"Không có việc gì,
không đau." Cô vội vàng muốn kéo áo áo khoác lên, lại phát hiện ra tên
kia vậy mà lại tháo luôn ổ khóa ra rồi.
"Chớ che, đi mua đồ mới." Nội y của cô nhóc này thật sự làm cho anh chấn động. Trên đó in thứ gì
vậy? Còn là ba tuổi hay sao mà lại in nhân vật phim hoạt hình.
Ngải Tiểu Tiểu bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là níu lấy áo khoác,
lườm anh một cái, "Làm ơn đi, huấn luyện viên, lần sau không cần thô lỗ
thế này, dù sao nam nữ cũng có khác biệt. . . . . ."
"Nam nữ có khác biệt? Bà xã, em cho là giữa chúng ta còn cần ngăn cản hay sao?"
"Dĩ nhiên." Ngải Tiểu Tiểu liếc anh một cái, đáp lại như đinh đóng cột.
Kỳ Tuấn nghe thấy vậy thì cau mày, tay dài không hề báo trước mà ôm hông
của cô, dùng sức đặt cô ở giữa hai chân của mình, "Đây chính là nguyên
nhân em bị thương cũng không nói cho anh biết sao? Em chưa từng coi anh
như ông xã!"
Ngải Tiểu Tiểu lẩm bẩm, "Không phải, không phải chỉ là bị phỏng một chút thôi sao?" Cô còn có thể chịu được.
"Đây không phải là điều quan trọng. Quan trọng là em phải biết ông xã là làm cái gì?" Anh đã sớm phát hiện cô có chỗ không đúng, nhưng mà cô vẫn
quyết chống đối, ép anh phải lựa chọn phương thức nhanh chóng nhất, trực tiếp nhất.
"Á. . . . . . Ông xã là làm cái gì?" Khí thế của Ngải Tiểu Tiểu yếu đi hẳn, sau đó nháy mắt, nháy nháy mắt thêm mấy cái nữa.
Kỳ Tuấn ép cô lại gần thêm, "Ông xã nhất định phải yêu bà xã. Bà xã bị thương, ông xã phải biết."
"A." Ngải Tiểu Tiểu im lặng mà gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có
biểu cảm gì, nhưng trong lòng vẫn bị câu nói kia làm cảm động —— Ông xã
nhất định phải yêu bà xã.
"Có đau hay không?"
Á? Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt, anh đột nhiên thay đổi giọng nói, dịu dàng hỏi cô có đau hay không? Làm cho cô có chút không thích ứng được. Cô gãi gãi đầu, lầu bầu nói, "Thật ra thì. . . . . . Đúng là rất đau!"
Kỳ Tuấn hít
một hơi thật sâu, sau đó nhịn không được mà mắng cô, "Ngải Tiểu Tiểu! Em thật ngu ngốc! Em nghĩ mình là người phụ nữ kim cương vô địch! Tại sao
lại gạt anh? Nếu như mà hôm nay anh không hỏi, có phải em định cứ để vết phỏng tự lành hay không? Để cho nó chảy mủ, đau nhức. . . . . ."
Mặt Ngải Tiểu Tiểu đầy vạch đen, một tay níu lấy áo khoác, lẩm bẩm: "Không đến nỗi chảy mủ sinh đau nhức đâu."
Trong lòng Kỳ Tuấn toàn là lửa giận nhưng khi vừa nhìn cô tỏ vẻ đáng thương
thì hận không thể bổ đầu cô ra xem bên trong có gì không.
Hung
hăng trừng mắt nhìn cô, Kỳ Tuấn khẽ cúi người lấy ra một hòm thuốc nhỏ
từ dưới ghế ngồi lên, lấy ra thuốc mỡ. Kéo áo của cô ra, bàn tay nhẹ
nhàng xoa thuốc mỡ trên đầu vai trắng nõn của cô.
Hít. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu đau đớn hít một hơi.
Tay Kỳ Tuấn lại nhẹ nhàng hơn, liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu nói, "Ngải Tiểu
Tiểu, từ giờ khắc này, không cho phép em rời khỏi tầm mắt của anh nữa!"
"Tại sao. . . . . ." động tác xoa thuốc của anh trở nên êm ái hơn rất nhiều, vẻ mặt Ngải Tiểu Tiểu có chút hốt hoảng rồi.
"Bắt đầu từ bây giờ anh bổ nhiệm em làm thư kí thân cận của lữ trưởng chiến
lữ, biết thân cận là gì không?" Kỳ Tuấn thực sự bị cô chọc giận rồi, vết phỏng trên bả vai cũng đã bị nổi bóng nước sinh mủ lên, cô nhóc này vẫn còn nói dối anh.
