Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 66: Chương hoàn kết (hạ)




Sau khi đưa Tả Tiểu Linh đi về, bữa tiệc liền tàn rồi, Lâm Hạ và Tiêu Thần cùng nhau ngồi xe về nhà.

Tuy rằng không uống quá nhiều rượu, nhưng bởi vì tửu lượng của Lâm Hạ rất yếu, cho nên lúc quay về, thân thể đã nghiêng nghiêng ngã ngã, mềm như không xương mà dựa lên trên người của Tiêu Thần.

Lâm Hạ uống rượu có một đặc điểm, chính là một ly đã say, hơn nữa cô sẽ không lập tức gục ngã, ngược lại giống như đã uống phải thuốc kích thích rồi vậy, không động đậy sẽ không thoải mái.

Trên xe là một nơi chật hẹp như thế kia, phạm vi hoạt động của cô tất nhiên cũng không lớn, thế này thì khổ cho Tiêu Thần vốn dĩ đã nhẫn nhịn biết bao nhiêu ngày rồi, vốn dĩ trong cơ thể đã nhóm lên vô số cỗ dục hỏa không cách nào dập tắt được, cô còn ở bên đó đông mò mò tây gãi gãi, vật nào đó ở thân dưới cuối cùng cũng dần dần thức tỉnh dưới sự trêu chọc của cô.

Tuy rằng cơ hồ lửa cháy toàn thân, nhưng Tiêu Thần ít nhất vẫn còn chút lý trí, cho nên ánh mắt anh quét đến, nói với vị tài xế đang ngồi trên ghế lái: “ Ông quay về trước đi. ”

Thân thể tài xế cứng nhắc, mở cửa xe ra liền xông ra ngoài, gương mặt ửng đỏ lên.

Hai người này có thế mà cũng không nhịn được, thời gian quay về nhà chỉ có chút xíu mà cũng không chịu nổi, tài xế tiên sinh bày tỏ áp lực rất lớn, ông cũng muốn về nhà ôm bà xã xxoo cơ.

Tiêu Thần đang chuẩn bị xoay người đè cô, kết quả vẫn còn chưa động thân, thân thể của anh liền đùng một tiếng ngã trên ghế ngồi của xe, Lâm Hạ bò lên trên bụng của anh, thuận lợi mà cưỡi lên anh rồi.

Sợ cô bị ngã, Tiêu Thần duỗi tay đỡ lấy thân thể nghiêng đông vẹo tây của cô, nhưng cỗ dục hỏa ấy trong cơ thể thực sự đang kêu gào rất lợi hại, anh khắc chế khắc chế lại khắc chế. Cuối cùng vào lúc anh không còn khắc chế nổi nữa, Lâm Hạ chợt cúi người, ngậm lấy đôi môi của anh.

Đến lúc này, một trận lửa lớn mới bắt đầu bùng cháy.

Hạ Chiêm Hồng gần đây có chút buồn bực, bởi vì anh ta làm cái gì hỏng cái đó, đặc biệt là việc làm ăn của anh ta.

Rõ ràng là mấy hôm trước mới bàn xong việc làm ăn, còn chưa đợi được ký hợp đồng, đối phương liền lần lượt từ chối rồi. Cho dù trên tay có những mối lớn đã ký hợp đồng xong hết rồi, đối phương cũng đã tìm được một nhà hợp tác tốt hơn nên huỷ bỏ hợp đồng, không cần biết là tiền bồi thường hợp đồng cao bao nhiêu.

Hơn nữa, bất luận là xe của anh ta dừng ở nơi nào, chỉ cần anh ta biến mất từ ba phút trở lên, xe liền sẽ biến nên thảm đến không nỡ nhìn, càng thảm hơn là, camera của những chiếc xe xung quanh sẽ lập tức bị huỷ đi.

Anh ta cảm thấy bản thân mình là bị người khác nhớ đến, chính vì thế anh ta gọi cho cha nuôi của mình ____ người khác có danh tiếng trên hắc đạo _ Trương Tam Thành, kết quả Trương Tam Thành nhận được điện thoại của anh ta, không nói hai lời đã cúp ngay đi, đồng thời phái người gọi ngược lại, nói là bảo anh ta đừng bao giờ gọi đến cho ông ta nữa, tránh việc ông ta sẽ bị liên lụy.

