Editor: phuogot_93
Ôn Ái Thi thở phào nhẹ nhõm, xem ra là mình đa tâm. Nhìn những bức ảnh này chắc chắn sẽ không còn ai nghi ngờ Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Bảo không phải cha con, gene di truyền này thật sự quá tốt.
Nhưng mà, Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn Nhất đã xảy ra chuyện gì? Chuyện năm đó là như nào? Tại sao Tiểu Tiểu không nói với mình? Đứa nhỏ này vẫn không coi mình là người thân thiết nhất sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Ôn Ái Thi lại thoáng qua vẻ cô đơn…
“Lại nhớ đến đứa bé kia à?” Kỳ Lâm cẩn thận nhìn sắc mặt bà “Đã nhiều năm như vậy, chị cũng nên buông xuống, suy nghĩ đến tương lai của mình đi.”
“Chị không sao.” Ôn Ái Thi cười cười.
Ở trong mắt Kỳ Lâm lại xem thành có vài phần miễn cưỡng, bà lườm Ôn Ái Thi một cái, nói “Còn nói không sao, chị xem sắc mặt của mình đi. Hôm nay nếu đã nhắc đến cái chuyện đau lòng này thì em cũng sẽ nói luôn những lời trong lòng. Năm đó, đứa bé bị mang đi không phải lỗi của chị. Chị không cần phải tự trách cả đời, chị cũng đã tìm nó gần 20 năm rồi. Vậy cũng đủ rồi, chị nên suy nghĩ cho mình nữa đi. Nếu không, chẳng lẽ chị còn mong đợi Lâm Nhất Phong quay đầu lại sao? Không có chuyện đấy đâu…”
“Không liên quan đến Lâm Nhất Phong.” Bỗng nhiên Ôn Ái Thi mở miệng cắt đứt lời cô, đôi mắt hiện lên vẻ đau xót nhưng nhanh chóng che giấu bằng nụ cười “Hơn nữa, chị đã tìm được đứa bé kia, bây giờ con bé đang rất hạnh phúc.”
“Tìm… Tìm được rồi!” Kỳ Lâm kinh ngạc há to miệng “Nó ở đâu? Bây giờ cũng phải hơn 20 tuổi rồi chứ. Lúc trước chúng ta còn nói đùa sau này trở thành thông gia.”
“Không phải nói đùa đâu, giờ chúng ta đã trở thành thông gia rồi.” Ôn Ái Thi cười nhạt nói.
“Cái gì? Chị nói Tiểu Tiểu…” Kỳ Lâm giật mình, nhìn ngó xung quanh rồi hạ thấp giọng nói “Là con gái chị.”
Ôn Ái Thi gật đầu.
“Vậy sao chị không nhận con bé?” Thực sự Kỳ Lâm có chút không dám tin vào tai mình, chuyện này thật sự quá phức tạp, ly kỳ rồi.
“Thật ra thì chị làm bạn với con bé mười mấy năm cũng không biết nó là Niếp Niếp của chị. Năm đó, hồ sơ của cô nhi viện rất lộn xộn, chị vẫn nghĩ là Niếp Niếp bị người ta nhận nuôi rồi. Hơn nữa hỏi thăm xung quanh cũng không có tin tức gì. Vì thế, chị ở lại cô nhi viện với suy nghĩ muốn chuộc lỗi, dốc hết tình yêu vào nơi này. Đặc biệt, khi nhìn thấy những đứa nhỏ cùng tuổi với Niếp Niếp, chị lại không tự chủ được mà coi nó là Niếp Niếp. Cho đến hơn hai năm trước, chẳng hiểu vì sao Tiểu Tiểu bị hãm hại, sau đó mang thai. Lúc sinh con, chị nghe bác sĩ nói mới biết nhóm máu của nó là nhóm máu A, RH âm tính…
“Giống Lâm Nhất Phong.”
Ôn Ái Thi thở dài “Đúng thế, đến lúc đấy chị mới dám khẳng định Tiểu Tiểu chính là Niếp Niếp. Thật ra, Tiểu Tiểu đã sớm biết mình có nhóm máu đặc biệt nhưng con bé vẫn giấu chị. Bởi vì con bé thích học võ, lúc luyện tập khó tránh việc bị thương, nó sợ chị lo lắng nên vẫn giấu chị. Ngay cả việc tham gia bộ đội đặc chủng cũng là căn cứ đặc huấn báo về cho chị. Chị hiểu tính của Tiểu Tiểu, bề ngoài thì tỏ ra kiên cường, lạc quan, độc lập nhưng thật ra nội tâm nó rất nhạy cảm, yếu ớt. Cho nên chị vẫn đang tìm cơ hội nói sự thật cho nó biết.”