Thuốc tốt, dùng băng gạc băng bó tốt. Da thịt
trắng như ngọc của cô bị phơi bày khiến con mắt Kỳ Tuấn tối sầm lại. Đôi tay ôm eo cô càng thêm chặt lại, Ngải Tiểu Tiểu lập tức dán vào trong
ngực của hắn.
"Quần áo của tôi. . . . . . quần áo. . . . . ." Quần áo xốc xếch, Ngải Tiểu Tiểu hốt hoảng giãy dụa trong lòng anh. . . . . .
"Đừng động!" Kỳ Tuấn đỡ cái trán của cô, ra lệnh, cô làm cho nh lo lắng đến
đau lòng. Ôm ấp cô là sự bồi thường mà anh đáng nhận được.
Ngải Tiểu Tiểu sửng sốt một chút, không cử động nữa.
Kỳ Tuấn cũng không muốn kích động, anh hiểu được, chuyện của ai năm trước
cái kia vẫn có tổn thương lớn đến Ngải Tiểu Tiểu. Cho nên anh cũng không muốn nóng vội, kế hoạch khiến Ngải Tiểu Tiểu từ từ tiếp nhận anh, yêu
anh đã được vạch ra. Để cô không thể rời bỏ anh.
Nhưng người đẹp
trong ngực, khó tránh khỏi có rung động trong lòng. Anh cố gắng nhẫn
nại, an phận ôm Ngải Tiểu Tiểu ngồi một lúc lâu.
Sau đó, trong lòng lại bắt đầu nổi lên ngứa ngáy khó nhịn.
Khóe môi nhếch lên, anh lại không nhịn được bắt đầu kế hoạch quyến rũ cô.
Giơ tay lên áp bàn tay nhỏ bé của Ngải Tiểu Tiểu dính vào lồng ngực của
mình, "Ngải Tiểu Tiểu, cảm thấy tim đập của anh rồi chứ?" Lồng ngực
cường tráng có càm giác không hề tỳ vết như đá cẩm thạch làm cho tim
Ngải Tiểu Tiểu đập loạn, uýt chút nữa bị sắc mê hoặc.
Cô sợ hãi nhìn về phía ngoài cửa xe, không chịu quay lại nhìn anh.
Nụ cười trên khóe môi Kỳ Tuấn càng thêm tà mị, vòng tay ôm Ngải Tiểu Tiểu càng chặt hơn, còn cố tình vô ý thổi hơi thở ấm áp bên tai của cô.
Bên trong xe nhất thời yên tĩnh, tràn ngập hơi thở mập mờ. . . . . .
Ngải Tiểu Tiểu cảm giác chân mình bị chọc vào, rất không thoải mái, thoáng hoạt động, lập tức nghe thấy anh rên rỉ.
Ngải Tiểu Tiểu lúng túng nói, "Khụ. . . . . . Cái đó, có phải anh rất khó
chịu hay không?" Hỏi xong, cô lập tức thấy hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, vấn đề này không tiện hỏi, đây không phải là cô tự mình tìm
chết hay sao?
"Em cứ nói đi?" Kỳ Tuấn cắn răng nghiến lợi nói.
"Chuyện này, có cần tôi tránh đi một lúc hay không?"
"Tránh làm cái gì?"
"Tránh để cho anh tự mình giải quyết! Anh cũng đừng ăn vạ nha, anh đã đồng ý
với tôi, không thể ép buộc tôi đấy." Ngải Tiểu Tiểu vội vàng nói.
"Em để cho anh tự giải quyết?" ánh mắt của Kỳ Tuấn rét lạnh, căm hận không thể ăn tươi nuốt sống Ngải Tiểu Tiểu.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức rụt bả vai một cái, không phải đều nói lần đầu tiên
của đàn ông là cho mình tay sao? Chuyện như vậy, rất bình thường mà?
"Nếu không, anh khiến nó rụt về lại. . . . . ." Cô ngập ngừng nói.
"Nhéo ——" cảm giác vành tai của mình bị một người đàn ông đột nhiên tập kích, Ngải Tiểu Tiểu bị đau kêu lên.
Anh là chó sao? Răng nhỏ lại sắc bén như vậy!
Choáng nha! Anh cho rằng chỉ anh biết cắn người, cắn cắn cắn! Tôi để cho anh cắn!
Ngải Tiểu Tiểu cũng nổi giận!
