Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 65: Chương kết thúc (thượng)




Tống Sở Sở mở cửa phòng ra, nói với ba người đang ở trong phòng: “ Xe đến rồi, mọi người chuẩn bị một chút đi. Đặc biệt là Nguyệt Nhi, ngàn vạn đừng để anh trai em đem Lâm Hạ dẫn đi đơn giản như thế đấy, bắt buộc phải làm khó dễ một chút nha!”

“ Được rồi đấy, Nguyệt Nhi từ nhỏ đã bị Tiêu Thần chèn ép đến lớn, em ấy làm sao mà dám làm khó dễ cơ chứ? Vẫn là để tớ làm cho!” Sở An Vân đứng lên.

Tả Tiểu Linh cũng nói: “ Cứ quyết định như thế đi! Em cùng Nguyệt Nhi từ nhỏ bị Tiêu Thần chèn ép, đương nhiên không dám chạm vào vảy ngược của anh ấy, nhưng chị lại không giống thế nha, chị có chị Sở Sở chống lưng, mà chị Sở Sở lại có ông xã chị ấy chống lưng, cho dù chị có làm khó dễ anh ấy, Tiêu Thần cũng chỉ có thể cắn răng và nuốt máu mà thôi. ”

Sở An Vân nháy nháy mắt: “ Yên tâm yên tâm, chị nhất định không để mọi người thất vọng đâu. ”

Lâm Hạ giật thót tim, có một loại dự cảm không lành. Chính vào lúc này, một nhóm người Tiêu Thần đi vào đây.

Tống Sở Sở ngập tràn ý cười mà đứng ở bên cửa, cô ấy trước giờ đều là người duy nhất sợ thiên hạ không loạn, lần này Sở An Vân ra tay, cô ấy cảm thấy, Tiêu Thần nhất định sẽ bị bực bội đến không nói nên lời cho mà coi.

Tiêu Thần đập đập cửa phòng, nói: “ Lâm Hạ, em chuẩn bị xong hết chưa?”

Sở An Vân mở cửa ra thành một cái khe hở, lè lè lưỡi với người ở bên ngoài: “ Tiêu Thần à, Lâm Hạ của chúng tôi xinh đẹp tựa tiên nữ ngoan ngoãn khiến người ta yêu, nếu anh cưới em ấy rồi, bắt buộc phải lấy ra chút thành ý nha. ”

Tiêu Thần nhíu nhíu mày, màn diễn này ở đâu ra vậy? Nhưng mà, nghĩ thì thì, hiện tại vợ mình đang ở trong tay bọn họ, anh cũng chỉ có thể nén giận thôi. “ Cô muốn thế nào?” Đợi thuận lợi cưới được Lâm Hạ rồi, anh nhất định sẽ đem cơn tức này toàn bộ đều xả hết trên người của Đường Học Khiêm.

“ Anh trả lời tôi ba câu hỏi nhé?”

Tiêu Thần mím chặt đôi môi, đôi mắt lạnh lùng mà bắn về phía Sở An Vân, “ Hỏi đi. ”

Sở An Vân: “ Câu đầu tiên, bắt đầu từ khi nào anh mới thật sự thích Lâm Hạ thế?” Cô ấy chỉ nghe Tiêu Nguyệt Nhi nói, lần đầu tiên Tiêu Thần gặp Lâm Hạ liền nảy sinh hảo cảm rồi, nhưng cũng chỉ đơn giản là hảo cảm mà thôi.

Tiêu Thần nghĩ ngợi, chuyện yêu thích này, nếu như có thể nói ra thì không phải là thích rồi, cho nên câu hỏi này, anh không trả lời được. Bởi vì anh cũng không hề biết, bản thân là từ khi nào, đã đột ngột rung động đối với cô gái nhỏ này, hơn nữa còn không thể tự kiềm chế được.

Có lẽ là nhìn ra được sự khó xử của anh, Sở An Vân liền bỏ qua cho anh một lần “ Thôi được rồi, câu hỏi này cũng thật khó trả lời, đặc biệt là kiểu quân nhân căn bản không khác gì so với khúc gỗ như anh đây. Hiện tại là câu hỏi thứ hai, lần đầu tiên của anh cùng Lâm Hạ phát sinh vào khi nào?”

