Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 56: Thật là một cảnh yêu đẹp




Hai cánh tay Kỳ Tuấn vòng trước ngực, môi không nhịn được nụ cười vui vẻ, anh không nhịn được việc muốn trêu chọc cô: " trước tám giờ em có thể hoàn thành không? Tôi còn phải đi huấn luyện."

"Tám. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu theo bản năng muốn nhìn thời gian. "Bây giờ là bảy giờ 32 phút."

Kỳ Tuấn có lòng tốt báo giờ cho cô, ai ngờ lại bị người phụ nữ hung hăng lấy oán báo ân "vù vù vù" lập tức thưởng cho 3 viên đá giận dữ! Lợi hại, Ngải Tiểu Tiểu đã bộc lộ tài năng khi hoàn thành hạng mục bắn, lần này không chỉ không đánh trúng anh, một cánh cửa lớn như vậy cô cũng bị cô lấy làm bia ngắm không thương tiếc.

Trấn định nhìn cục đá bay qua cửa phòng về phía sát vách đập tới, Kỳ Tuấn chau chau mày giống như kính nể . "Rất giỏi."

"Anh câm miệng!"

Vèo vừa một viên đá bén nhọn bay tới, lần này cách mục tiêu càng ngày càng gần. sau đó Chỉ thấy Kỳ Tuấn che cái trán. . . . . .

"A. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu kêu khẽ một tiếng vọt vào phòng, " huấn luyện viên Thối, anh không sao chớ. tại sao anh không tránh ra, cũng không phải là anh không tránh thoát được, anh. . . . . . Ưmh. . . . . ."

cái miệng nhỏ nhắn Lảm nhảm bỗng nhiên bị chặn, mắt to chuyển động nhanh như chớp, "Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." anh lừa tôi!

Nhưng nụ hôn đã bắt đầu, muốn ngừng lại không dễ dàng như vậy. . . . . .

Thiếu chút nữa, bởi vì nụ hôn nóng bỏng đến chết người mà Kỳ Tuấn và Ngải Tiểu Tiểu cùng nhau đi trễ. . . . . .

☆★☆★☆

một trấn nhỏ ở biên giới tây nam.

Nơi này núi cao nước hiểm rừng rậm rạp, đặc biệt môi trường tự nhiên tạo nên địa thế dễ thủ khó công.

Đây là lần đầu tiên đội viên của căn cứ bọn anh làm lính đặc công thực sự, lần đầu tiên tham gia chiến đấu súng thật đạn thật. Vì bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, trong đội ngũ của căn cứ này tân binh chiếm một nửa còn lại là bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp.

đối thủ của bọn họ lần này là Trùm Ma Túy quốc tế Richard Thái Lan giết người không chớp mắt , toàn bộ bọn họ trải qua ba năm điều tra, mới thăm dò được hang ổ của hắn. Nơi này nghiễm nhiên bị anh biến thành vương quốc độc lập và kiên cố.

Khu rừng rậm rạp, Kỳ Tuấn làm Tổng Chỉ Huy chiến đấu chia đội ngũ làm hai tổ, chia ra hai phương hướng lẻn vào hang ổ Richard Thái Lan.

Sâu trong rừng rậm chẳng những trắc trở khó đi, hơn nữa còn phải cẩn thận mai phục của Richard thái Lan. Ngải Tiểu Tiểu đi bên cạnh Kỳ Tuấn, suốt chặng đường vội vã cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước tiến tới ổn định của cô một chút nào.

Bật. . . . . . Dưới chân có âm thanh rất nhỏ nhẹ phát ra khiến cho thân thể Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên cứng đờ. Trong đầu cô nhanh chóng thoáng qua hai chữ này, địa lôi!

"Sao vậy?" Kỳ Tuấn phát hiện cô dừng lại, quay đầu lại hỏi.

"Không sao cả." mặt Ngải Tiểu Tiểu bình tĩnh, " dây giày của tôi bị tuột, mọi người đi trước tôi lập tức đuổi theo sau." Dứt lời cúi đầu loay hoay với dây giày quân nhân thật dài.

"Động tác phải nhanh chóng lên!" Kỳ Tuấn dặn dò một tiếng đuổi theo đội ngũ.

Ngải Tiểu Tiểu thở một hơi, vậy mà lại lừa gạt huấn luyện viên thối, xem ra công lực của cô lại tăng lên. Lần đầu tiên tham gia chiến đấu, cô không muốn mình trở thành gánh nặng của mọi người, cho nên cô nói dối. Lại không dám trì hoãn thời gian, Ngải Tiểu Tiểu hít sâu, rút chủy thủ ra, cúi người bắt đầu nghĩ cách loại bỏ địa lôi dưới chân mình.

Cố gắng hết sức ổn định hai chân mình để bảo đảm điều kiện tiên quyết là giữ cho ngòi nổ không lỏng ra, cô cẩn thận đào một cái rãnh nhỏ phía dưới địa lôi, sau đó đặt vào đó một sợi dây thừng nhỏ. nhẹ nhàng nhấc nửa bàn chân lên, lấy dây thừng đặt vào không gian dưới chân, tiếp theo là nửa bên phải, cho vào buộc chặt.

Làm xong những việc trên, cái trán Ngải Tiểu Tiểu đã thấm ra tầng mồ hôi mịn, cô thở phào, đang định từ từ lấy chân ra trên địa lôi. Lập tức nghe âm thanh sột sột soạt soạt, có người đi tới bên này.