Sau đó anh ta không hiểu tại sao cha nuôi tại nói như thế, liền gọi thêm một lần nữa, cha nuôi hét lớn nói với anh ta rằng ‘mày đã đắc tội với người có quyền có thế nhất trong giới quân sự và chính trị’, sau cùng số điện thoại liền bị ngừng.

Tức khắc, tâm tình càng buồn bực hơn nữa.

Một khi buồn bực anh ta liền muốn đi uống rượu và chơi phụ nữ, đúng lúc mấy ngày trước, ông chủ hộp đêm của nhà mình nói mới vào thêm vài tốp xử nữ tươi ngon, đồng thời đã giữ lại ba người cho anh ta. Vừa nghĩ đến đây, máu nóng toàn thân anh ta lại cuộn trào lên.

Bình thường anh ta chỉ chơi xử nữ, nhưng Hứa Nhược Nhược là một ngoại lệ, ban đầu khi mới nhìn trúng Hứa Nhược Nhược, là bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp, lại biết câu dẫn người, cho nên mới cùng cô ta lên giường. Sau đó hai người duy trì mối quan hệ bạn tình cố định, hoa huy*t của Hứa Nhược Nhược tuy rằng đã sớm giãn rộng rồi, nhưng công phu làm tình của cô ta không tệ, điều này cũng bù đắp được chuyện cô ta không phải xử nữ.

Đi đến hộp đêm nằm ở trung tâm thành phố, Hạ Chiêm Hồng dừng lại bước chân.

Anh ta nhìn thấy, từng tốp cảnh sát ra ra vào vào, đang kiểm tra hộp đêm của anh ta, những vị cảnh sát quan trước đây nhìn thấy anh ta phải cúi đầu gập eo, lần này lại kiêu căng bắt đi người của anh ta.

Lưng cũng rất thẳng thừng.

Trong đầu Hạ Chiêm Hồng hiện lên hai chữ ‘xong đời’.

Hai chữ này vừa mới hiện lên, cảnh sát ở trước cửa liền nhìn thấy anh ta rồi. Một vị cảnh sát chỉ vào anh ta hét lớn: “ Hạ Chiêm Hồng ở bên kia, cấp trên hạ lệnh nhất định phải bắt được anh ta, mau đuổi theo!”

Thân thể Hạ Chiêm Hồng cứng đờ, chui vào xe bỏ chạy mất.

Chơi đùa nơi nhân gian đã hơn ba mươi năm, Hạ Chiêm Hồng chưa từng rung động qua đối với bất kỳ người phụ nữ nào, duy nhất chỉ có một cô gái nhỏ tên là Lâm Hạ.

Anh ta vẫn còn nhớ năm đó khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cảm giác đầu tiên đối với cô cơ hồ giống như phần lớn những người khác ___ tầm thường, nhưng khi nhìn thấy cô đối mặt với Hứa Nhược Nhược mà khiêu khích, từ trong mắt không cẩn thận lộ ra ý hận cùng với sự kiên cường, Hạ Chiêm Hồng đối với cô có một cái nhìn rất khác. Rất lâu sau này, anh ta đều vô thức mà chú ý đến cô.

Khi những điều này đã thành thói quen, anh ta mới phát hiện, ở một mặt nào đó, anh ta đã sớm yêu phải cô rồi.

Yêu?

Anh ta dám cược, nếu như anh ta nói với người khác rằng anh ta đã yêu phải một cô gái, người khác nhất định sẽ cười đến rơi mất răng.

Hơn nữa, anh ta còn là chỉ bởi vì một cái ánh mắt, mà yêu phải con người ấy.

Lúc cô đính hôn cùng với Tiêu Thần, anh ta rõ ràng không có thiệp mời, nhưng vẫn giả mạo mà lẻn đi vào, chỉ vì muốn nhìn thấy cô một lần. Cho dù biết anh ta không có năng lực đem cô dẫn đi, anh ta vẫn muốn, lại lần nữa được nhìn thấy cô.

