Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 80-2: Ly hôn (2)




Editor: phuogot_93

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã ba tháng trôi qua.

Đã đến giai đoạn sát hạch, từng người phải đi hoàn thành một nhiệm vụ một mình. Đương nhiên, mỗi nhiệm vụ có tình hình khác nhau, mức độ khó cũng tương xứng với từng người.

Ngải Tiểu Tiểu bị đưa đến một gian phòng kín ---

“Cái gì? Để tôi đi giết thằng bé này?”

Cô nhìn tấm ảnh trên tay kinh ngạc nói, bọn họ là bộ đội đặc chủng không phải sát thủ vô tình, sao lại phân cho cô làm cái nhiệm vụ biến thái này chứ?

“Người quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.” Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo không chút cảm xúc vang lên.

“Nhưng đó chỉ là một thằng bé.” Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm tấm ảnh, mở miệng – mái tóc vàng kim hơi xoăn, đôi mắt to màu xanh nước biển, nụ cười ngây thơ như thiên sứ, nhìn thế nào cũng chỉ như một cậu nhóc mười mấy tuổi! Là một người mẹ, làm sao cô có thể xuống tay được!

“Cô chỉ cần nhớ, chúng ta tuyệt đối sẽ không lạm sát người vô tội là được. Đi đi!”

………

Ngải Tiểu Tiểu đi ra, lúc này, Kỳ Tuấn Nhất lại đi đến cánh cửa đó.

“Cậu thật sự cam lòng để cô ấy đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy à?”

“Ừ, tôi tin tưởng cô ấy.” Kỳ Tuấn Nhất ngồi xuống, giọng nói lạnh nhạt. Anh hiểu rất rõ Ngải Tiểu Tiểu, kỹ thuật của cô đều rất nổi bật xuất chúng nhưng chỉ có một điểm duy nhất chính là lãnh khốc vô tình thì không làm được.

Nhiệm vụ lần này của cô là ở châu Úc, mà trùng hợp anh cũng cần đến châu Úc. Cho nên lần này anh muốn để cô tự mình học được sự lãnh khốc cuối cùng dưới sự bảo vệ của mình! Cô phải hiểu nhân từ với kẻ địch chính là tàn khốc với bản thân! Hoàn thành sứ mệnh vì Tổ quốc, quân nhân không cần đến sự nhân từ!

Bóng đêm bao phủ, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt trên bầu trời.

Ngải Tiểu Tiểu đã thu xếp xong hành trang quay về phòng ngủ, thấy Kỳ Tuấn Nhất tựa vào đầu giường, tiện tay mở một quyển tạp chí, chăn đắp đến ngang bụng, phần trên không mặc gì, trần trụi dưới ánh đèn mê ly thật hấp dẫn.

Sắc đẹp ngay trước mắt, Ngải Tiểu Tiểu vừa thấy đã động lòng. Đây là lần đầu tiên cô đi thi hành nhiệm vụ, có phải cô nên có một buổi chia tay thật ý nghĩa? Mắt to chớp nhanh, khóe môi giảo hoạt cong lên.

Cô đi tới trước tủ quần áo, chọn bộ áo ngủ viền tơ màu đen đi vào phòng tắm.

Năm phút sau, cô mở cửa phòng tắm, chống lên khung cửa, gương mặt xinh đẹp cất tiếng gọi “Ông xã…” Cử chỉ đều bắt chước Marylyn Monroe, chỉ thiếu một chút gió thổi làm vạt áo ngủ bay nhẹ nhàng thôi.

“Ừ.” Kỳ Tuấn Nhất đáp nhe một tiếng, ánh mắt vẫn dừng ở trên quyển tạp chí, đầu cũng không ngẩng.