Nghe thấy câu trả lời này, mặt Lâm Hạ ầm một phát ửng đỏ lên, cô biết ngay là Sở An Vân chẳng có tốt lành gì mà!

Tiêu Thần cắn cắn răng, trong đầu đã nghĩ xong nên trừng trị Đường Học Khiêm thế nào rồi.

Trên mặt Sở An Vân rõ ràng thấy vọng đi một chút, Tiêu Thần vào lúc Lâm Hạ chưa đến tuổi trưởng thành là hai người đã qua lại với nhau rồi, cô ấy còn tưởng rằng anh cũng sớm đã đem Lâm Hạ ăn sạch sẽ rồi đấy.

“ Được, câu hỏi cuối cùng đây, một đêm làm kịch liệt nhất của hai người là làm liên tiếp mấy lần?”

Câu hỏi này vừa được hỏi ra, mọi người ở tại hiện trường toàn bộ đều co giật khóe miệng. Mấy câu hỏi này của Sở An Vân, thực đúng là quá độc địa.

Lâm Hạ nhìn Tiêu Nguyệt Nhi một ánh mắt, thấp giọng nói: “ Nguyệt Nhi, nếu như cậu có thể đem Sở An Vân lôi ra ngoài, sau này tớ sẽ nấu cho cậu một bữa cơm thật phong phú. ”

“ Không, ba bữa. ”

“ Thành giao!”

“ Chị An Vân, đây là vấn đề tư phòng của bọn họ, lòng hiếu kỳ của chị quá phong phú rồi nha!” Tiêu Nguyệt Nhi chạy qua đó đem Sở An Vân kéo ra ngoài.

Tiêu Thần tìm được sơ hở, đẩy cửa phòng ra ngay.

Bọn họ không có chụp ảnh cưới, cho nên anh vốn chưa từng thấy qua dáng vẻ mặc váy cưới của Lâm Hạ.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy thế này, Tiêu Thần ngây ngốc tại chỗ. Nhìn vào Lâm Hạ, không phải bởi vì vẻ xinh đẹp của cô, phải nói là, lúc anh nhìn trúng cô, cô vẫn còn là một cô gái nhỏ non nớt, khuôn mặt vẫn chưa phát triển hoàn toàn, dung mạo chỉ có thể nói là thanh tú. Nhưng biết bao nhiêu năm qua đi rồi, Lâm Hạ càng lớn càng xinh đẹp, hiện tại mặc váy cưới lên, anh chỉ cảm thấy cô không thua kém gì một nàng tiên nữ.

Lâm Hạ bị anh nhìn đến xấu hổ không thôi, cúi thấp đầu không nói một lời.

Tống Sở Sở ở bên ngoài thúc giục nói: “ Hai người mà còn mắt qua mày lại thế nữa, sẽ không kịp đến khách sạn mất đấy. ”

Tiêu Thần ngây ngốc một lúc, tiến lên trước gập eo ôm Lâm Hạ lên.

Lâm Hạ nhất thời không phòng bị, ‘A’ một tiếng bị anh ôm lên, tay theo phản xạ vòng lấy cổ của anh.

Mặt vùi vào trước lồng ngực của anh, Lâm Hạ cuối cùng cũng được nhìn thấy bộ tây trang màu trắng của Tiêu Thần. Từ sau khi gia nhập bộ đội, anh chưa từng mặc qua tây trang. Lâm Hạ tự nhiên cũng chưa được thấy qua.

Không cần biết là ai, trong lòng đều có một loại ảo tưởng đẹp đẽ. Mơ ước có một ngày, có một chàng trai xuất sắc mặc bộ tây trang màu trắng tin kéo lấy tay của chúng ta, cùng chúng ta từng bước từng bước đi vào lễ đường hôn nhân. Đây chính là chuyện thiêng liêng nhất, cũng là chuyện tốt đẹp nhất. Đến cả Lâm Hạ, cũng từng là một người trong số đó.