Vào lúc đó, cô trưởng thành, lớn lên rất xinh đẹp. Không còn non nớt, nhưng vẫn còn đơn thuần.

Nhưng đồng thời anh ta cũng biết, bản thân không có cách nào đối đầu với Tiêu Thần, chuẩn xác mà nói, là không có năng lực đối đầu cùng với cả gia tộc của Tiêu Thần, Tiêu gia ở trong giới quân sự và chính trị đều có người, đắc tội bọn họ, cho dù có cha nuôi là một thành viên của hắc đạo, cũng giống như lấy trứng chọi với đá mà thôi.

Vốn cho rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa, cũng dần dần chết tâm, cho đến khi Hứa Nhược Nhược đến tìm anh ta.

Chỉ cần Hứa Nhược Nhược đem Lâm Hạ dẫn vào trại cai nghiện, thẩm tra chính trị sẽ không được thông qua, Tiêu Thần cũng sẽ dần dần ghét bỏ cô. Thế thì, cơ hội của anh ta liền đến rồi.

Anh ta thừa nhận bản thân mình thích sự ích kỷ, nhưng không cần biết là yêu kiểu ích kỷ hay là yêu kiểu vĩ đại, đều là yêu, chỉ chẳng qua là cách thức không giống nhau mà thôi.

Lúc Hứa Nhược Nhược đưa ra quyết định, muốn để mấy người phục vụ cưỡng hiếp tập thể Lâm Hạ, chuyện này đúng lúc bị Triệu Ngưng Ngọc biết được, sau khi có được sự đồng ý của anh ta, Triệu Ngưng Ngọc đem một chiêu tàn độc này dùng trên người của Hứa Nhược Nhược. Lúc ban đầu anh ta còn có chút lo lắng, sợ Hứa Nhược Nhược thẹn quá hóa giận phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

Nhưng xem ra, Triệu Ngưng Ngọc rất hiểu rõ Hứa Nhược Nhược.

Hứa Nhược Nhược vô cùng hận Lâm Hạ, chỉ cần có thể huỷ đi cô, cho dù giết địch một nghìn tự huỷ tám trăm cũng không có gì đáng tiếc, tuy rằng kết quả hoàn toàn trái ngược lại, nhưng có thể đả kích được Lâm Hạ, cô ta vẫn không có gì hối hận.

Triệu Ngưng Ngọc bình luận Hứa Nhược Nhược: Hứa Nhược Nhược là một người cực đoan ích kỷ và tự luyến, chỉ cần cô ta nghĩ rằng là tốt, cho dù có huỷ đi ở trong tay của cô ta cũng sẽ không để người khác có được. Bởi vì cô ta cho rằng, đến cả cô ta cũng đều không có tư cách có được, thế thì người khác càng không có tư cách đó.

Cô ta đã nhìn trúng Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần không thèm ngó ngàng cô ta, người Tiêu Thần thích chính là em họ Lâm Hạ mà cô ta ghét cay ghét đắng mười mấy năm qua.

Cho nên, cô ta nghĩ trăm phương nghìn kế muốn huỷ đi cô.

Nhưng xem ra, Lâm Hạ còn may mắn hơn tất cả mấy người bọn họ, không chỉ có được Tiêu Thần, còn có được một nhóm bạn bè luôn đối xử chân thành với cô.

Hạ Chiêm Hồng nhìn vào chiếc xe cảnh sát ở phía trước, cuối cùng chỉ có thể hoá thành một trận cười khổ.

……….

Hôm nay vừa hay là ngày Tiêu Thần phải đến quân khu để nhậm chức, từ sáng sớm anh đã thức dậy, ra ngoài tập thể dục một vòng quay về ăn bữa sáng mà Lâm Hạ từ sáng sớm đã làm xong.

“ Lâm Hạ, hôm nay là ngày đầu tiên, có thể anh sẽ không thể quay lại. ” Tiêu Thần kéo lấy tay của cô, trong lòng có chút áy náy, ngày thứ bảy sau kết hôn, anh đã phải đi nhậm chức rồi, nhưng chuyện này cũng hết cách.