Ngải Tiểu Tiểu chu miệng, chân bước như con mèo đi đến trước giường (p/s: Bước chân như con mèo là do cô tự nhận như vậy nhìn quyến rũ nhưng trong mắt người khác thì thật sự rất buồn cười…) gọi kiều mỵ êm ái một lần nữa “Ông xã…”

“Cái gì?” Rốt cuộc Kỳ Tuấn Nhất ngẩng đầu lên, thấy cô mặc trang phục mát mẻ, trong mắt nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa, nhưng mà hiếm khi cô mới chủ động nóng bỏng như vậy, anh không nhịn được trêu chọc “Bà xã, sao lại mặc ít như vậy? Nhanh mặc quần áo vào, cẩn thận không bị cảm lạnh.” Nói xong lại nhìn vào quyển tạp chí.

Gì đây? Sức quyến rũ của cô quá kém sao? Ngải Tiểu Tiểu cáu giận, giật lấy quyển tạp chí trong tay Kỳ Tuấn Nhất, trong đó đúng là ảnh cô gái mặc bikini thật “Cô ấy đẹp lắm hả?” Ngải Tiểu Tiểu kiêu căng ngẩng cao đầu. Cô thề chỉ cần anh dám nói “Đúng” chắc chắn quyển tạp chí này sẽ bay vào mặt anh.

“Không có, bà xã của anh mới đẹp.” Kỳ Tuấn Nhất giống như bất đắc dĩ nói.

“Anh nói rất miễn cưỡng.” Trong mắt của Ngải Tiểu Tiểu không thể chấp nhận một hạt cát.

“Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng!”

“Thật?” Ngải Tiểu Tiểu liếc anh, ánh mắt như sói như hổ.

“Thật sự.” Kỳ Tuấn Nhất thành thật trả lời. Anh sắp giả bộ không được rồi, ý cười đã hiện trong ánh mắt.

“Vậy anh có đồng ý tối nay bị bà xã xinh đẹp ăn sạch không?” Ngải Tiểu Tiểu giơ tay nâng cằm Kỳ Tuấn Nhất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mặt lưu manh. Vốn cô định đóng giả thành yêu nữ nhưng đã như này thì thay đổi hình tượng cũng được.

Kỳ Tuấn Nhất dùng hành động thay cho câu trả lời, chỉ thấy anh duỗi cánh tay dài, thế là Ngải Tiểu Tiểu đã bị anh đè ở phía dưới không chút kẽ hở.

“Không đúng, không đúng!” Ngải Tiểu Tiểu đẩy lồng ngực rắn chắc của anh “Tối nay, phải là em nhào vào anh. Ông xã phối hợp một chút nhé…”

Kỳ Tuấn Nhất cau mày không động đậy “Ai nhào vào ai mà chả như nhau.”

“Đương nhiên là khác nhau chứ, ngày mai em đi thi hành nhiệm vụ, nhất định em phải bổ nhào vào anh để tích lũy lòng tin…”

“…” Im lặng, cô nhóc này lại suy nghĩ viển vông gì đây, chuyện này và chuyện kia liên quan gì với nhau.

“Ông xã, dậy đi, để cho em nhào tới đi…”

………

Cuối cùng người đàn ông nào đó vẫn không chống lại được viên đạn bọc đường, lật người ngoan ngoãn nằm thẳng xuống giường.

Ngải Tiểu Tiểu đứng ở bên giường, cười khà khà “Ông xã, em đến đây.” Nói xong chợt bổ nhào lên trên, đè Kỳ Tuấn Nhất dưới thân, cởi quần áo của anh ném bay lên không trung. (tác giả: rõ ràng bên trên Kỳ Tuấn Nhất không mặc áo mà???)

Vì vậy trò chơi bà xã nhào tới ông xã bắt đầu…

Vấn đề nữ trên nam dưới hay nam dưới nữ trên đang được triển khai…

Đôi nam nữ kia đang chiến đấu say sưa kịch liệt…

Sáng hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu bị Kỳ Tuấn Nhất hôn tỉnh. Vốn cô còn nghĩ là mình sẽ rời giường trước, rồi hôn Kỳ Tuấn Nhất một nụ hôn tạm biệt nóng bỏng. Kết quả là tối hôm qua bị giày vò quá mệt mỏi, sáng nay không dậy nổi.

Cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo ngay trước mặt.

“Tặng cho em.” Kỳ Tuấn Nhất cười, đeo lên cổ cô, sau đó ôm Ngải Tiểu Tiểu dặn dò vào tai cô “Nó sẽ thay anh bảo vệ em, bất luận thế nào cũng không được tháo nó xuống.”

“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, ánh mắt rơi vào đôi môi khiêu gợi của anh. Bỗng nhiên đưa tay ôm chặt cổ anh, hôn lên môi anh…

Cứ như vậy trong ánh nắng ban mai, Ngải Tiểu Tiểu từ biệt Kỳ Tuấn Nhất, ngồi lên máy bay sang nước Úc.

Thành phố Sydney phồn hoa rực rỡ vậy mà cũng có nơi hoang tàn như này.

Ngải Tiểu Tiểu mặc cả bộ đen, ánh mắt lạnh lùng bước nhanh vào hẻm nhỏ tìm kiếm.

Hôm qua, cô nhận được hành tung của thằng bé tóc vàng kia, nhưng vì nhất thời không đành lòng xuống tay, chớp mắt đã không thấy tung tích nó đâu.

Cô chỉ có 72 giờ, hôm nay cô không thể do dự nữa.

Két -- đột nhiên bên đường có một tiếng động lớn truyền đến, Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảnh giác. Pằng – một tiếng súng vang, bay sát qua mặt cô vào tòa nhà đối diện.

May là động tác của cô nhanh nhẹn, lách mình đi vào lối tắt trong hẻm nhỏ. Nhưng mà địch trong tối ta ngoài sáng, cả người cô đều bại lộ dưới khẩu súng.

Trong một góc tối, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên tay súng có ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, con ngươi màu xanh nước biển ---

Ánh mắt lạnh lùng, Ngải Tiểu Tiểu dừng tầm mắt ở phía sau cái thùng rác, đối phương chỉ bắn một phát súng, xem ra cũng không muốn giết cô ngay.

Lại gần từng bước một cách chậm rãi, cô hi vọng tốc độ của mình có thể nhanh hơn viên đạn của tay súng sau thùng rác kia.

Pằng! Lại một tiếng súng vang lên, cơ thể Ngải Tiểu Tiểu lăn về phía trước một vòng, để lại phía sau một hố đạn. Đồng thời cô bóp cò dùng một viên đạn đáp lễ lại. Một viên đạn bất ngờ bay tới, cô xoay người tránh thoát chỗ hiểm nhưng bả vai bị viên đạt sượt vào.

Cô biết đây là cảnh cáo! Ôm bả vai bị thương, máu thấm qua cả đầu ngón tay cô chảy xuống mặt đất, cô không hề động đậy nữa.

Bịch bịch – cô nghe tiếng bước chân, khom người như cũ, giờ cô chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến!

Đối phương nhanh chóng đi tới trước mặt cô, họng súng đen ngòm chĩa vào cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngây thơ nói với cô.

“Chị gái xinh đẹp, ném súng xuống.”

Con ngươi Ngải Tiểu Tiểu hơi hạ xuống, ung dung buông tay quăng khẩu súng sang một bên.

Một cước đá bay khẩu súng lục, thằng bé thoạt nhìn chỉ 15, 16 tuổi vẫn mỉm cười như cũ với Ngải Tiểu Tiểu “Chị, sao lại muốn giết em?”