“Ái Thi, chị thật khờ. Nói thế nào thì con bé cũng là máu thịt trên người chị, mẫu nữ liên tâm, băn khoăn nhiều làm gì. Không thì, em tìm cơ hội nói với Tiểu Tiểu…”
“Không cần đâu, cứ để chị tự nói đi. Trước đấy, em phải giữ bí mật giúp chị nhé.” Chuyện năm đó luôn khiến Ôn Ái Thi cảm thấy áy náy. Bà không biết nên giải thích với Ngải Tiểu Tiểu như nào để con bé không đau lòng. Vì vậy, vẫn không dám hạ quyết tâm nhận Ngải Tiểu Tiểu. Trong lòng bà vẫn luôn nghĩ, Ngải Tiểu Tiểu biết càng ít càng tốt, bởi vì đơn giản chính là hạnh phúc.
………
Nửa tiếng sau --- ---
Nhân viên trang điểm Mễ Kỳ đã giúp Ngải Tiểu Tiểu trang điểm xong. Ngải Tiểu Tiểu đứng lên, nhìn vào gương thấy chính mình mặc một bộ áo cưới trắng tinh, làn váy giống như được thiết kế thành các nếp giống như những bông hoa. Một tầng lụa mỏng ở bên ngoài làm cho nếp uốn của chiếc váy được che phủ lớp mỏng. Tay váy dài ngắn không đều làm cho đường viền hoa càng thêm mềm mại. Từ đầu vai đi xuống, tạo hình xoắn ốc như dây mây kết thành đóa hoa hồng màu trắng. Áo cưới cắt may khéo léo, làn váy bồng bềnh, làm cô giống như công chúa lưu lạc giữa dân gian, tao nhã mà hoa lệ.
Mặc dù không muốn nói “người đẹp vì quần áo” nhưng Ngải Tiểu Tiểu vẫn bị rung động. Bình thường chỉ tùy tiện buộc mái tóc dài, một vài sợi rơi trước mặt làm tăng thêm vẻ dịu dàng. Làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra vẻ hồng nhạt, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại, ướt át. Trang điểm một chút mà vượt qua sức tưởng tượng của cô.
Nhưng khi cô bước xuống từ xe trang điểm, thấy bên ngoài xe, Kỳ Tuấn Nhất mặc một bộ lễ phục màu trắng vừa vặn, cô lại ngây người.
Đẹp!
Thật đẹp!
Đẹp không giống người, đẹp đến hồ đồ, đẹp giống như yêu nghiệt vậy.
Người này không phải chỉ đổi quần áo khác thôi sao? Sao lại có thể tạo hiệu quả lớn như thế? Vừa rồi cô còn đang đắc ý vì hiệu quả trang điểm của mình, giờ thấy anh như này lại thấy tâm trạng đi xuống.
Rõ ràng áo trắng là khí chất hoàng tử dịu dàng, nhưng mặc trên người Kỳ Tuấn Nhất lại thành một loại khí chất vương giả, uy chấn thiên hạ.
Ngải Tiểu Tiểu tự ti, không biết rằng Kỳ Tuấn Nhất đang nhìn mình, con ngươi đen tối lại, có cảm giác muốn kim ốc tàng kiều, anh không muốn chia sẻ vẻ đẹp của cô cho bất kỳ người đàn ông nào.
Giờ phút này, cô xinh đẹp làm anh không nhịn được thấy vui vẻ. Vì muốn cho cô sự ngạc nhiên cuối cùng, anh đành dời mắt nhìn về phía khác.
Trong lúc vô tình nhìn thấy máy chụp ảnh trong tay A Trang, con ngươi đen căng thẳng, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên không có biểu cảm gì.
Oa, sợ sao? Ngải Tiểu Tiểu nhìn anh, chợt nhớ đến lời Kỳ Lâm nói. Đàn ông con trai mà sợ chụp ảnh? Vốn là cô có chút không tin nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Tuấn Nhất lại có một chút mâu thuẫn.
