Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 3




Bởi vì hiện tại là mùa hè, thời gian nghỉ trưa có chút dài, nhưng Lâm Hạ lại không có thói quen nghỉ trưa, vì thế nên cô nhân thời gian này đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố tìm công việc rửa chén đĩa.

Lâm Hạ còn vài tháng nữa mới đầy 16 tuổi, không có chứng minh thư, xem như là lao động trẻ em. Nhưng cô cố gắng thuyết phục người quản lý, thậm chí đem tiền lương của bản thân trả xuống rất thấp mới khiến cho người ta đồng ý, cho dù như thế, cô cũng chỉ là một người làm việc thời vụ, chỉ khi nhà hàng bận bịu mới gọi cô đến. Tiền lương là tính theo thời gian, mỗi một tiếng là 4 tệ.

Thành phố A là một thành phố rất phồn hoa, mỗi một tiếng 4 tệ [1] là đãi ngộ thấp nhất, nhưng đối với một Lâm Hạ đến từ nơi nông thôn hoang vu mà nói, có một công việc để làm là cô đã rất mãn nguyện rồi.

[1] Tỉ giá giữa đồng Nhân dân tệ và đồng Việt Nam là 3300, tức là một tệ Trung Quốc có giá bằng 3300 VNĐ, từ đó bạn dễ dàng quy đổi tiền Trung sang Việt Nam đồng và ngược lại, theo công thức.

Nhân dân tệ = Giá trị trị tiền Việt x 3300.

….……

Hôm nay vừa hay là thứ bảy, Lâm Hạ đem 30 tệ mà cô đã kiếm được trong một ngày nhét vào trong túi, vừa ra khỏi cửa sau của nhà hàng, liền có một giọng nói quen thuộc truyền đến.

“ Lâm Hạ."

Đây là …Tả Tiểu Linh sao?

Lâm Hạ xoay người qua, có hai cô gái trẻ tuổi đang đứng ở một nơi không xa sau lưng cô, một người là Tả Tiểu Linh, còn có một người…không quen biết.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp, thanh thuần đáng yêu trông giống như một con búp bê, Lâm Hạ chưa từng thấy qua cô gái nào xinh đẹp như thế này, nhất thời nhìn ngắm có chút say mê.

Lâm Hạ gật gật đầu," Tiểu Linh."

“ Sao cậu lại ở đây thế?” Tả Tiểu Linh nắm lấy tay cô gái còn lại đi đến trước mặt cô, thân mật khoác lấy cánh tay của Lâm Hạ.

“ Tớ làm ở nơi này."

“ Lâm Hạ……” Cô gái bị Tả Tiểu Linh ngập ngừng nghiền ngẫm hai chữ này, rồi đột nhiên tỉnh ngộ ra trừng to đôi mắt," Cậu chính là vị học thần Lâm Hạ thiếu chút nữa làm hiệu trưởng của bọn tớ tức chết đó sao?”

Lâm Hạ nghi hoặc nhìn vào cô ấy," Cậu có ý gì?”

Tả Tiểu Linh tiếp lời nói:" Chính là Nhất Trung nghe thấy cậu không đến trường của bọn họ, hiệu trưởng trường bọn họ thiếu chút nữa tức đến hộc máu, chính vì cậu, đến buổi lễ khai giảng cũng đã đẩy lùi lại một ngày, vị lãnh đạo có tiếng nói nhất toàn trường cũng đã đến nhà cậu luôn, ý muốn khuyên cậu đến Nhất Trung, nhưng cậu đã nhập học mất rồi, vì thế nên bọn họ đành ỉu xìu quay trở về."

Những điều này Lâm Hạ không hề biết, bởi vì từ lúc nhập học cô chưa từng về nhà, đương nhiên không biết những điều này.

“ Tiểu Linh, cậu còn chưa giới thiệu tớ với Lâm Hạ đấy." Cô gái ấy đột nhiên nói.

Tả Tiểu Linh đột nhiên tỉnh ngộ:" Lâm Hạ, đây là bạn tốt nhất của tớ từ nhỏ đến lớn Tiêu Nguyệt Nhi, hiện tại đang học ở Nhất Trung. Nguyệt Nhi, đây là Lâm Hạ, sự tích của cậu ấy đã truyền ra khắp cả thành phố A, tớ tin là cậu đã sớm nghe nói qua rồi nên tớ sẽ không nói nữa nhé."

Tiêu Nguyệt Nhi cạn lời liếc Tả Tiểu Linh trắng cả mắt," Cậu có dám đừng có văn nghệ thế không?”

Tả Tiểu Linh:" Không dám."

Tiêu Nguyệt Nhi:"….”

Lâm Hạ cúi đầu thấp giọng cười cười, lông mày cong cong ánh mắt trong veo, ánh mắt trong vắt như nước suối nguồn chảy vào trái tim của người ta. Lúc vừa mới Lâm Hạ, trong đầu của Tiêu Nguyệt Nhi xuất hiện ra vài chữ"bình phàm”, nhưng nụ cười vừa nãy, khiến độ hảo cảm của cô ấy dành cho cô một mạch tăng lên, cô ấy trước giờ chưa từng nhìn thấy quá nụ cười nào thuần khiết đến thế.