Sao lại giết cậu? Ngải Tiểu Tiểu giương mắt quan sát bóng dáng đứng thẳng trước mặt cô. Mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh nước biển ngây thơ, còn giống thiên sứ hơn cả trong ảnh nhưng trên tay cậu lại cầm súng mà còn sử dụng rất thành thạo…

Đã sớm nghĩ đến tổ chức sẽ không để cô giết một đứa trẻ bình thường! Chắc chắn nó không phải người lương thiện, cô phải quyết tâm giết chết nó!

“Sao không nói gì?” Thằng bé chu miệng lên, ngồi xổm xuống, miệng hét to “Thì ra là chị bị thương, có cần em băng bó giúp không?” Nhưng mà khẩu súng một phút cũng không rời khỏi cái đầu của Ngải Tiểu Tiểu.

Nên đánh rồi! Ít nhất cô muốn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm bây giờ! Vừa sờ đến con dao găm giấu trong giày, Ngải Tiểu Tiểu vung tay nhanh chóng xoẹt qua vai thằng bé kia.

Thằng bé đó phản ứng nhạy bén, nhảy ra phía sau giơ khẩu súng lục, không cần ngắm bắn đã nổ về phía Ngải Tiểu Tiểu vừa dùng dao quét vào người nó.

“Cô là quân nhân!” Thằng bé chĩa họng súng ngay mặt Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt trở nên âm trầm.

Quả nhiên thằng bé này không phải người tốt, Ngải Tiểu Tiểu đè miệng vết thương, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, bây giờ chính là lúc nó không chết thì mình chết, cô quyết không thể nhân từ mà nương tay!

“Sao lại không nói gì?” Thằng bé bất mãn nói nhỏ.

Ngải Tiểu Tiểu đột nhiên giương mắt, cười nhẹ “Chờ đến lúc mày làm bạn với Thượng đế, tao sẽ suy nghĩ xem có nói cho mày biết không.”

Nói xong, cô ra tay nhanh như điện, từ trong ống tay áo trượt ra một khẩu súng, giơ tay lên, bóp cò, thao tác một mạch, tốc độ nhanh đến mức dù thằng bé kia có phát hiện cũng không kịp tránh!

Sao có thể như vậy… Nhìn chằm chằm dòng máu chảy từ chân, vẻ mặt thằng bé tràn đầy kinh ngạc, nhìn Ngải Tiểu Tiểu đã ngồi dậy.

“Cô…” Miệng đột nhiên tràn ra máu tươi, thằng bé nhìn chằm chằm khẩu súng trên tay trái cô “Có thể sử dụng cả hai tay…”

Mất máu quá nhiều làm Ngải Tiểu Tiểu hơi chóng mặt, cô phải dùng toàn bộ tinh thần chống đỡ “Đoán đúng rồi… Nếu như tao đoán không sai, mày chính là sát thủ đứng thứ sáu trên thế giới Đỗ Khố Tư?”

Thằng bé nở nụ cười, cô không phải sát thủ, đã mềm lòng với nó hai lần. Cô rất dũng cảm, xinh đẹp… lại cực kỳ thiện lương… Đã vậy, nó sẽ nói cho cô biết.

“Đúng…”

Thằng bé nhắm mắt, từ từ ngã xuống đất!

Đầu óc Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu tìm tòi, trong hồ sơ tuyệt mật, một nhà ngoại giao tài giỏi của quốc gia đi sang châu Phi làm đại sứ đã bị Đỗ Khố Tư ám sát – mà hôm nay, sát thủ có khuôn mặt trẻ con ra tay ngoan tuyệt Đỗ Khố Tư lại chết dưới tay cô!

Đi thôi… Ngải Tiểu Tiểu chống tay lên đất định đứng dậy, lại thấy mệt mỏi lực bất tòng tâm.

Mất quá nhiều máu nhưng cô không thể ở lại đây quá lâu, rất nguy hiểm! Nhưng cơ thể giống như không khống chế được, sau đó ý thức của Ngải Tiểu Tiểu cũng bắt đầu mơ hồ.