Vì thế, 20 phút sau --- ---
“Dừng, dừng… Làm ơn đi Kỳ tiên sinh, anh chụp ảnh cưới, có thể phối hợp một chút, không cần bày ra vẻ mặt như cương thi vậy không?” A Trang không biết đây là lần thứ bao nhiêu có xúc động muốn ném máy ảnh. Người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ như ông, nếu không phải nể mặt Kỳ Lâm, ông đã sớm vứt máy ảnh chạy lấy người.
Kỳ Tuấn Nhất cau mày, từ lúc hiểu chuyện, trừ cha ra không có ai dám trách mắng anh như vậy. Hôm nay chỉ vì cái ảnh cưới chết tiệt này mà anh bị một người đàn ông thắt bím tóc quát tháo liên tục. Mà càng đáng sợ là anh vẫn cứ nhẫn nhịn. Chết tiệt, anh chịu đủ rồi! Lạnh lùng nhìn A Trang, anh cởi nút áo lễ phục, đi sang một bên cởi quần áo…
“Này…” A Trang sửng sốt, ánh mắt vừa rồi thật đáng sợ!
“Kỳ Tuấn Nhất, anh làm gì đấy?” Ngải Tiểu Tiểu đuổi theo giữ tay anh.
“Chúng ta đi.” Bàn tay to cầm tay Ngải Tiểu Tiểu, muốn mang cô đi cùng.
“Không cần,” Ngải Tiểu Tiểu hất tay anh ra “Chị Mễ trang điểm rất đẹp, nhất định em phải lưu lại hình ảnh hoàn mỹ này làm kỷ niệm.”
“Bé con, em muốn chụp một mình?” Kỳ Tuấn Nhất liếc cô, ánh mắt có chút uy hiếp.
Có Kỳ Lâm, dì Ôn ở đây, lại còn cả A Trang, Mễ Kỳ và rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, Ngải Tiểu Tiểu mới không sợ anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười xinh đẹp nói “Làm sao ảnh cưới chụp một mình, ông xã, không thể thiếu anh được.”
“Hừ.” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lùng “Anh không muốn giống như con rối mặc cho người khác sắp xếp.”
“Nào có ai sắp xếp? A Trang chỉ muốn anh tự nhiên một chút. Nào có ai chụp ảnh cưới mà mặt nghiêm nghị. Được rồi, em biết anh không thích chụp ảnh, nhưng cả đời chỉ có một lần, nhẫn nhịn một chút thôi.”
“Nhịn không được!” Vừa nghĩ đến người đàn ông thắt bím tóc ra sức khen Ngải Tiểu Tiểu đáng yêu, mê người, chọc cho cô cười không ngừng, anh nổi giận đùng đùng trong lòng, sao có thể cười được.
“Thật không nhịn được?” Ngải Tiểu Tiểu liếc nhìn anh, cho anh một cơ hội cuối cùng.
“Ừ.”
“Được, anh không cần chụp, em tìm người khác. Em không tin, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân lại không tìm được!” Dứt lời, Ngải Tiểu Tiểu xoay người rời đi. Nhưng mà, vừa mới bước, cánh tay bị Kỳ Tuấn Nhất mạnh mẽ kéo lại, cả người nhào vào lồng ngực anh.
“Tìm người khác?” Bé con, em có tin là nếu tên đó dám đụng vào đầu ngón tay của em, anh sẽ chặt đứt tay tên đó không!” Kỳ Tuấn Nhất trừng mắt lạnh lẽo nói.
“Tại anh không muốn chụp ảnh cưới cùng em?” Ngải Tiểu Tiểu tức giận lên án “Anh không vui, em không thể làm gì khác hơn là tìm người khác, anh có biết phụ nữ không có ảnh cưới là tiếc nuối nhất trong đời không?”
“Em…” Kỳ Tuấn Nhất nhìn cô bất lực, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp “Anh không bảo là không vui.” Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, kể từ năm bảy tuổi bị mẹ trêu đùa, anh thật sự không thích chụp ảnh, nhưng vì không muốn cô tiếc nuối, anh nguyện ý nhẫn nại thỏa hiệp.
“Ách…” Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, nhanh chóng đuổi theo bước chân anh “Thế thì không cho phép anh bày ra bộ mặt như cương thi nữa.”