“ Lâm Hạ, cậu ở nhà hàng này làm việc gì thế?” Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên hỏi, đôi mắt mở to to, con ngươi tựa như được phủ lên một tầng hơi nước, xinh đẹp trông giống như một con búp bê barbie.

“ Rửa chén đĩa."

Lời nói vừa dứt, Tiêu Nguyệt Nhi liền nắm lấy bàn tay của Lâm Hạ, ngón trỏ ma sát lấy lòng bàn tay của cô, ánh mắt cẩn thận đánh giá mu bàn tay của cô. Lâm Hạ và Tả Tiểu Linh hai mắt nhìn nhau, không biết tại sao cô ấy lại có phản ứng này.

Hồi lâu sau, Tiêu Nguyệt Nhi mới buông bàn tay của cô ra, trong miệng lẩm bẩm nói:" Mẹ nói làm việc nhà sẽ khiến cho bàn tay trở nên thô ráp, xem ra đúng thật là như thế."

Nói xong liền vểnh vểnh môi, xoay đầu nhìn Lâm Hạ:" Lâm Hạ, cậu thường xuyên làm việc nhà sao?”

Lâm Hạ gật gật đầu.

….……….

Tiêu Thần ngồi ở trong xe, một tay cầm lấy một điếu thuốc, một tay khác xoa xoa vầng trán đau nhói, thật không dễ gì mới quay về một chuyến, lại bị người trong nhà ép hôn, về nhà thật sự còn gian nan hơn cả đi làm nhiệm vụ.

Than thở một hơi, Tiêu Thần mạnh mẽ hút một ngụm thuốc, cho đến khi điếu thuốc trong tay chỉ còn lại phần đầu, vẫn là cảm thấy vầng trán đau nhói.

Vào lúc này điện thoại chợt vang lên, giọng nói cứng ngắc của Đường Học Khiêm truyền qua:" Trung tá Tiêu, tiểu đệ nghe nói anh về thành phố A rồi, không biết tin tức có đúng hay không?”

Tiêu Thần đem đầu thuốc bật ra bên ngoài, chuẩn xác không chút sai lệch mà rơi vào bên trong thùng rác nằm ở bên cạnh xe việt dã:" Buổi sáng vừa về đến nhà."

“ Anh thật sự nỡ quay về à! Tiểu đệ còn cho rằng anh dự định cả đời này đều ở bộ đội đấy. Nhanh đến Mị Đô đi, bọn em đón gió tẩy trần cho anh!”

“ Hôm nay không được, tôi đã mấy ngày không ngủ rồi, hôm khác đi."

Xoay đầu qua, hai cục màu hồng phấn quen mặt lọt vào trong tầm nhìn, đang muốn khởi động xe, một thân ảnh mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ cứ như thế bất tri bất giác va vào trong tầm mắt của anh.

Không nói ra được là cảm giác gì, khi nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ấy, trái tim của Tiêu Thần đột nhiên đùng đùng nhảy lên, một bóng dáng lâu ngày không gặp luẩn quẩn ở trong đầu của anh, khiến anh cảm thấy bản thân mình sắp nghẹt thở rồi.

Cho đến khi một tiếng"anh trai” vang lên mới khiến anh khôi phục lại thần trí.

Tiêu Nguyệt Nhi sớm đã phát hiện ra có một chiếc xe quân dụng việt dã rất quen mắt, nhưng mà cô ấy lại không dám chắc chắn, bởi vì anh trai nhà mình một năm mới về được một lần. Nhưng mà càng tiến gần đến, cô dần dần chắc chắn cái người đàn ông đẹp trai sở hữu nước da màu đồng, mặc bộ quân trang màu xanh ngồi ở trong xe kia chính là anh trai thân yêu của cô ấy.

Vào lúc này, Lâm Hạ xoay đầu nhìn về hướng Tiêu Thần bên kia, đôi mắt trầm tĩnh như nước, dung mạo ôn hoà tựa như dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi trông thật thanh thuần động lòng người.

“ Anh trai, anh quay về sao không nói trước với em thế?” Tiêu Nguyệt Nhi mở cửa xe ra rồi trực tiếp bổ nhào lên trên người của Tiêu Thần, từ nhỏ quan hệ của cô và anh trai đã rất tốt rồi, cũng rất thích làm nũng với anh trai mình, bởi vì chỉ cần cô vừa vểnh môi, cho dù cô có muốn ngôi sao trên trời anh trai cô cũng sẽ hái xuống cho cô.

Tiêu Thần cười nhéo nhéo hai má của cô ấy, nhẹ giọng quở trách nói:" Đã lớn như vậy rồi sao vẫn còn giống một đứa trẻ thế?” Miệng tuy là trách mắng, nhưng sự cưng chiều ở trong mắt lại lộ ra không chút che giấu.