Lâm Hạ cười cười: “ Không sao, anh đi đi, hôm nay Nguyệt Nhi cùng Tiểu Linh và em đã hẹn trước cùng nhau đi dạo phố rồi, qua vài năm nữa em mới có thể quay về bệnh viện, đến lúc đó có thời gian em và Nguyệt Nhi sẽ cùng nhau đến quân khu tìm anh nha. ”

Tiêu Thần xoa xoa đầu của cô, “ Được, thế anh đi trước đây. ”

Nhìn vào bóng lưng rời đi của anh, Lâm Hạ thở dài một hơi cơ hồ không nghe thấy được, cho dù có nói thế nào, cô vẫn không nỡ để ông xã mới ngày thứ bảy sau kết hôn liền rời đi như thế. Nhưng đồng thời cũng ghi nhớ trách nhiệm của một người quân tẩu, cho dù có không nỡ thế nào đi nữa, cũng không thể ngăn cản ông xã quân nhân chấp hành nhiệm vụ hoặc là mệnh lệnh.

Khi đó Từ Hiểu đã cùng bệnh viện xin nghỉ phép cho cô tận nửa tháng, vừa hay có thể thuận tiện để ba người Tiêu Nguyệt Nhi cùng Lâm Hạ và Tả Tiểu Linh cùng hẹn nhau đi dạo phố mua sắm.

Bởi vì không sống cùng một thành phố, cơ hội cả ba người cùng gặp mặt nhau đều rất ít, càng đừng nói đến dạo phố.

Cho nên mới đi được chưa được nửa con đường, nỗi thất vọng vì Tiêu Thần rời đi liền bị phai mờ không còn sót một chút nào.

Lâm Hạ không giống như các cô ấy, cho dù cô có thích một món quần áo nào đó cũng sẽ không dễ dàng mua nó, bình thường chỉ có lúc thiếu quần áo cô mới mua, cho nên khi hai tay Tả Tiểu Linh cùng Tiêu Nguyệt Nhi đều cầm đầy quần áo, thì hai tay của Lâm Hạ chỉ cầm một ít trang sức tinh xảo, và còn có vài món hai người kia không thể cầm xuể nữa.

Nói đến cùng, cô chính là một người tháp tùng.

“ Lâm Hạ, bây giờ trời cũng tối rồi, hay cậu đến nhà tớ ở đi, mẹ tớ nhắc mãi đến cậu mấy lần rồi đấy. ” Tiêu gia nằm ở trung tâm thành phố, cách biệt thự tại vùng ngoại ô của Lâm Hạ tương đối xa, càng huống hồ, hiện tại Tiêu Thần không ở đây, cho dù những người nhìn chằm chằm lấy Lâm Hạ đã biến mất rồi, nhưng không dám đảm bảo sẽ không xuất hiện mấy người biến thái giống như Hứa Nhược Nhược cùng Triệu Ngưng Ngọc nha, cho nên vẫn là nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Lâm Hạ nghĩ ngợi, đúng lúc có thể đi thăm Từ Hiểu bọn họ, vì thế cô gật gật đầu.

“ Thế tối nay chúng ta cùng nhau đến quảng trường ăn kem đi!” Tả Tiểu Linh kiến nghị nói.

Tiêu Nguyệt Nhi hùa theo: “ Được đó được đó, vừa hay ăn cơm tối xong có thể tiêu hoá tiêu hoá. ”

Ba ngày khoác tay nhau đi về nhà, nhưng lúc đang đi ngang qua cầu lớn, một người ăn xin xông về phía các cô ấy. Chính xác mà nói, hẳn là xông về phía của Lâm Hạ.

Tiêu Nguyệt Nhi đứng ở ngoài cùng, nhanh chóng kéo lấy hai người còn lại chạy về phía bên kia, kẻ ăn xin vồ hụt rồi. Tiêu Nguyệt Nhi tức giận nói: “ Cái người này mắt cô có bệnh đó à, đi đường kiểu gì thế?”

Lâm Hạ đang muốn ngăn cản Tiêu Nguyệt Nhi không để cô ấy nói tiếp, nào biết đầu tóc trên mặt của người ăn xin ấy vén lên, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện ở trước mắt của ba người.