Tuy là nói, mặc đồ trắng không nhất định là Bạch mã hoàng tử, cũng có khả năng là Đường Tăng.

Nhưng cô vẫn là tận tụy với một giấc mơ như thế này.

Hiện tại, nó thành hiện thực rồi, bạch mã hoàng tử của cô đang ôm lấy cô, đi về phía tương lai của bọn họ.

………..

Lâm Hạ cùng Tiêu Thần ngồi ở dưới bục đài, nhìn vào Tiêu Nguyệt Nhi cùng Tả Tiểu Linh ở trên bục, trong lòng một mảnh cảm động.

Tiêu Nguyệt Nhi nói: “ Hôm nay, là hôn lễ của người anh trai tôi yêu thương nhất cùng với người bạn thân tốt nhất của tôi, nói thật lòng, tôi rất vui mừng. Tôi nghĩ, tôi là người duy nhất từ đầu đến cuối chứng kiến tình yêu của bọn họ. Tôi quen biết Lâm Hạ, là vào lúc học cấp ba, cảm giác đầu tiên cô ấy cho tôi chính là, rất bình thường, đúng vậy, rất bình thường. Nhưng dần dần, tôi phát hiện, Lâm Hạ quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức đến cả người anh trai ưu tú không gì sánh bằng của tôi, cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể xứng với cô ấy. Lâm Hạ là một cô gái rất đơn thuần, đơn thuần đến mức có chút ngốc, vẫn luôn tin rằng tính người lương thiện, cho dù đã chịu biết bao lần thiệt thòi, cô ấy vẫn là giống như trước đây. May mắn thay, anh trai tôi không phải là Thiện Tra, sau này, anh ấy sẽ chăm sóc cho Lâm Hạ thật tốt, cho đến vĩnh viễn. Một bài hát ‘Bởi vì tình yêu’, tặng cho bọn họ!”

Cho em một chiếc đĩa cd của quá khứ

Nghe xem chuyện tình khi ấy của chúng ta

Có lúc sẽ đột nhiên quên mất anh vẫn đang yêu em

Không thể hát lại được những bài hát như thế

Nghe thấy đều sẽ đỏ mặt né tránh

Tuy rằng sẽ thường xuyên quên mất anh vẫn đang yêu em

………

Bởi vì tình yêu, sẽ không dễ dàng đau thương

Tất cả mọi thứ đều là dáng vẻ của hạnh phúc

Bởi vì tình yêu, đơn giản mà sinh trưởng

Giống như trước kia bất cứ lúc nào cũng có thể điên cuồng vì em

Bởi vì tình yêu, làm sao có thể có thể có thăng trầm

Cho nên chúng ta vẫn là dáng vẻ của thời trẻ

Bởi vì tình yêu, ở một nơi nào đó

Vẫn còn có người đang tới tới lui lui

Sau khi hát xong, dưới bục nổ lên tràng tiếng vỗ tay, Lâm Hạ nhìn lấy các cô ấy, cười đến nước mắt đều trào ra. Vào lúc vừa mới lên cấp ba, cô không giỏi giao tiếp với người khác, may mắn gặp được Tả Tiểu Linh cùng Tiêu Nguyệt Nhi, tính cách của cô mới dần dần mở rộng hơn, không giống thời cấp hai khó cùng người khác tiếp xúc. Cô từ trước đến giờ vẫn luôn rất biết ơn bọn họ, ngoài mặt, là cô vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, thực ra không phải. Mỗi lần Lâm Hạ có chuyện khó, bọn họ sẽ luôn là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh cô, giống gà mẹ bảo vệ gà con mà đem cô bảo vệ ở phía sau.

Lúc kính rượu là một vấn đề khó, bởi vì Lâm Hạ căn bản không biết uống, trên căn bản là thuộc về loại hình một ly liền gục ngã.

Cho nên, cái nhiệm vụ cản rượu lớn lao này, liền rơi trên người Tiêu Nguyệt Nhi cùng Tả Tiểu Linh.