“Ừ.”
“Cơ thể cũng không được cứng nhắc.”
“Dài dòng.”
………
Dưới sự phối hợp của Kỳ Tuấn Nhất, cuối cùng bộ ảnh cưới cũng có thể thuận lợi tiến hành…
“Nhìn xem, bây giờ Tiểu Tiểu đã trở thành khắc tinh của Nhất Nhất.” Kỳ Lâm thở dài nói rồi mỉm cười nhìn khuôn mặt không được tự nhiên cùng tư thế của Kỳ Tuấn Nhất theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia.
“Con cháu có phúc của con cháu, chỉ cần hai đứa nó thấy ở chung một chỗ mà hạnh phúc thì chị cũng yên tâm.” Ôn Ái Thi mỉm cười chăm chú nhìn hai người, xem ra quyết định của mình là chính xác.
“Chúng ta sang bên kia chút đi, phong cảnh công viên này cũng đẹp lắm.” Kỳ Lâm ôm Ngải Bảo “Nhiều năm không gặp, chúng ta ôn chuyện một chút.”
Dứt lời, hai người chậm rãi bước dọc theo con đường…
Một góc khác, một bóng dáng tuấn tú si ngốc đứng nhìn.
Lục Vũ Hàng không nghĩ Lâu Khánh Dương hẹn mình tới đây nói chuyện để mình nhìn thấy tình cảnh như vậy ----
Ngải Tiểu Tiểu hạnh phúc ghé vào ngực Kỳ Tuấn Nhất, khóe môi mang theo nụ cười xinh đẹp.
Cô mặc áo cưới thật là đẹp!
Hình ảnh bọn họ đi chung với nhau thật chói mắt. Đau tim, đau lòng, thật không rõ tư vị trong lòng là gì nữa. Năm đó vật đổi sao dời, nhưng trong lòng thủy chung vẫn không bỏ được, thì ra là đã từng gặp biển lớn không muốn làm sông nhỏ…
“Vũ Hàng, đến rồi à.” Lâu Khánh Dương cười, lại gần Lục Vũ Hàng “Chú tới trễ, trước khi ra cửa lại có việc gấp phải làm.” Thật ra thì ông ta vẫn đứng ở một chỗ tối quan sát Lục Vũ Hàng, xác định được Lục Vũ Hàng vẫn chưa dứt được tình cảm với Ngải Tiểu Tiểu thì mới đi ra.
“Cháu nhìn gì thế?” Ông ta giống như vô tình nhìn bên bờ hồ, sau đó khóe môi tươi cười nhìn Lục Vũ Hàng “Thằng nhóc Tuấn Nhất lại chọn chỗ này chụp ảnh cưới. Nghe nói cháu cũng biết Ngải Tiểu Tiểu?”
“Vâng.” Lục Vũ Hàng gật đầu, bỗng nhiên hiểu được hôm nay ông ta gọi mình, lại còn hẹn ở công viên nước, chắc chắn là có liên quan đến Ngải Tiểu Tiểu. Anh nên sớm nghĩ đến Lâu Khánh Dương không thích Tiểu Tiểu gả vào Lâu gia, chỉ là không ngờ Lâu Khánh Dương sẽ nói như vậy…
Một ngày này của Ngải Tiểu Tiểu trôi qua rất nhanh, tràn đầy vui mừng, nào nhẫn cưới, chụp ảnh cưới còn cả bữa tối dưới ánh nến…
Nhà hàng trang trí xa hoa, tiếng đàn Violin trong không gian như nước chảy, các nghệ sĩ chăm chú trình diễn, mà tất cả nhân viên phục vụ cung kính hầu hạ Kỳ Tuấn Nhất và Ngải Tiểu Tiểu.
Khung cảnh lãng mạn, Ngải Tiểu Tiểu lại có chút không yên lòng, cả buổi tối không ăn được mấy, ngay cả điểm tâm ngọt thích nhất cũng chỉ ăn một hai miếng.
Kỳ Tuấn Nhất khẽ nhíu mày nhìn cô, hỏi “Không thích hương vị ở đây? Đầu bếp ở đây là mời từ Pháp đến.”
“Không, bữa tối rất ngon, là em có vấn đề.” Ngải Tiểu Tiểu có chút ủ rũ cúi đầu, quả nhiên cô có mệnh khổ, ngồi đây có nhiều người hầu hạ như vậy mà vẫn ăn không thấy ngon.