Sở dĩ nói quen thuộc, là bởi vì người này chính là Hứa Nhược Nhược bị bán đến hộp đêm để phục vụ đàn ông, cho dù cô ta có hóa thành tro, Lâm Hạ và Tiêu Nguyệt Nhi cũng có thể nhận ra.

Sở dĩ nói xa lạ, là bởi vì Hứa Nhược Nhược đã từng xinh đẹp như tiên trên trời lúc này mặt mũi lở loét, toàn thân run rẩy, còn có bộ quần áo ăn xin rách nát kia nữa.

Thứ duy nhất không thay đổi chính là trong đôi mắt có sự hận thù nhiều năm không hề thay đổi.

Sự hận thù đối với Lâm Hạ.

Tiêu Nguyệt Nhi nhìn lấy cô ta hỏi: “ Cô làm sao thế? Sao lại ra nông nổi thế này thế?”

Hứa Nhược Nhược không nhìn cô ấy, cô ta chỉ nhìn chăm chăm vào Lâm Hạ, nghiến răng cắn lợi nói: “ Lâm Hạ, nhìn thấy cái dáng vẻ hiện giờ của tao, mày có phải rất đắc ý, có phải rất có cảm giác thành tựu không?”

Lâm Hạ bình tĩnh mà nhìn vào cô ta, đột nhiên bật cười: “ Hứa Nhược Nhược, tại sao chị lại cho rằng tôi đắc ý và còn có cảm giác thành tựu nữa thế? Trong cuộc đời 20 năm này của tôi, Hứa Nhược Nhược chị đến cả một sợi lông cũng không bằng, thế thì, chị có kết cuộc thế nào, tại sao tôi lại phải nhọc tâm chứ? Nếu như không phải bởi vì nhiều lần hãm hại tôi, biết đâu chừng thật nhiều năm sau này đến cả việc chị là chị họ của tôi tôi cũng đều quên mất rồi. Hứa Nhược Nhược, sở dĩ chị có kết cuộc như hôm nay, toàn bộ, đều là do chị tự mình chuốc lấy!”

“ Không sai!” Tiêu Nguyệt Nhi trừng mắt lấy cô ta: “ Cô cũng quá xem trọng bản thân mình rồi đấy, nếu không phải bởi vì cô nhiều lần tự đâm đầu vào, chúng tôi mới không thèm đối phó cô. ”

Chính vào lúc này, sau lưng Hứa Nhược Nhược có một nhóm người mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang chạy tới đây, trong chốc lát im hơi lặng tiếng khống chế lấy Hứa Nhược Nhược, Hứa Nhược Nhược muốn giãy giụa thoát ra, chợt bị một người bác sĩ cầm một ống tiêm, tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần. Không quá một lúc, Hứa Nhược Nhược liền ngất đi.

Cơn biến cố này phát sinh thực sự quá nhanh chóng, thậm chí đến cả Hứa Nhược Nhược cũng đều không kịp la hét lên, ba người cứ như thế đứng ngây ngốc ở bên cạnh.

Cuối cùng vẫn là Tả Tiểu Linh mở miệng hỏi: “ Đây là, xảy ra chuyện gì thế?”

Một vị bác sĩ lúc này mới nhìn thấy bọn họ, không trả lời ngược lại hỏi: “Mọi người là ai của cô gái này?”

“ Chúng tôi là bạn học của cô gái này, không biết cô ta đã xảy ra chuyện gì thế?” Tiêu Nguyệt Nhi hỏi.

Bác sĩ thở dài một hơi: “ Cô gái này đã bị nhiễm bệnh phong tình [1] nghiêm trọng, có lẽ không sống được mấy ngày nữa, chúng tôi muốn đem cô ấy đi cách ly chữa trị, mọi người có ai tiếp xúc da thịt với cô ấy chưa?”

[2] Bệnh phong tình: Bệnh lây qua đường tình dục ( bệnh lậu, bệnh giang mai,……)

Ba người lắc đầu.

“ Thế thì tốt. ” Bác sĩ thở phào một hơi.

