc luôn!

Nhưng mà, bởi vì ăn quá vội vã, một cái xương gà liền mắc kẹt trong cổ họng của hắn.

Chính vì thế, Đường Học Khiêm cuối cùng cũng thành công nhận được sự chú ý của mọi người.

……………….

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Thần đưa Lâm Hạ và Tả Tiểu Linh về trường học xong, Cố Quảng Tuyên đưa Tiêu Nguyệt Nhi về nhà xong, hai người tụ hợp lại ở quảng trường trung tâm, cùng nhau hồi ức lại những năm tháng trước kia.

Năm đó, Cố Quảng Tuyên và Tiêu Thần cùng nhau tham gia quân đội, cùng nhau tập luyện tại đại đội tân binh. Thậm chí sau khi ra khỏi đại đội tân binh, cũng vẫn ở cùng một đại đội đương binh. Vào lúc ấy, bộ đội đặc chủng có một đoàn tuyển sinh 431 đến (tạm thời đặt tên là 431), hai người cố gắng hết sức tham gia khảo hạch huấn luyện binh đặc chủng, nhưng lúc đến lần khảo hạch cuối cùng, Cố Quảng Tuyên bởi vì phần cơ chân bị thương mà phải nằm liệt cả một tháng, bỏ lỡ lần khảo hạch cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất. Điều này khiến cho hai người bạn tốt này lỡ mất cơ hội làm việc chung với nhau, tạo thành điều hối tiếc cả đời của hai người.

Tuy là như thế, nhưng sự nghiệp quân sự của Cố Quảng Tuyên lại không vì thế mà kết thúc, sau khi anh ta khỏi hẳn liền lập tức tập trung vào việc huấn luyện, trải qua bấy nhiêu năm, hiện tại đã là đoàn trưởng của đoàn 431 rồi.

“ Chúc mừng cậu nhé, người anh em." Cố Quảng Tuyên cho anh một đấm, khoé miệng ngậm cười:" Ý nghĩ này của cậu không tồi, tìm một cô gái nhỏ yêu đương, cho dù ba mẹ của cậu muốn hối thúc cậu cũng hết cách rồi, bởi vì tiểu nha đầu tuổi tác còn quá nhỏ."

Tiêu Thần ánh mắt mang ý cười:" Cố đoàn trưởng, cậu thật là càng lúc càng nhiều lời."

Tiêu Thần đột nhiên đổi đề tài câu chuyện," Thực ra, cậu cũng có thể đấy."

Cố Quảng Tuyên nhíu mày, nụ cười ở khóe miệng biến thành sự đau khổ."Tiêu Thần, tớ chỉ xem cô ấy là em gái thôi, chúng tớ có thể là bất kỳ quan hệ gì, nhưng vĩnh viễn không thể là người yêu."

“ Cậu biết tính cách của Nguyệt Nhi mà, nếu như con bé có thể buông xuống thì cậu đã sớm buông xuống rồi." Tiêu Thần than thở.

“ Nguyệt Nhi còn nhỏ, rồi sẽ có một ngày cô ấy sẽ biết rằng tớ chỉ là mộng tưởng của cô ấy, chứ không phải là tương lai của cô ấy. Cô ấy nên tìm một người bình thường để trải qua, chứ không phải là quân nhân."

Tiêu Thần buồn cười nhìn lấy anh ta," Quảng Tuyên, xin cậu khi nói chuyện có thể nào đừng dùng biểu cảm và ngữ khí đau thương như thế không? Người nào không biết còn tưởng rằng người cậu đang nói là người cậu yêu thương đấy."

Cố Quảng Tuyên:" ……"

………………….

“ Này, Lâm Hạ, cậu có thể nói cho tớ biết hai người thông đồng như thế nào không?” Tả Tiểu Linh chui vào trong chăn của Lâm Hạ, nắm lấy cánh tay của cô gấp gáp hỏi.

Lời này cô (TTL) đã sớm muốn hỏi rồi, chỉ là vừa nãy Tiêu Thần vẫn còn ở đó, mà cô trước giờ vẫn luôn tương đối sợ anh, cho nên vẫn luôn không dám hỏi. Nhưng hiện tại đã quay về rồi, nơi này không phải là phạm vi quản lý của Tiêu Thần, cô đương nhiên phải nhân cơ hội này hỏi thật cụ thể, như thế mới xứng đáng với cái lòng bát quái vô cùng vô tận của cô.

“ Đã muộn thế rồi, sao cậu vẫn còn chưa ngủ vậy?” Lâm Hạ lật người đi, quay lưng với cô ấy.

“ Tớ quá hưng phấn, ngủ không được."

“ Hưng phấn cái gì?”

“ Hưng phấn vì cậu và anh Thần đã gắn kết với nhau rồi."

