Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 53




Về việc Lâm Hạ bị tiêm ma tuý này, số người biết được không quá nhiều, nhưng những người hiểu được đều đến thăm cô rồi. Đặc biệt là Đường Học Khiêm nghìn năm lưu manh, thế mà lại còn mang đến một cô gái.

Người này tên là Sở An Vân, là giáo sư trong cùng một trường học với Tống Sở Sở, cá tính dễ thương, trên mặt có chút non nớt bầu bĩnh, đôi mắt lấp lánh ánh nước, cứ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt vậy.

Sở An Vân vừa bước vào, Đường Học Khiêm liền đứng lên vừa nhường lại ghế vừa đi rót nước, nhìn thấy anh ta từ một chàng trai đào hoa tự do phóng túng biến trở thành một vị trung khuyển thích bảo vệ bạn gái, Lâm Hạ ‘khúc khích’ bật cười ra tiếng. Xoay đầu qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt mang ý cười của Tống Sở Sở, Lâm Hạ cùng với cô ấy nở một nụ cười thật xán lạn.

“ Sao rồi, em đỡ hơn rồi chưa?” Tống Sở Sở hỏi.

Lâm Hạ gật gật đầu: “ Đỡ nhiều rồi ạ. ”

Tống Sở Sở cười cười, cầm một miếng táo đã gọt sẵn ở trên bàn lên, “ Lâm Hạ, đừng có cảm thấy ảo não, tuổi tác của em vẫn còn nhỏ, luôn nghĩ mọi chuyện đều rất đơn thuần chỉ là chuyện rất bình thường thôi. ”

Vành mắt của Lâm Hạ lập tức ửng đỏ, lần đầu tiên lúc nhìn thấy Tống Sở Sở, cô đã bị dung mạo xinh đẹp kiều diễm của cô ấy làm kinh ngạc một trận, đồng thời ở trong đầu còn nhanh chóng đưa ra kết luận, người phụ nữ xinh đẹp kiều diễm như thế này không thích hợp làm bạn bè với cô. Lâm Hạ thừa nhận, từ sau khi gặp được Triệu Ngưng Ngọc cùng Hứa Nhược Nhược, cô liền có chút dị ứng đối với những kiểu loại hình phụ nữ thế này.

Mà dung mạo của Tống Sở Sở còn tinh tế còn kiều diễm hơn cả bọn họ, cho nên trong tiềm thức cô đã đem Tống Sở Sở xếp vào kiểu loại người giống như Hứa Nhược Nhược, nhưng sau khi tiếp xúc với nhau, cô phát hiện bản thân mình sai rồi.

“ Chị Sở Sở, cảm ơn chị. ” Lâm Hạ nói.

Tống Sở Sở cười cười đem miếng táo vừa gọt xong đưa cho cô, “ Mắt nhìn của Tiêu Thần rất không tồi, Lâm Hạ em đúng thật là một đứa trẻ không tồi nha, ban đầu chị còn nghĩ rằng tuổi tác của hai người các em kém nhau quá lớn, nhận thức sẽ có chút chênh lệch, nhưng mà hiện tại, chị ngược lại cảm thấy em là người thích hợp với Tiêu Thần nhất, đương nhiên cậu ấy cũng thế. ”

“ Ừm, cảm ơn chị. ” Ngừng lại một chút, Lâm Hạ hỏi nói: “ Chị Sở Sở, từ buổi sáng là em đã bắt đầu không nhìn thấy Tiêu Thần rồi, chị có biết anh ấy đi đâu rồi không?”

Kể từ khi cô phải nhập viện vào ngày hôm kia, Tiêu Thần liền một mực dính sát lấy cô, trên căn bản không để cô biến mất trong tầm mắt của anh, nhưng từ sáng sớm, Tiêu Thần đã không thấy bóng dáng đâu nữa, mà hiện tại đã là buổi chiều rồi, anh vẫn chưa có xuất hiện, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ quái. Càng quan trọng hơn là, nội tâm của cô cảm thấy bất an.

Cô vừa mới trải qua một trận đại kiếp nạn, cho dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trong tiềm thức cô vẫn là hy vọng được ở bên cạnh Tiêu Thần, chỉ có anh mới có thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cô, Tống Sở Sở kéo lấy tay của cô nói: “ Lâm Hạ, bọn họ có chút chuyện cần phải đi làm, cho nên mới gọi bọn chị đến đây ở cùng em nha!” Nói xong liền đưa mắt nhìn Đường Học Khiêm cùng Sở An Vân đang dính lấy nhau ở bên cạnh một cái, hai người bọn họ đã quấn lấy nhau lâu như vậy rồi, có ngán hay không hả???