Tiêu Nguyệt Nhi tuy rằng có thể uống, nhưng sau mấy ly rượu trắng, lập tức ngã vào lòng của Cố Quảng Tuyên. Nhưng nha đầu Tả Tiểu Linh này có thể xem là ngàn ly không say. Mấy ly rượu trắng vào bụng, ngoại trừ trên mặt thấy ửng đỏ ra, nói chuyện không khác gì so với bình thường. Mọi người đứng ở bên cạnh nhìn ai nấy cũng đều ngây ngốc.

“ Tiểu Linh, cậu không sao chứ?” Lâm Hạ đỡ lấy thân thể của cô ấy, sợ cô ấy trong chốc lát sẽ ngã xuống.

Tả Tiểu Linh xoa xoa tay của cô, “ Không sao, tớ nói cho cậu biết, bắt đầu từ năm ba tuổi, tớ đã uống bia rượu như uống nước lã vậy đó, lúc mười tuổi đã có thể uống mấy chén rượu trắng, gen nhà chúng tớ chính là như thế, ai nấy cũng uống rượu rất được, trên cơ bản đều là loại hình ngàn ly không say, cậu cứ yên tâm đi, người ở đây đều gục ngã, tớ cũng không thể ngã được đâu. ”

Lâm Hạ: “ …… ”

Tiêu Thần cũng an ủi cô, “ Đừng lo lắng, tửu lượng của Tiểu Linh không ai sánh được. Có một lần bọn anh cùng Tiểu Linh cùng nhau lén uống rượu, kết quả bọn anh đều gục ngã rồi, Tiểu Linh vẫn còn tỉnh táo đấy. ”

“ Nhưng khi đó các anh uống là bia, hiện tại là rượu trắng đấy. ”

“ Khi đó bọn họ uống là bia thật, nhưng Tiểu Linh một mình uống rượu trắng. ”

Lâm Hạ: “ ….. ”

Đây rốt cuộc là gen hùng mạnh gì vậy nè?!

Cho dù như thế, cuối cùng Tả Tiểu Linh vẫn là say gục rồi, dù gì đó không phải là mấy người, mà là mấy trăm người. Khăng khăng mấy người đó biết được tửu lượng của Tả Tiểu Linh, liều chết rót mãi cho cô ấy. Cho dù Tả Tiểu Linh có là ngàn ly không say đi nữa, nhưng uống nhiều đến thế, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa.

“ Tiểu Linh, Tiểu Linh. ” Trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Hạ cầm một chén canh giải rượu đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt của Tả Tiểu Linh, “ Tỉnh lại đi, uống chút canh giải rượu là khoẻ ngay. ”

Vừa rồi Tả Tiểu Linh uống say rồi gục lên trên người của Lâm Hạ, Tiêu Thần nhân cơ hội này bảo Lâm Hạ đưa Tả Tiểu Linh đến phòng nghỉ ngơi để nghỉ ngơi một lát, bản thân anh một mình ứng phó với mấy đám bạn tốt sợ thiên hạ không loạn này.

Tả Tiểu Linh tuy rằng say rồi, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô ấy nhận lấy canh giải rượu, uống từng ngụm từng ngụm xuống. Tức khắc, đầu óc tỉnh táo lên nhiều.

“ Lâm Hạ, đã kết thúc chưa?”

“ Chưa nữa, nhưng cũng sắp rồi, cậu trước tiên cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi, đợi tiệc rượu tàn rồi tớ bảo người đưa cậu về nhà. ” Lâm Hạ đem thân thể nghiêng vẹo của cô ấy đỡ lại ngay ngắn, dùng khăn bông ướt lau đi mồ hôi đầy trên mặt.