Hỏng bét, bị phát hiện rồi sao? Ngải Tiểu Tiểu lập tức đề phòng ngồi xổm người xuống, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, nạp đạn lên nòng.

Đầu tiên một đôi quân giới màu đen xuất hiện trước mắt, sau đó là gương mặt tuấn tú quen thuộc mang theo sự tức giận mà tái đi. Lại là huấn luyện viên thối! Ngải Tiểu Tiểu vỗ ngực một cái, hù chết cô, cô còn tưởng rằng mình thành anh hùng ở chỗ này rồi?

"Đáng chết!" Kỳ Tuấn nhìn dưới chân cô khẽ nguyền rủa một tiếng. Cô nhóc này thật là to gan, nếu không phải anh phát hiện khác thường mà chạy về, cô thật sự muốn lừa gạt anh đây.

"Không nên tới!" Ngải Tiểu Tiểu nâng một tay lên ngăn cản anh, "Tôi đã giải quyết rồi." Dứt lời, cô nhẹ nhàng nâng một bàn chân, đặt xuống đất, sau đó là chân còn lại.

"Huấn luyện viên, anh có thể không cần phải để ý đến tôi. Tôi bảo đảm không để âm tín, không để cho nó nổ tung, khiến người của Richard Thái nhận ra hành động của chúng ta."

Anh nên tin tưởng cô, cũng có thể tin tưởng cô. Nhưng tim của anh đau, anh hoàn toàn không có biện pháp trơ mắt nhìn cô phá gỡ đạn trước mặt mình, dù sao thực chiến với huấn luyện mẫu không giống nhau.

"Lui về phía sau!" anh quả quyết ra lệnh.

"Nhưng. . . . . ."

"Ngải Tiểu Tiểu thi hành mệnh lệnh, lập tức lui về phía sau ngoài mười lăm thước."

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi nhưng. . . . . ."

"Phục tùng mệnh lệnh!" Kỳ Tuấn cắn răng một cái, Ngải Tiểu Tiểu đành phải thối lui từng bước một ra ben ngoài đến mười mấy thước. Nhìn xa xa Kỳ Tuấn ở địa lôi phía trước, thân thể cao lớn cẩn thận nằm xuống.

huấn luyện viên Thối, không tin thực lực của cô sao? Cái loại địa lôi đó cô hoàn toàn có thể thuận lợi dỡ bỏ ngòi nổ . Ngải Tiểu Tiểu chu miệng lên.

Chỉ chốc lát sau Kỳ Tuấn đứng dậy.

"Dỡ bỏ rồi sao?" Ngải Tiểu Tiểu hỏi, tốc độ của huấn luyện viên thật đúng là làm người ta chắc lưỡi hít hà.

"Ừ, đi thôi, " Kỳ Tuấn phủi phủi đất, thản nhiên mà nói ra.

"Này, huấn luyện viên. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu đi tới bên cạnh Kỳ Tuấn, tay nhỏ bé lại bỗng nhiên bị Kỳ Tuấn nắm lấy, hơn nữa nắm vô cùng chặt , giống như sợ cô đột nhiên chạy . lòng cô không khỏi khẽ nhúc nhích. Chẳng lẽ vừa rồi không phải bởi vì huấn luyện viên thối không tin năng lực của cô, mà bởi vì lo lắng cô. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu nhìn đôi tay giao nhau của hai người, khóe môi không nhịn được nở ra nụ cười.

Nhưng mặt Kỳ Tuấn cũng rất âm trầm, anh phát hiện mình để cô sống ở bên cạnh là một trí mạng sai lầm. Làm người chỉ huy nên gắng giữ đầu óc tỉnh táo từ đầu đến cuối, suy nghĩ nhạy bén. Nhưng mà vừa nhìn thấy cô bị vây trong nguy hiểm, lực khắc chế gần như hoàn mỹ của anh cũng bị làm rối loạn.

Có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu kế hoạch huấn luyện cô thành con hổ nhỏ dũng mãnh bên cạnh mình anh đã sai lầm rồi. anh có thể vì tín ngưỡng của chính mình rơi đầu đổ máu cho nhiệt huyết, xung phong đi đầu. Nhưng lại không thể nào nhịn được khi cô ở trước mặt anh chảy một giọt máu, bị thương một đầu ngón tay!

Đáng chết! Sống hai mươi mấy năm anh chưa bao giờ từng hối hận vì bất cứ chuyện gì, nhưng mà bây giờ anh hận không thể lập tức xách Ngải Tiểu Tiểu gửi về thành phố A. Không tự chủ, bàn tay nắm càng chặt hơn.

Ngải Tiểu Tiểu rên rỉ , rốt cuộc không nhịn được, "Đau!"

"Đau không?" anh dừng bước lại nhìn cô, cô không biết tim của anh đau bao nhiêu đâu.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô khẽ nhếch mang theo một tia mê hoặc, Kỳ Tuấn không nhịn được, khẽ nguyền rủa một tiếng, thô lỗ chiếm lấy môi của cô lần nữa.

"Này, anh. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu dùng sức giãy giụa vỗ lưng của anh, huấn luyện viên thối anh bị điên rồi, đây là đang chiến trường, nơi một viên đạn bay tới lập tức có thể lấy mạng người, làm sao anh lại có ý định này chứ.