Vì bản thân yếu đuối, cô bắt đầu nóng nảy. Ngất ở đây chỉ có con đường chết! Lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ một mình đã bị chết, cô quá là kém cỏi rồi.

Chống vào vách tường đi ra đầu hẻm, không nhìn thấy bóng một chiếc taxi nào trên đường, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác cơ thể ngày càng nặng.

Tiếng phanh xe – Két! Một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước mặt. Ngải Tiểu Tiểu thấy gương mặt quen thuộc của Kỳ Tuấn Nhất, lập tức lên xe “Anh… sao anh tới đây?” Cô mệt mỏi tựa vào ghế, sắc mặt tái nhợt.

“Anh không nói cho em à? Anh cũng phải làm nhiệm vụ ở châu Úc.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói vừa cởi cúc áo cô, kiểm tra vết thương, may là không nặng quá. Khom người lấy hòm thuốc, băng bó cho Ngải Tiểu Tiểu…

“Thật à?” Ngải Tiểu Tiểu nhắm mắt, giọng nói yếu ớt “Nếu em nhớ không nhầm thì anh thật sự không nói cho em biết.”

“Vậy bây giờ nói rồi.” Kỳ Tuấn Nhất vừa nói vừa bôi thuốc lên vết thương, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nắn da thịt mềm mại Ngải Tiểu Tiểu, êm ái cẩn thận.

“Anh theo dõi em.” Anh không tin vào năng lực của cô, cho nên vẫn lén theo sau cô. Vì suy nghĩ như vậy mà Ngải Tiểu Tiểu buồn bực, cô không đáng tin như vậy à?

“Không có.” Kỳ Tuấn Nhất quả quyết phủ định.

“Vậy tại sao anh có thể chạy đến đây nhanh vậy?” Bỗng nhiên Ngải Tiểu Tiểu mở hai mắt nhìn chằm chằm anh, rõ ràng là đang chờ lời giải thích của anh.

“Bởi vì bảo vệ sự an toàn của mọi người, mỗi người đều được trang bị một camera mini, tình hình của mọi người đều bị theo dõi, nếu gặp phải nguy hiểm sẽ có người gần nhất đến tương trợ. Mà anh đúng lúc đang ở gần đây nhất.” Kỳ Tuấn Nhất giải thích, nhanh chóng xử lý sạch sẽ vết thương của Ngải Tiểu Tiểu.

Sau đó anh cầm một bộ âu phục đen đưa cho cô. “Đang ở nước ngoài, chúng ta phải đặc biệt cẩn thận. Thay nó đi, lúc xuống xe phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đừng để bất kỳ ai phát hiện ra sự khác thường.

“Rõ.” Ngải Tiểu Tiểu cởi quần áo, đứng dậy thì bị choáng váng. Kỳ Tuấn Nhất duỗi cánh tay ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng cởi bộ quần áo dính máu, thay bộ âu phục sang trọng.

Anh biết cô đang cố gắng gượng, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng có dấu hiệu mất máu. Môi anh động đậy muốn nói mấy câu an ủi bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, cúi người hôn nhẹ lên môi cô giống như đang dùng cách này để tăng thêm chút hơi sức cho Ngải Tiểu Tiểu.

Mà hương vị mát lạnh của anh tràn ngập chóp mũi Ngải Tiểu Tiểu, khiến cô dần dần tỉnh táo hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ. Thần trí Ngải Tiểu Tiểu đang bay xa cũng dần quay về, không nhịn được khẽ thở dài, ngực của anh vẫn ấm áp như trong trí nhớ vậy, giây phút này thật bình thản, cô nhắm mắt lại chỉ sợ bị phá hỏng.

Kỳ Tuấn Nhất cảm nhận người trong lòng có chút động đậy, cúi đầu chỉ thấy hai hàng lông mi rung động như hai cánh bướm xinh đẹp, trong lòng cảm thấy kích động, ôm chặt cô hơn…