Tả Tiểu Linh toét miệng cười cười: “ Lâm Hạ, tớ thật sự rất vui mừng! Nhìn thấy cậu hôm nay hạnh phúc như thế, tớ liền cảm thấy vô cùng vui mừng! Khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ liền nghĩ, trên thế giới này nếu như ai có thể có được cậu, chính là niềm hạnh phúc của người ấy. Nói thật lòng, tớ không ngờ rằng là Tiêu Thần, bởi vì khoảng cách tuổi tác của hai người, cho dù sau này hai người đã yêu nhau rồi, tớ đều nghĩ người trong nhà của anh ấy sẽ không đồng ý đâu. Không ngờ rằng, bọn họ không những chấp nhận đứa con dâu là cậu đây, mà còn bảo hai người kết hôn nhanh như thế. ”

Tả Tiểu Linh bình thường tuy rằng nói nhiều, nhưng sẽ không trong một hơi mà nói nhiều đến thế, Lâm Hạ biết, cô ấy là vui mừng, cô ấy vừa vui mừng lên sẽ liền nói không chịu ngừng.

“ Tiểu Linh, cảm ơn cậu. ”

“ Cảm ơn cái gì, tớ là bạn của cậu, lại là phù dâu hôm nay của cậu, thay cậu cản rượu là điều nên làm mà. ” Trên gương mặt ửng đỏ của Tả Tiểu Linh treo đầy ý cười chân thành.

Lâm Hạ chỉ cười, vốn không có giải thích, thực ra cô muốn nói chính là, cảm ơn cái tốt của cô ấy dành cho cô.

Đứng lên, Lâm Hạ nói với Tả Tiểu Linh: “ Tớ đi toilet một chút nhé, cậu trước tiên cứ ở đây ngủ một lúc đi. ”

“ Được, cậu đi đi. ”

Phòng nghỉ ngơi cách nhà vệ sinh tương đối xa, Lâm Hạ đi trên hành lang không một bóng người, cảm thấy hơi rờn rợn. Có lẽ cô có chút sợ bóng sợ gió, cô cứ luôn cảm giác, có người đang theo dõi cô.

Nhà vệ sinh ở phía trước, Lâm Hạ đang muốn bước vào, cánh tay chợt bị người khác kéo lấy, không chút bất ngờ nào, Hứa Nhược Nhược xuất hiện ở sau lưng của cô.

“ Đã lâu không gặp, Hứa Nhược Nhược. ” Lâm Hạ điềm tĩnh tự nhiên mà nói, cười đến xinh đẹp yêu kiều.

Hứa Nhược Nhược sững người, cắn cắn răng nói: “ Lâm Hạ, mày đừng hận tao, có trách thì trách Tiêu Thần đi, anh ta sẽ không bỏ qua cho tao, nếu như tao không lợi dụng mày để uy hiếp anh ta, thế thì tao sẽ có kết cuộc giống như Triệu Ngưng Ngọc vậy. Nhưng mà, lần trước trong lúc vô tình tao đã nhìn thấy dáng vẻ người không ra người ma không ra ma của Triệu Ngưng Ngọc, tao thật sự cảm thấy hả lòng hả dạ!”

“ Thật buồn cười! Chị hết lần này đến lần khác muốn hại tôi, tôi không trách chị lẽ nào phải cảm ơn chị sao? Triệu Ngưng Ngọc có kết cuộc thế nào tôi không rõ, nhưng tôi dám khẳng định, kết cuộc của chị nhất định thảm hơn cô ta! Hứa Nhược Nhược, có một câu nói gọi là ‘tự tạo nghiệt không thể sống’, không cần biết sau này kết cuộc của chị có thế nào, chị phải nhớ rằng, tất cả mọi thứ này, toàn bộ đều là chị tự mình chuốc lấy! Hiện tại, chị nhìn phía sau chị đi. ” Lâm Hạ đùa nghịch những sợi tóc bung xõa, ánh mắt đặt ở phía sau Hứa Nhược Nhược.

Xoay người lại, thân thể Hứa Nhược Nhược trong nháy mắt cứng nhắc!

Bởi vì, những người mà cô ta đã dẫn đến, toàn bộ đều bị người khác khống chế. Còn mấy người đàn ông Tiêu Thần, Cố Quảng Tuyên, Lục Chi Hàng, Đường Học Khiêm giống như đã hẹn sẵn nhau vậy, toàn bộ đều đứng ở phía sau cô ta lạnh lẽo mà nhìn lấy cô ta.