Sau khi bác sĩ đi, trong lòng Lâm Hạ có chút trầm trọng, tuy rằng cô có thể kiên trì nói chuyện này đều là do Hứa Nhược Nhược tự mình chuốc lấy, nhưng cũng không thể phủ nhận, chuyện này vô cùng có liên quan đến cô.

Có lẽ biết được sự mất mát trong lòng của Lâm Hạ, Tả Tiểu Linh an ủi nói: “ Tiểu Hạ, mẹ tớ thường hay nói, vạn sự có nhân ắt có quả, Hứa Nhược Nhược đã làm biết bao nhiêu chuyện sai trái, thế thì hậu quả phải do cô ta tự mình gánh chịu. Cho dù đối tượng cô ta hãm hại không phải cậu, kết cuộc của cô ta vẫn sẽ không thay đổi, cho nên Lâm Hạ à, đừng có quá tự trách. ”

Lâm Hạ gật gật đầu.

“ Không chỉ Hứa Nhược Nhược, kết cuộc của Triệu Ngưng Ngọc cũng không tốt hơn là bao, bọn họ trăm phương nghìn kế muốn hãm hại Lâm Hạ, kết quả đều báo ứng lên trên người bản thân bọn họ hết rồi, ha ha ha!” Tiêu Nguyệt Nhi cười nói.

Lâm Hạ ngạc nhiên mà nhìn vào Tiêu Nguyệt Nhi: “ Triệu Ngưng Ngọc làm sao thế?”

“ Nghe nói, sau khi cô ta bị mấy người đàn ông chơi chán rồi bị nhốt vào trong một nhà kho bẩn thỉu, cuối cùng là người dân ở gần đó đã báo cảnh sát, nói trong nhà kho thường hay nghe thấy tiếng khóc la của phụ nữ. Sau cùng lúc cảnh sát đến, Triệu Ngưng Ngọc xông ra ngoài, thấy người là cắn, giống như đã bị bỏ đói mười mấy năm rồi. Sau cùng được chẩn đoán ra là hít ma tuý, cảnh sát liền đem cô ta đưa đến trại cai nghiện, mọi người biết đó, trại cai nghiện hoàn toàn không phải là nơi dành cho người ở, cho nên lúc cô ta trở ra, người đã bị điên luôn rồi. Chính vì thế, sở trưởng trại cai nghiện liền đem cô ta đưa đến bệnh viện tâm thần. ” Tiêu Nguyệt Nhi xoè xoè tay ra: “ Quả nhiên đúng với câu nói ấy, tự tạo nghiệt không thể sống!”

Nói thật lòng, Lâm Hạ có chút dao động, nhưng cũng chỉ là dao động mà thôi.

Cô hỏi: “ Cậu đi gặp qua Triệu Ngưng Ngọc rồi à?”

Tiêu Nguyệt nhi bất ngờ mà trừng to mắt: “ Sao cậu biết thế?”

“ Triệu Ngưng Ngọc làm chuyện quá quyết tuyệt, lại thông minh, cậu nhất định rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của cô ta. ”

Tiêu Nguyệt Nhi ôm lấy cánh tay của cô: “ Hiểu tớ, chỉ có mỗi Lâm Hạ. ”

“ Triệu Ngưng Ngọc thế nào rồi?”

“ Dáng vẻ của kẻ điên đó, lúc tớ nhìn thấy cô ta, cái chén của cô ta rơi ở dưới đất, cơm rơi trên nền đất bị cô ta giẫm đạp tới lui mấy lần, nhưng Triệu Ngưng Ngọc vẫn nhạt lên ăn hết. Khi tớ nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô ta, thực sự là hả lòng hả dạ, ha ha ha ha, đây chính là kết cuộc của người phụ nữ ác độc!”

“ Đừng cười nữa!” Tả Tiểu Linh trừng cô ấy một cái, sau đó xoay đầu qua nhìn Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, ngày mai là lễ tình nhân, anh Thần lại đi ngay lúc này rồi, thế chẳng phải cậu phải đón lễ tình nhân một mình sao?”

Lâm Hạ đỏ ửng mặt, nói: “ Năm nào lễ tình nhân tớ cũng đều như thế mà, các cậu cũng biết đó. ”

“ Nhưng năm nay lại không giống thế nha, đây là năm đầu tiên kết hôn của hai người đấy!”