Cảm nhận được tầm mắt của Tống Sở Sở, Sở An Vân nhẹ nhàng đem Đường Học Khiêm đẩy ra, hung hăng trừng mắt một cái rồi mới nói: “ Người đàn ông của em chính là sợ em cảm thấy bất an, nên mới bảo chị cùng Sở Sở đến đây bồi em đấy, còn về cái tên chết tiệt này.” Cô ấy chỉ chỉ vào Đường Học Khiêm, ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, “ Anh ta vốn dĩ phải đi ra ngoài cùng đám người Tiêu Thần cơ, nhưng đột nhiên lại quay trở về rồi, thật phiền phức!”

Đường Học Khiếm lập tức dán sát vào, “ Bởi vì anh luyến tiếc em đấy!”

Tiêu Nguyệt Nhi vừa vào cửa đã nghe thấy lời này, da gà da vịt toàn bộ đều rơi xuống hết rồi, cạn lời nói: “ Nghiệm chứng hoàn tất, Đường Học Khiêm, anh chính là một người oán phụ chính cống nha. ”

“ Lâm Hạ, tớ đem cơm đến cho cậu này. ” Tiêu Nguyệt Nhi cười hi hi đi vào trong, đem hộp giữ ấm đặt lên trên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường: “ Hiện tại cậu đã đỡ chút nào chưa?”

Lâm Hạ gật gật đầu, “ Đỡ nhiều rồi. ”

“ Chị Sở Sở, chị An Vân, các chị ăn cơm chưa?” Tiêu Nguyệt Nhi hỏi nói: “ Nếu chưa ăn, thì chúng ta cùng nhau đi ăn đi, em cũng chưa có ăn, đói chết rồi. ”

Tống Sở Sở nhìn Lâm Hạ một cái, nói: “ Nguyệt Nhi, em cùng An Vân đi đi, chị không đói. ”

Lâm Hạ cảm kích mà nhìn lấy Tống Sở Sở, cô thừa nhận, trong lòng đúng thật có chút sợ hãi, có lẽ là bởi vì cô nghĩ quá nhiều, nhưng nếu như người nào đó đã từng trải qua cảnh ngộ giống như cô đây vẫn không nghĩ nhiều một chút, thế thì người ấy chính là quá thiếu sót.

Tiêu Nguyệt Nhi nói: “ Thế chị Sở Sở, trước tiên làm phiền chị chăm sóc cho Lâm Hạ nhé, bọn em sẽ mang cơm về cho chị. ”

“ Được, cảm ơn em. ”

Sau khi ba người đi không lâu, phòng bệnh của Lâm Hạ có một vị khách không mời mà tới _____ Triệu Ngưng Ngọc.

Trên mặt cô ta mang theo vẻ thương tiếc, nhưng ánh sáng ở trong đôi mắt lại không cách nào che giấu được: “ Lâm Hạ, tôi nghe An đội trưởng nói mới biết cô xảy ra chuyện rồi, xin lỗi muộn như vậy rồi mới đến thăm cô. ”

Lâm Hạ đang muốn trả lời, chợt bị Tống Sở Sở cắt đứt cuộc trò chuyện: “ Cảm ơn Triệu tiểu thư quan tâm, Lâm Hạ lần này cảm mạo cũng khá nghiêm trọng, cho nên mới nằm bệnh viện vài ngày thôi. ”

“ Cảm mạo?!” Triệu Ngưng Ngọc chợt kích động decibel [1] tăng cao, sau đó cảm giác được bản thân mình buột miệng, mới miễn cưỡng đem sự kinh ngạc của bản thân mình đè xuống: “ Cảm mạo cũng không phải chuyện nhỏ, Lâm Hạ vẫn là nên chú ý sức khoẻ thân thể. Nếu không, Tiêu Thần ở nơi bộ đội xa xôi phải thời thời khắc khắc lo lắng cho cô đấy, thân thể của cô khoẻ mạnh, không chỉ tốt cho mỗi cô, càng tốt cho cả Tiêu Thần nữa. ”

 [1] Decibel - còn viết là đề-xi-ben (viết tắt là dB) - Là đơn vị đo lường mang tính tương quan, tính theo thang logarit. Thể hiện tỉ số tham chiếu giữa 2 đại lượng tỉ lệ theo công suất (năng lượng âm thanh, công suất điện/điện tử, cường độ âm thanh,..v.v), hoặc giữa 2 đại lượng có bình phương của chúng tỉ lệ theo công suất (áp lực âm thanh, điện áp, cường độ dòng điện, biên độ, lực điện từ,..v.v).