Môi Kỳ Tuấn dừng lại trên cánh mũi xinh xắn của cô thì cô cắn một cái ở gò má của anh!
Kỳ Tuấn chợt rụt về, khi quay lại nhìn cô, trong con ngươi đã dấy lên ngọn lửa nhỏ.
Nếu như lúc này Ngải Tiểu Tiểu đủ thông minh cũng không sẽ tiếp tục chọc
giận Kỳ Tuấn, đáng tiếc. . . . . . Lúc này cố tình lại là lúc cô vô cùng hồ đồ.
Cô không chịu yếu thế cũng trừng lại, còn lau nước miếng
trên mặt nói, "Kỳ Tuấn, anh gặm đủ rồi chưa? Bây giờ tôi nói cho anh
biết điều kiện thứ tư trong thở thuận kết hôn của chúng ta, không được
tôi cho phép, anh không thể. . . . . . Ưmh ưmh. . . . . ."
Đôi
môi giận dữ bỗng nhiên ập tới chặn môi của cô lại, đôi tay cũng bị cố
định trên đỉnh đầu, thân thể bị giữ chặt lại, các động tác này làm liên
tiếp liền một mạch.
Ngải Tiểu Tiểu không thể tin trợn to cặp mắt, "Ưmh ưmh, ưmh ưmh ưmh ưmh. . . . . ."
A a! Anh vậy mà lại chơi đánh bất ngờ, Kỳ Tuấn, rốt cuộc anh đã lộ ra
diện mạo thật sự rồi ! Anh chính là một kẻ biến thái thuần túy! Nếu như
hai năm trước người đàn ông kia là sắc lang, Kỳ Tuấn là Đại Sắc Ma!
"Ưmh ưmh, ưmh ưmh ưmh. . . . . ." Sắc Ma, buông tôi ra!
Kỳ Tuấn không hề mảy may để ý sự giãy giụa của Ngải Tiểu Tiểu chút nào,
bàn tay vẫn không nhanh không chậm làm theo ý mình, tùy ý ngông cuồng
như cũ.
A a a! Kỳ Tuấn, anh không giữ lời hứa, tiểu nhân! Tôi muốn giết chết anh!
Ánh mắt của Ngải Tiểu Tiểu giờ phút này có thể róc xương lóc thịt Kỳ Tuấn 1000 lần.
Giống như đang cười nhạo sự phản kháng vô ích của cô, Kỳ Tuấn chợt nhẹ nhàng
khống chế sự giãy giụa và chống cự của cô, vừa cúi đầu, đầu môi cũng gia nhập chiến đấu, mút hôn môi cô, khoan thai tự đắc. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Không...không nên đụng nơi đó. Ngải Tiểu Tiểu đã sắp bị mập mờ đụng chạm của anh ép điên rồi.
Ngoài dự liệu, Kỳ Tuấn bá đạo mà dịu dàng đòi lấy cũng không hề làm cho cô
sinh ra sợ hãi, có cảm giác kỳ quái quanh quẩn ở trong trái tim, làm cho nàng sắp không có sức lực để suy nghĩ chuyện gì nữa.
Muốn kháng cự, lại giống như muốn cho. . . . . .
Thật kỳ quái, tại sao cảm giác lần này không giống như hai năm trước?
Đều là bị đàn ông đụng chạm, nhưng lần này không hề đau lòng, không hề tủi
nhục, mà ngược lại trái tim lại có những cảm xúc khác thường.
Bởi vì, hành động của anh, cơn giận của anh, tất cả đều làm cho cô cảm thấy được quan tâm, được coi trọng.
Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, Kỳ Tuấn, anh không giữ lời hứa, anh nhất định phải chết!
Ngải Tiểu Tiểu không biến sắc, tìm cơ hội.
Kỳ Tuấn bớt giận, nhưng khát vọng trong lòng làm thế nào cũng không nén
xuống được, anh ôm sát Ngải Tiểu Tiểu, gằn từng chữ một bên tai cô,
"Ngải Tiểu Tiểu, nghe rõ ràng cho anh, em là bà xã của anh, anh là chồng của em, chúng ta làm chuyện này là thiên kinh địa nghĩa*. Thỏa thuận
bất bình đẳng của em không có hiệu quả!"
*thiên kinh địa nghĩa: điều đương nhiên đúng, hợp với quy luật của trời đất.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức hô to, "Kỳ Tuấn, anh không phải là người! Anh bội
bạc, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang! Anh buông tôi ra! Tôi không chơi, tôi
biết rõ sai lầm rồi, tôi không kết hôn với anh còn không được sao?"