Tiêu Thần vòng qua Hứa Nhược Nhược, đứng ở trước mặt Lâm Hạ, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“ Hứa Nhược Nhược, cái người ở phía sau cô, là ai?” Tiêu Thần lãnh diễm mà nhìn lấy cô ta, hỏi.

Hứa Nhược Nhược cười đến phong tình vạn chủng: “ Tất cả các người đều sẽ không bỏ qua cho tôi, tại sao tôi phải nói với các người chứ?”

“ Cô có thể không cần nói, nhưng tôi sẽ có cách khiến cô nói ra, hơn nữa, đừng có nghĩ rằng cái người ở phía sau cô sẽ đến cứu cô, nếu anh ta thật sự đem cô xem thành đồng minh, thì sẽ không hết lần này đến lần khác đem cô làm công cụ như thế. ” Đường Học Khiêm lúc này không còn cà lơ phất phơ nữa, trên mặt toàn là nghiêm túc, anh ta là một thương nhân thành công, phía sau luôn có một chút thế lực, muốn bất động thanh sắc mà chơi chết Hứa Nhược Nhược, thực sự là dễ như trở bàn tay. ” Điều quan trọng nhất là, nếu như anh ta muốn cứu cô, ban đầu sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi thấy cô bị cưỡng hiếp. ”

“ Ý của anh chính là, chỉ cần tôi nói, các người sẽ bỏ qua cho tôi?”

Đường Học Khiêm cười rồi: “ Hứa tiểu thư, cô đã sớm không còn là thiếu nữ vị thành niên rồi, cái kiểu nằm mơ giữa ban ngày này vẫn là ít mơ tưởng lại sẽ tốt hơn. ”

Sắc mặt Hứa Nhược Nhược trắng nhợt, bây giờ mới chân chính thấy sợ rồi, sở dĩ trước đây cô ta dám không kiêng nể gì ai, là bởi vì cô ta cho rằng cái người đó sẽ cứu cô ta, nhưng nghe phân tích của Đường Học Khiêm, trong lòng đã nhận định cho dù cô ta bị người khác hại chết, người đó cũng sẽ không ra tay.

Thân thể mềm nhũn, Hứa Nhược Nhược gục ngã trên nền đất, cô ta không muốn giống như Triệu Ngưng Ngọc, mỗi ngày hầu hạ thật nhiều người đàn ông, chính là vì muốn có được ma tuý từ trên người bọn họ.

“ Lâm Hạ, chị thật sự không phải cố ý đâu, em tha thứ cho chị có được không? Chúng ta là chị em họ cùng huyết thống mà!” Hứa Nhược Nhược hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía một người duy nhất có thể mềm lòng.

Lâm Hạ đột nhiên muốn cười, vì sự ngụy trang của Hứa Nhược Nhược, nếu như ban đầu Lăng Nguyệt Nguyệt không kịp thời phát hiện cô bị tiêm ma tuý, thế thì hôm nay người bị huỷ hoại, có khi nào là cô không? Càng huống hồ, cô sẽ không cho rằng hai người phụ nữ độc ác đó hợp tác cùng nhau chỉ đơn giản là tiêm ma tuý thế này không thôi, phía sau nhất định còn có càng nhiều thủ đoạn ác độc đang chờ cô!

Thế thì, tại sao cô phải tha thứ cho Hứa Nhược Nhược?

Cô là người dễ mềm lòng không sai, nhưng nó không đại biểu bản thân cô không có nguyên tắc. Ban đều bởi vì thương cảm Hứa Nhược Nhược nên cứu cô ta, sau cùng lại nhận được ‘báo đáp’ như thế này đã triệt để khiến cô chết tâm rồi chứ?

Hứa Nhược Nhược dựa vào cái gì lại cho rằng cô sẽ giúp cô ta thế?

Đúng thật là nằm mơ!

“ Đường Học Khiêm vừa rồi nói không hề sai, tuổi tác của cô cũng không nhỏ nữa rồi, loại chuyện nằm mơ giữa ban ngày thế này vẫn là đừng mơ nữa sẽ tốt hơn! Người làm trời đang nhìn, Hứa Nhược Nhược, đây là báo ứng, tôi, tuyệt đối sẽ không quản. ”

Tiêu Thần tán thưởng mà nhìn Lâm Hạ một cái, xem ra nấy chuyện kia đúng thật đã khiến cô thật sự trưởng thành rồi.