Tầm nghe của con người khoảng từ 16 đến 130  dB. Dưới 20  dB thì nghe rất khó nghe, còn trên 120  dB thì tai sẽ bị đau đớn và trên 130  dB trong khoảng thời gian dài sẽ bị điếc vĩnh viễn. Trên 130  dB bộ não sẽ gần như chết.

Ngụ ý chính là cô làm liên luỵ Tiêu Thần sao? Lâm Hạ tức giận đến nỗi sắc mặt đều đỏ lên, mà Triệu Ngưng Ngọc nhìn thấy cô thế này, trong lòng đang đắc ý nha, nhưng ngoài mặt lại không có lộ ra ngoài.

Tống Sở Sở khúc khích bật cười: “ Triệu tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi, Lâm Hạ cùng Tiêu Thần là bạn trai bạn gái, Tiêu Thần lo lắng cho Lâm Hạ là rất bình thường mà, tôi tin là Tiêu Thần chẳng những không cảm thấy phiền phức, ngược lại sẽ càng ngọt như ăn mật. Dù gì, chuyện của bạn trai bạn gái bọn họ, người ngoài chúng ta khó mà nhúng tay vào được. ”

Sắc mặt Triệu Ngưng Ngọc trắng bệch, đôi mắt hơi nhíu lại nhìn lấy Tống Sở Sở, Lâm Hạ là một cô gái nhỏ, cô ta muốn đối phó với Lâm Hạ dễ như trở bàn tay, nhưng hiện tại lại có thêm một Tống Sở Sở, nói thật lòng, cô ta có chút chống đỡ không nổi. Tống Sở Sở nhanh mồm nhanh miệng, tuy rằng nói bản thân mình là người ngoài, nhưng lại là vì muốn phản kích cô ta.

“ Thế thì, tiểu thư cô không phải cũng đang nhúng tay vào chuyện của bọn họ hay sao?” Thực ra Triệu Ngưng Ngọc càng muốn nói chính là cô ấy đang nhúng tay vào chuyện của ba người bọn họ..

Tống Sở Sở vô tội mà nhìn lấy Lâm Hạ, nói: “ Tôi cùng Tiêu Thần là bạn thân mười mấy năm, tôi với Lâm Hạ cũng khá hợp nhau, chị thỉnh thoảng nhúng tay vào một chút chắc hẳn không có chuyện gì đâu nhỉ?”

Lâm Hạ phụ họa: “ Đương nhiên không sao, Tiêu Thần thường hay nói với em, trước đây lúc học cấp ba, chị, Cố Quảng Tuyên, Đường Học Khiêm còn có Lục Chi Hàng đều là những người bạn thân tốt nhất của anh ấy nhưng cô ta…..” Lâm Hạ xoay đầu nhìn Triệu Ngưng Ngọc, mắt to đảo đảo: “ Nói thật lòng, Tiêu Thần căn bản không có nhắc qua cô ta, em cũng không thân với cô ta, không biết cô ta đến đây làm gì, có phải rảnh quá phát hoảng, đến tìm ngược hay không!”

“ Cô ____” Triệu Ngưng Ngọc bị dáng vẻ kẻ xướng người hoạ của bọn họ chọc cho tức đến mắt ửng đỏ, khuôn mặt cao quý lãnh diễm ghê tởm trong tức khắc liền sụp đổ: “ Tôi có lòng tốt khuyên cô cô không nghe, thế thì tôi cũng không còn gì để nói nữa! Lâm Hạ, cô vẫn còn trẻ người non dạ, tốt nhất đừng để bị người khác đem ra làm công cụ, biết đâu chừng cô ta chính là muốn chia rẽ mối quan hệ của cô cùng Tiêu Thần sau đó nhân chỗ trống mà nhảy vào đấy. ”

“ Cảm ơn Triệu tiểu thư quan tâm, lời khuyên của cô tôi sẽ ghi nhớ. ” Sắc mặt Lâm Hạ lạnh lùng, nói: “ Tôi sẽ càng thêm ghi nhớ những người nào đó nghìn cực vạn khổ, hao tổn tâm sức, chỉ vì muốn phá hoại tôi cùng Tiêu Thần. ”

Gương mặt của Triệu Ngưng Ngọc cứng đơ, đang muốn nói, cửa phòng bệnh lại lần nữa được mở ra, Tiêu Thần cùng Lục Chi Hàng đi qua đó.