“ Không biết nữa, đến lúc đó rồi nói sau vậy. ”

Cho đến buổi tối, Lâm Hạ vẫn đang nghĩ về chuyện này.

Không chút nghi vấn, Lâm Hạ cũng hy vọng Tiêu Thần ở bên cạnh cùng cô đón lễ tình nhân, trước đây lúc anh là lính đặc chủng cô không dám tham vọng, nhưng hiện tại anh không phải nữa rồi.

Thế có phải đại biểu, cô có thể cùng anh cùng nhau đón lễ tình nhân rồi không?

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Hạ đã thu dọn hành lý đi đến quân khu, Tiêu Thần không thể quay về, nhưng cô có thể đi nha. Bọn họ đã là vợ chồng rồi, trước đây đều là anh chủ động, hiện tại, đổi lại cô chủ động cũng được.

Cô đang trên đường đi đến quân khu, cô đã mua một hộp socola ở một cửa hàng gần đó.

Lâm Hạ không đòi hỏi quá nhiều, cùng anh đón một ngày lễ tình nhân bình thường là được rồi!

Lúc Lâm Hạ đến đó, Tiêu Thần đúng lúc phải đi ra ngoài, nhìn thấy Lâm Hạ xuất hiện liền bị doạ một phen, đồng thời gương mặt không nén nổi tình cảm mà ửng đỏ lên.

Tiêu Thần đỏ mặt?

Đây chính là hiện tượng lạ trên thế giới nha, Lâm Hạ trừng to đôi mắt, sợ là bỏ lỡ một biểu cảm nào đó của anh.

“ Đừng nhìn nữa!” Tiêu Thần kéo lấy cô dẫn vào trong khu nhà ở trước, sau đó bản thân chạy đến phía sau cốp xe ôto lấy ra một thứ gì đó, Lâm Hạ duỗi dài cỗ muốn nhìn, chợt bị anh giấu ở phía sau lưng.

“ Anh giấu cái gì thế?” Lâm Hạ tiếp tục duỗi dài cổ.

Tiêu Thần đem Lâm Hạ kéo lại ngồi trên ghế sô pha, chầm chậm từ sau lưng lấy ra một đoá hoa hồng đỏ. Lâm Hạ nhìn vào bó hoa hồng đỏ rực, nhìn vào anh, chấn kinh không thôi.

Anh nói: “ Anh nghe người khác nói, hôm nay là lễ tình nhân, trước đây anh là lính đặc chủng, không có thời gian cùng em đón bất kỳ một ngày lễ nào. Nhưng từ nay về sau, anh xin thề, nhất định sẽ đem những thứ nợ em toàn bộ đều bù đắp hết lại. Anh là một vị quân nhân, không hiểu những thứ này, nhưng anh biết, hoa hồng đỏ đại biểu cho cái gì, đây là 99 đóa hoa hồng đỏ. Lâm Hạ, anh yêu em!”

Lời còn chưa nói hết, nước mắt cô đã sắp vỡ đê.

Lâm Hạ chưa từng nghĩ qua ở trong lòng, ba chữ này có thể từ trong miệng anh nói ra, nhưng cô có thể cảm nhận được, cho nên không cần trông mong.

Nhưng hiện tại nghe thấy, lại là một loại cảm giác rất khác.

Cảm động, cảm động sâu sắc.

“ Tiêu Thần, em cũng yêu anh! Rất yêu rất yêu!” Lâm Hạ khóc lóc nói.

Tiêu Thần đỡ lấy mặt của cô, cười cười nói: “ Anh biết. ”

Cúi người, một nụ hôn dịu dàng rơi lên trên môi của cô.

Trong balo ở sau lưng của Lâm Hạ, một hộp socola ánh vàng rực rỡ gào thét trong lòng: Chủ nhân, người đừng mãi âu yếm cùng nam chủ nhân như thế chứ, đem tôi tặng ra trước đi đã, nam chủ nhân đã tặng hoa cho người rồi, người phải trả lễ nha!

Hoàn chính văn.