Lâm Hạ:" ……"

Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, là âm thanh báo tin nhắn. Tả Tiểu Linh nhanh tay lẹ mắt, vào một giây trước khi Lâm Hạ duỗi tay ra đã liền cầm điện thoại lên, đồng thời nhanh nhẹn mở tin nhắn ra. Trong đó có hai chữ thình lình: Ngủ ngon. Người gửi tin: Tiêu Thần.

Sau khi nhìn thấy hai cái chữ này của Tiêu Thần, Tả Tiểu Linh tay cầm điện thoại như đang cầm củ khoai nóng hổi lo sợ bất an:" Lâm Hạ, tớ thật sự không phải cố ý đâu, tớ vừa cầm lấy điện thoại liền theo điều kiện phản xạ mở đoạn tin nhắn ra, cậu nhất định phải tin tớ đấy, ngàn vạn lần đừng nói với anh Thần nhé, anh ấy sẽ giết tớ mất!”

Lâm Hạ vốn dĩ có chút buồn ngủ giờ đây triệt để tỉnh ngủ luôn rồi, cô có chút nghi hoặc mà nhìn lấy Tả Tiểu Linh:" Sao cậu lại sợ Tiêu Thần đến thế, anh ấy rất đáng sợ sao?”

“ Lúc anh ấy không tức giận, đương nhiên không đáng sợ rồi, nhưng một khi chọc anh ấy tức giận, phi phi phi, chỉ khi cậu trải nghiệm qua rồi mới biết được lúc anh ấy tức giận đáng sợ như thế nào." Tả Tiểu Linh nghĩ lại còn phát sợ vỗ vỗ lấy ngực của mình, nghĩ đến trải nghiệm lúc còn nhỏ cô vẫn còn chút sợ hãi, quá doạ người rồi.

Lâm Hạ hỏi:" Nói như thế, cậu trải qua rồi?”

“ Đương nhiên rồi." Tả Tiểu Linh vén chăn ra hít một hơi thật sâu, rồi lại đắp lên lại, cong người lại co lại ở phía sau Lâm Hạ." Năm sáu tuổi, tớ cùng bạn bè nghịch đá, không cẩn thận ném viên đá lên mặt của anh Thần. Không biết là do tâm trạng anh ấy không tốt hay là gì, anh ấy kéo tớ dậy ném tớ lên trên cây. Đó chỉ là một cái cây nhỏ, là kiểu lắc qua lắc lại ấy. Không chỉ như thế, anh ấy còn ở phía dưới ôm lấy thân cây lắc tới lắc lui, tớ ở phía trên bị dọa đến nỗi sắp chết đến nơi, chuyện này thật sự còn khủng bố hơn cả đi tàu lượn nữa. Đi tàu lượn ít nhất còn có biện pháp bảo hộ, đằng này tớ ở phía trên đến cả một chút biện pháp bảo hộ cũng không có. Sau đó là do ba mẹ tớ đi làm về, nên anh ấy mới tha cho tớ."

Chuyện này thật sự đã trở thành ác mộng cả đời của Tả Tiểu Linh, cho đến hiện tại nghĩ lại cũng còn thấy đáng sợ.

Cũng bởi vì thế, cô không còn dám chọc giận Tiêu Thần nữa, cho dù là vô ý cũng không được.

Lâm Hạ bình thường lúc nhìn thấy anh, trừ việc ánh mắt quá đỗi sắc bén ra, thì hành vi cử chỉ giống như một quý ông dịu dàng, căn bản không giống như Tiêu Thần có chút ác bá như Tả Tiểu Linh đã nói.

“ Cậu có chắc người cậu nói là Tiêu Thần không, sao tớ lại cảm thấy giống ác bá thế?”

“ Đúng đúng đúng." Tả Tiểu Linh kích động, thế mà lại có người có ý nghĩ giống y chang cô:" Anh Thần lúc nhỏ chính là một ác bá, cho đến khi 18 tuổi tham gia quân ngũ mới đỡ hơn nhiều. Chỉ là từ đó trở đi, anh ấy rất ít khi về nhà. Tớ không biết là do tính cách anh ấy triệt để thay đổi rồi hay là thời gian ở nhà quá ít không có cơ hội cho anh ấy thể hiện."

Tả Tiểu Linh đột nhiên lại nói tiếp:" Nhưng mà anh ấy đối với cậu vẫn là rất tốt đấy, tớ trước giờ không biết anh Thần đối với người khác ngoại trừ Tiêu Nguyệt Nhi thế mà lại có thể dịu dàng đến thế."

Lâm Hạ trong đêm tối mở hai mắt ra, nhớ đến chuyện lúc ban ngày, có một loại cảm động kỳ lạ khó hiểu đang chảy trong tim cô.

Tuy rằng hiện tại em không yêu anh, nhưng những ngày trong tương lai đây, em sẽ nỗ lực để yêu anh.