Tống Sở Sở chạy đến đón lấy, ôm chặt lấy cánh tay của Lục Chi Hàng, cười hi hi mà nói với Triệu Ngưng Ngọc: “ Triệu tiểu thư, tôi giới thiệu với cô một chút, vị này, chính là người đàn ông của tôi Lục Chi Hàng, sư tham mưu trưởng của quân khu A, nhìn thấy rồi chứ, không cần biết là dung mạo hay bất cứ thứ gì khác, đều không thua kém Tiêu Thần, cho nên là thật ngại quá, tôi thật sự không phải người đem Lâm Hạ ra làm công cụ, Lâm Hạ đơn thuần lương thiện như thế, tôi mới không nỡ làm thế, người hại em ấy tôi tin rằng sẽ phải chịu trừng phạt thôi. ”

Nói xong liền nháy nháy mắt với Lâm Hạ. Lục Chi Hàng nhìn thấy hành động đáng yêu của cô ấy, trên mặt tràn ngập thần tình cưng chiều.

“ Triệu Ngưng Ngọc, cô đến đây làm gì?” Tiêu Thần chau chau mày, từ sau khi Lâm Hạ bị tính kế, anh nhìn thấy Triệu Ngưng Ngọc hoặc Hứa Nhược Nhược thì trong lòng liền có một mảnh khó chịu.

Triệu Ngưng Ngọc bị biểu tình chán ghét của anh làm cho tay chân run rẩy, hồi lâu sau mới trả lời: “ Em nghe người khác nói Lâm Hạ nhập viện rồi, đặc biệt đến đây thăm cô ấy. ” Hai chữ ‘đặc biệt’ nhấn rất mạnh.

Tiêu Thần khó chịu mà xua xua tay: “ Không cần đâu, cô đi trước đi!”

“ Tiêu Thần, sao anh lại có thể đối xử với em như thế?” Vành mắt Triệu Ngưng Ngọc lập tức đỏ lên: “ Em biết bản thân mình hết hy vọng rồi, nhưng em chỉ là muốn thỉnh thoảng nhìn thấy anh, thế này cũng không được sao?”

Tiêu Thần lười để ý đến cô ta, nói ra một chữ: “ CÚT!”

Triệu Ngưng Ngọc khóc lóc chạy ra ngoài.

………..

Sau khi Tống Sở Sở cùng Lục Chi Hàng rời đi, Tiêu Thần đỡ Lâm Hạ nằm xuống lại.

“ Sao thế?” Lâm Hạ thấy anh tâm trạng sa sút, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Thần xoa xoa đầu của cô, cười cười, “ Không sao, đúng rồi, Lâm Hạ, về chuyện lần này em bị người khác tính kế, em cảm thấy ngoại trừ Triệu Ngưng Ngọc cùng Hứa Nhược Nhược ra, còn có ai có khả năng nhất?”

“ Không phải chỉ có hai người bọn họ thôi sao?”

“ Không phải, chắc hẳn vẫn còn người khác. ” Tiêu Thần vén chăn ra chui vào trong, tay vòng lấy eo của cô: “ Đừng lo lắng, anh sẽ không để em có chuyện nữa đâu. ”

“ Ừm, em tin anh. ” Lâm Hạ nhào vào trước ngược của anh, sau đó dưới thân chạm phải một cây gậy cứng.

Thân thể của Lâm Hạ cùng Tiêu Thần cứng ngắc, cô đem tay dần dần di chuyển xuống dưới, nắm lấy nó.

Tiêu Thần bắt lấy cánh tay của cô, giọng nói có chút khàn đặc: “ Lâm Hạ, đừng như vậy, hiện tại thân thể của em vẫn chưa ổn. ” Anh cũng không muốn như thế, nhưng mà vừa đụng vào cô, thân thể liền tự nhiên có phản ứng rồi.

Lâm Hạ ngẩng đầu lên, gương mặt bởi vì xấu hổ mà có chút ửng đỏ, “ Em có thể mà. ” Nói xong liền cúi đầu xuống.

“ Em thật sự muốn sao, hửm?” Tiêu Thần ở bên tai của cô nhẹ nhàng hỏi, hơi thở nóng ấm khiến toàn thân cô nổi lên một lớp da gà, nhớ đến những lần hoan ái trước kia, Lâm Hạ khép chặt đôi chân lại.

“ Ừm. ”

Tuy rằng âm thanh rất thấp, nhưng Tiêu Thần vẫn là nghe thấy rồi, khóe môi anh câu lên, đôi tay tà ác cởi nút áo bệnh nhân của cô ra, châm một ngọn lửa dục vọng lên trên người của cô.

“ Lâm Hạ, nếu như em không thoải mái, nhất định phải nói với anh. ” Nói xong, tay đảo đến sau lưng của Lâm Hạ, cởi khuy áo lót của cô ra.