“ Anh Thần, anh về rồi ạ!” Tả Tiểu Linh cũng ngọt ngào gọi.

Tiêu Thần cười cười trả lời một tiếng, đôi mắt chuyển hướng về phía Lâm Hạ. Lâm Hạ lúc này đang ngây ngốc nhìn bộ quân trang ở trên người của Tiêu Thần, cô nhớ, trước lúc anh trai cô tàn phế mặc quân trang cũng chính là đẹp trai như thế, nhưng từ sau khi đôi chân của Lâm Vĩ xảy ra chuyện, cô không còn nhìn thấy lại bộ quân trang đó nữa.

Cô biết, bộ quân trang đó đã được Lâm Vĩ giấu ở đáy tủ, mỗi lúc tâm trạng không tốt, anh ấy đều sẽ lấy ra nhìn ngắm. Có mấy lần cô thế mà nhìn thấy anh trai cô ôm một thứ gì đó vào lòng rồi bật khóc, không cần đoán cô cũng biết, đó chính là quân trang của anh trai.

“ Vị này là?” Tiêu Thần nhìn lấy Lâm Hạ hỏi.

Nghe thấy giọng nói lạ lẫm của đàn ông, Lâm Hạ mới từ trong mớ hồi ức kia thoát ra, cười cười rồi mới trả lời:" Chào anh! Em là Lâm Hạ."

Tiêu Nguyệt Thần lại bổ nhào qua đó, vui mừng hí hửng nói:" Anh trai, anh biết Lâm Hạ là ai không? Là học thần ở thành phố A đó, thành tích vô cùng lợi hại!”

Lâm Hạ ngại ngùng cười cười, không biết nên tiếp lời thế nào.

“ Lâm Hạ chào em, anh là Tiêu Thần, là anh trai của Tiêu Nguyệt Nhi." Tiêu Thần dịu dàng cười, Lâm Hạ nhàn nhạt nháy nháy mắt, nụ cười dịu dàng ở trên mặt của anh cơ hồ như làm đôi mắt của cô như cháy bỏng, khiến cô không dám nhìn thẳng.

Tiêu Thần xoay đầu sang nhìn Tiêu Nguyệt Nhi:" Nguyệt Nhi, có phải em đã quên một chuyện rồi không?”

Tiêu Nguyệt Thần chớp chớp mắt hỏi:" Chuyện gì thế?” Suy nghĩ một hồi cô mới chợt bừng tỉnh ngộ nói:" Đúng rồi, mẹ bảo em tìm một gia sư để dạy kèm cho em."

“ Nhưng mà em không muốn học nha! Các thầy cô tuần nào cũng sẽ phát đề cương cho bọn em mang về nhà làm, nếu như còn phải học thêm nữa, thế thì em không thể cùng bạn bè đi dạo phố rồi!”

Tiêu Thần tựa như đồng tình mà gật gật đầu, lát sau mới nói:" Em biết là chuyện mà mẹ chúng ta đã quyết định sẽ không thể nào thay đổi được, chi bằng thế này đi, em bảo một bạn học có thành tích tương đối tốt trong trường của các em đến dạy kèm cho em đi, học mệt rồi có thể cùng nhau chơi. Tiền dạy kèm cứ dựa theo trình độ của gia sư dạy kèm mà đưa, em thấy thế nào?”

Tiêu Nguyệt Nhi nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi nói:" Nhưng phần lớn bạn bè của em thành tích đều chẳng ra làm sao cả."

“ Làm sao có thể?” Tả Tiểu Linh đột nhiên lên tiếng, cô ấy kéo kéo lấy Lâm Hạ nói:" So về thành tích, có ai có thể sánh được với Lâm Hạ không? Dù gì Lâm Hạ cũng phải đi làm công mà, làm gia sư dạy kèm cho cậu vừa hay cũng có thể kiếm tiền mà!”

Vù vù vù, ba đôi mắt rực lửa bắn về phía Lâm Hạ, cô ngại ngùng vò vò đầu tóc, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tuy rằng trong mấy ngày khai giảng kia cô đã xem hết toàn bộ nội dung của sách rồi, nhưng nói gì thì cô cũng chỉ là một học sinh mà thôi, muốn dạy người khác có một độ khó nhất định, càng huống hồ là học sinh của trường Nhất Trung với thành tích ưu tú hàng đầu.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của bọn họ, cô lại không nhẫn tâm từ chối, chỉ có thể bất lực mà gật đầu. Thử vài ngày trước đã, đến lúc đó nếu như thật sự không được thì nói sau vậy.

Lâm Hạ ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt bí hiểm khó hiểu của Tiêu Thần, cô lại cúi đầu xuống tiếp.

Không biết lý do tại sao, cô cứ luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Thần giống như tia X vậy, tựa như muốn lột từng lớp ra của cô ra, khiến bên trong của cô hoàn toàn lộ ra trước mặt người đời.

Loại cảm giác này, rất không ổn!