Đột nhiên bóng dáng một người xuất hiện ở trong đầu của cô, Lâm Hạ gắt gao khoá chặt đôi mắt của Hứa Nhược Nhược, hỏi nói: “ Người liên minh cùng chị và Triệu Ngưng Ngọc, là Hạ Chiêm Hồng nhỉ. ”

Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.

Thân thể Hứa Nhược Nhược cứng đờ, đầu không tự chủ mà giã xuống.

Tiêu Thần cùng Đường Học Khiêm nhìn nhau một cái, Đường Học Khiêm hiểu ra mà gật gật đầu, trao đổi một phen với một người đàn ông ở sau lưng, người đàn ông đó cũng gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Thấy cái dáng vẻ này của cô ta, Lâm Hạ đương nhiên biết bản thân mình đoán đúng rồi, chẳng qua là, cô không hiểu, Hạ Chiêm Hồng tại sao lại muốn hại cô như thế.

Năm đó lúc cô đính hôn, Hạ Chiêm Hồng đột nhiên không lý do mà nói với cô một câu ‘em cuối cùng cũng trưởng thành rồi’, khi đó cô đã cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng mà cô không có nói cho Tiêu Thần biết. Càng huống hồ, hai năm trôi qua, Hạ Chiêm Hồng vẫn là không có chút hành động nào cả, Lâm Hạ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, dần dần mà quên mất cái người này.

Nhưng không ngờ rằng………..

“ Hạ Chiêm Hồng, sao lại muốn làm thế?” Về điểm này, cô vẫn là không hiểu.

Ai biết nghe thấy câu hỏi này, Hứa Nhược Nhược đột nhiên bật cười thật lớn, trào phúng nói: “ Tao cũng không hiểu tại sao, một đứa con gái nghèo nàn xấu xí như mày đây, năm đó khi lần đầu tiên anh ta nhìn thấy mày chẳng hiểu sao anh ta lại nhìn trúng mày rồi nữa? Còn có cả Tiêu Thần, toàn bộ đều là mấy tên gia hoả có mắt như mù! Rõ ràng không biết mày đã bị Tiêu Thần làm biết bao nhiêu lần rồi, Hạ Chiêm Hồng vẫn là tâm tâm niệm niệm không quên đối với mày, tính trăm nghìn kế muốn phá hoại hôn nhân của mày. Hơn nữa còn bởi vì tao âm thầm bảo mấy người đàn ông cưỡng hiếp mày tập thể, liền phái thật nhiều tên đàn ông dùng cách thức y chang như thế để đối xử với tao…… ”

“ Hứa Nhược Nhược, người xưa có câu nói quả nhiên không hề sai, Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, loại người như cô đây sống sót căn bản chính là một mối hoạ!” Đường Học Khiêm phân phó người ở sau lưng “ Cô ta không phải thích đàn ông sao, hiện tại tôi liền đem cô ném vào nơi phong trần, để cô mỗi ngày hầu hạ mười mấy người đàn ông, cho đến khi cô chết!”

Vài người nhận mệnh lệnh, kéo lấy Hứa Nhược Nhược lôi xuống.

Thứ Lâm Hạ nhìn thấy cuối cùng, chính là đôi mắt tuyệt vọng của Hứa Nhược Nhược.

Tiêu Thần sợ cô không nhẫn tâm đối xử như thế với Hứa Nhược Nhược, liền vỗ vỗ lưng của cô. Lâm Hạ nhìn anh nở nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.

Không cần biết là chuyện gì, cô đều là có giới hạn cả. Nếu như hôm nay không phải Hứa Nhược Nhược bị bọn họ bắt, thế thì có khả năng cô mới chính là người bị ném vào những nơi phong trần kia.

Nếu đã như thế, tại sao cô còn phải vì sai lầm của người khác mà trả giá chứ?!