Kỳ Tuấn Nhất đặt đồ ăn xuống, ưu nhã lau miệng, trực tiếp nói “Không quen nơi này?” Thật ra anh đã sớm nhìn ra lo lắng của cô, nhìn cô do do dự dự chắc là bận tâm tâm tình của anh, anh mới tốt bụng thay cô nói ra.
“Ừ.” Ngải Tiểu Tiểu gật đầu, cười đến khổ sở. Thật ra cô chờ đến giờ chỉ là nghĩ, có lẽ trong khung cảnh lãng mạn như này anh sẽ nói với cô “anh yêu em”, thậm chí cô cũng đã nghĩ đến trả lời anh ra sao, chắc chắn cô cũng sẽ thâm tình nói “em cũng yêu anh.” Nhưng anh không hề nói gì. Anh cho cô một ngày đầy những vui mừng mà không hề nói yêu cô.
Suy nghĩ của phụ nữ Kỳ Tuấn Nhất nhìn không hiểu. Anh không bắt bẻ gì về thức ăn, chẳng qua thấy đồ ăn Pháp không tệ, hơn nữa mẹ cũng nói con gái thích lãng mạn, bữa tối dười nến rất cần thiết nên anh mới đưa cô đến đây.
Anh nghĩ, nếu cô không thích, bọn họ đi đến chỗ khác tốt hơn.
Cho nên bọn họ đổi sang một quán cơm nhỏ đông đúc. Ăn xong cơm tối, Ngải Tiểu Tiểu lại đề nghị đi quán bar.
Mấy năm trước, Kỳ Tuấn Nhất cũng là một người thích đến quán rượu, nhưng là mấy năm nay ít đi hơn. Ngày hôm nay anh muốn cưng chiều cô đến tận xương, cho nên chỉ cần cô muốn gì anh cũng đồng ý.
Anh biết, bạo lực chỉ khiến con gái phục ngoài miệng, yêu thương mới khiến con gái phục từ trong lòng.
Người phụ nữ của anh, anh cưng chiều bao nhiêu cũng không quá đáng!
Nếu nuông chiều quá mức, có thể bù lại những “lời ngon tiếng ngọt” cô muốn nghe, nếu những hành động thực tế có thể bù lại “sự lãng mạn” cô muốn, anh có thể thử cả đời này cưng chiều cô như vậy.
Tính cách anh lạnh lùng từ bé, không thể giống những nam chính trong phim thần tượng, ngày ngày nói với cô “anh yêu em”. Nếu không phải mẹ anh sắp xếp, anh cũng sẽ không thể tạo các kiểu không khí từng bước một hấp dẫn. Anh chỉ biết, muốn hôn thì hôn, muốn yêu thì yêu, muốn yêu thương thì thỏa sức yêu thương dù cho người khác nói anh quá cưng chiều sủng nịnh…
Hai người lái xe tới quán bar SDIWEN. Vừa vào đã gọi hai ly rượu đỏ, hai người ngồi ở một góc yên tĩnh nhìn sàn nhảy rực rỡ ánh đèn. Màn đêm hiu quạnh, ồn áo náo nhiệt không còn, giống như giấc mộng phồn hoa.
“Kỳ thiếu! Quả nhiên là anh.” Người phụ nữ xinh đẹp, mặc một bộ đồ đen bó sát dáng người đầy đặn, chất vải mỏng manh làm lộ ra một mảng lớn da thịt trắng.
Kỳ Tuấn Nhất cau mày, con ngươi sắc bén quét qua, lập tức nhớ lại cô ta là một người quen cũ khi mình đến quán bar, chỉ là sớm đã không nhớ gì nữa, chỉ nhớ hình như cô cũng được coi là bông hoa của quán bar. Năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, Kinh thành tứ thiếu không ít người vì cô ta làm những chuyện ngây thơ.
“Thế nào, quý nhân hay quên, không nhớ em?” Người phụ nữ đong đưa cơ thể đi tới cạnh Kỳ Tuấn Nhất ngồi xuống, ngước mắt như là mới nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu, hỏi “Ơ, dẫn theo cả em gái nhỏ, bạn gái mới của anh?”
“Bà xã tôi.” Kỳ Tuấn Nhất giới thiệu.
Nếu là người khác nghe thế khẳng định sẽ xoay người rời đi, nhưng cái người tự nhận quốc sắc thiên hương, lại có quen biết với Kỳ Tuấn Nhất, tự tin cùng cuồng vọng, không để Ngải Tiểu Tiểu vào mắt. Cô ta cười duyên một cái, lấy một cái card đưa đến trước mặt Kỳ Tuấn Nhất “Đây là phương thức liên lạc của em, lúc nào rảnh thì gọi em.” Nói xong mập mờ nháy mắt.
Kỳ Tuấn Nhất muốn từ chối, bỗng nhiên trong đầu nhớ lại một chút tin tức của người này – Lâm Anna, đến từ phía nam thành phố B, nhóm máu A, RH âm tính… Con ngươi đen lóe sáng, anh nhếch môi cười nhạt, nhận lấy mảnh giấy kia.
Lâm Anna cao ngạo nhìn Ngải Tiểu Tiểu, hừ, bà xã thì sao? Đàn ông luôn cảm thấy thèm thịt bên ngoài.
Ngải Tiểu Tiểu thấy sự khiêu khích trong mắt cô ta, không tự chủ được nắm chặt ly rượu trong tay. Quá đáng thật, Kỳ Tuấn Nhất coi cô là người tàng hình sao? Dám ở trước mặt cô liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.
Cau mày, không muốn làm bình dấm chua. Ngải Tiểu Tiểu không nhìn bọn họ, chuyển tầm mắt sang sàn nhảy. Trên sàn nhảy, mọi người đang điên cuồng nhảy múa, vung vẩy thân thể nhiệt tình, phát tiết sự cô đơn từ đáy lòng…
Vì thế, không suy nghĩ gì, cô ngửa đầu uống hết ly rượu, cởi áo khoác màu trắng sữa, bên trong là một cái áo màu đen bó sát người, khom lưng một chút có thể loáng thoáng thấy rãnh ngực mê người. Bên dưới cái hông mảnh mai yểu điệu là một cái quần ngắn, khoe toàn bộ cái mông hoàn hảo. Cô bước lên sàn nhảy, lắc mình một cái nhanh chóng trở thành người nóng bỏng, khêu gợi, hấp dẫn ánh mắt toàn bộ đàn ông. Trong sàn nhảy, ánh đèn lúc sáng lúc tối, tay cô vuốt ve dọc theo đôi chân thon dài, thể hiện dáng người chữ S mê người. Theo điệu nhạc phóng đãng, cô nhảy hết mình, nhảy đến kích tình, nhảy như cô gái hoang dã.
Hừ, Kỳ Tuấn Nhất, anh trêu hoa ghẹo nguyệt, em không ăn giấm, em cho anh biết em cũng trêu hoa ghẹo nguyệt còn hơn cả anh!
Lâm Anna thấy Ngải Tiểu Tiểu chủ động rời đi, trong lòng vui mừng, nhưng khi thấy cô nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người, nhìn lại Kỳ Tuấn Nhất ngồi bên cạnh, con ngươi đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm về phía sàn nhảy, căn bản không hề để ý đến cô ta. Không khỏi âm thầm kinh ngạc, mình đã coi thường cô ta rồi.
Bên ngoài sàn nhảy, mấy thiếu niên 17 18 tuổi cũng bị Ngải Tiểu Tiểu làm rung động.
“Này, Lâm Hàm, nhìn kìa, người phụ nữ kia nhảy không tệ.” Thiếu niên tóc vàng đeo kính huých nhẹ vào thiếu niên tóc đen bên cạnh nói.
Người tên Lâm Hàm đang cầm ly rượu uống một mình, nghe thế ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp không thua kém gì phụ nữ. Anh ta nhìn cô gái nóng bỏng độc chiếm sàn nhảy, con ngươi đang thờ ơ đột nhiên lộ vẻ hứng thú.
“Tôi muốn cưa đổ cô ta!” Lâm Hàm đặt ly rượu xuống, đứng lên, cả người tản ra hương vị lăng nhăng lười nhác. Anh ta khẽ mím đôi môi đỏ mọng, huýt gió, sau đó chạy về phía sàn nhảy. Gương mặt xinh đẹp vừa xuất hiện trên sàn nhảy lập tức khiến những người phụ nữ xung quanh hét chói tai. Hai chân vừa nhảy lên sàn nhảy, nhanh chóng phối hợp nhảy theo điệu múa kích động của Ngải Tiểu Tiểu, nghiễm nhiên trở thành bạn nhảy thân mật nhất.
Bé con đáng chết! Trái sờ phải sờ, chân giơ như vậy không sợ bị bẻ gãy sao? Hơn nữa, thân thể nhảy loạn như thế, thỉnh thoảng lại lộ da thịt trắng noãn bên hông… Cô đang khiêu vũ hay đang dẫn dụ con mồi vì cô mà điên cuồng?
Con ngươi Kỳ Tuấn Nhất tối sầm lạnh băng, bực mình nắm chặt ly rượu trong tay, phanh một tiếng bóp vỡ cái ly.
“Anh không sao chứ?” Lâm Anna lo lắng muốn kéo tay anh, lại bị anh tránh ra không dấu vết “Không có việc gì.” Anh xé khăn giấy, lau khô vết máu trên tay, thật may là không đâm vào mảnh thủy tinh.
Nhìn lên sàn nhảy lần nữa, Ngải Tiểu Tiểu không phải nhảy một mình, không biết từ lúc nào mà bên cạnh cô lại có một tên đàn ông dán chặt lên người.
Trong con giận dữ, bây giờ anh chỉ muốn làm một chuyện, chính là đánh bay thằng nhóc kia sau đó kéo Ngải Tiểu Tiểu về nhà đánh đòn.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn thằng nhóc bên cạnh, dáng dấp cũng đẹp nên không từ chối. Ai ngờ, Lâm Hàm không thấy đủ, hai cánh tay từ phía sau lưng ôm lấy Ngải Tiểu Tiểu, đôi môi dính vào cần cổ trắng nõn của cô, mở miệng mê hoặc “Buổi tối có rảnh không?”
Thiện cảm chỉ vì câu nói này mà bay đi hết, Ngải Tiểu Tiểu xoay người hất tay anh ta ra “Tiểu quỷ, mới có mấy tuổi đã học người khác thói lưu manh!” Nói xong, cô giẫm chân một cái, Lâm Hàm kêu rên lui về hai bước.
Hai mắt Ngải Tiểu Tiểu khẽ nhíu, nhìn thấy Kỳ Tuấn Nhất nổi giận đùng đùng đi đến, theo bản năng xoay người bước đi. Lâm Hàm sao có thể để cho đồ ăn mình chọn trúng tùy tiện chạy mất? Thình lình bắt được cổ tay cô.
“Buông ra!” Ngải Tiểu Tiểu cắn răng gầm nhẹ.
“Không thả, người đẹp, anh nhìn trúng em rồi, nói cho biết em tên gì?”
“Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.” Ngải Tiểu Tiểu lạnh lùng nói. Bây giờ, trẻ con đều hung hăng ngang ngược thế à? Như kiểu coi trọng cô, thì cô phải thấy vinh hạnh lắm ý.
“Kết hôn rồi, em có thể ngoại tình mà.” Lâm Hàm chớp đôi mắt mê người, làm đủ cách hấp dẫn cô. Anh không tin trên thế giới này có người phụ nữ Lâm thiếu anh không thu phục được.
Được lắm, thằng nhóc xấu xa này! Ngải Tiểu Tiểu đang do dự có nên cho anh ta một cú đá không. Cơ thể lại bị một cánh tay cứng răn ôm vào lồng ngực rắn chắc, không cần quay đầu lại nhìn cô cũng biết là Kỳ Tuấn Nhất.
“Này, anh… Nhỏ… Cậu nhỏ!” Lâm Hàm ngẩng đầu nhìn Kỳ Tuấn Nhất từ trên trời rơi xuống, cảm giác rét lạnh. Không còn vẻ kiêu ngạo phách lối, thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi “Cậu, sao cậu ở đây?”
“Hừ…” Kỳ Tuấn Nhất lạnh lẽo nói “Cậu không ở đây chẳng phải là mặc cháu ngấp nghé mợ nhỏ của cháu sao?”
Ngải Tiểu Tiểu nghe thế giật mình, không nghĩ thằng nhóc yêu nghiệt này là cháu ngoại Kỳ Tuấn Nhất, không nghĩ anh có cháu ngoại như vậy…