Lúc này, Ngải Tiểu
Tiểu mới lấy lại tinh thần nhưng chợt phát hiện Ngải Bảo vẫn luôn ở cạnh mình đã biến mất. Cô vội xoay người tìm kiếm, Sử Trường Khánh vẫn đang
bị đám phóng viên vây quanh, tìm khắp sân mà không hề thấy bóng dáng của Ngải Bảo. Ngải Tiểu Tiểu căng thẳng, vội vàng chạy ra ngoài cô nhi
viện.
Hai bóng đen đang lén lút lập tức xuất hiện trong tầm
mắt Ngải Tiểu Tiểu, không kịp suy nghĩ cô vội đuổi theo. Ngải Bảo quả
nhiên ở trong tay bọn họ. Một người ôm một người lấy tay bịt miệng không cho Ngải Bảo khóc lóc ầm ĩ. Sau đó, hai người áo đen chạy đến bên một
chiếc xe hơi màu bạc, vội vàng nhét Ngải Bảo vào trong xe.
"Đứng lại!" Ngải Tiểu Tiểu hô to, chạy nhanh tới, một đá đạp tên áo đen phía
trong ngã túi bụi, sau đó mạnh mẽ tấn công tên còn lại.
"Dừng lại!" Âm thanh lạnh lẽo từ trong xe truyền ra. Ngải Tiểu Tiểu thấy một
người đàn ông đeo kính đen cầm súng chĩa vào đầu Ngải Bảo.
"Không được….." Ngải Tiểu Tiểu lập tức dừng tấn công, khoanh tay chịu trói.
"Lên xe." Tay súng lạnh lẽo đặt ở phần eo của Ngải Tiểu Tiểu, cô cũng bị hắn ép lên xe.
"Mẹ…… Mẹ….." Ngải Bảo thấy cô, lại bắt đầu giãy giụa.
"Ngải Bảo ngoan….Đừng sợ….Mẹ ở đây….Chú đang cùng con nói đùa đấy." Ngải Tiểu Tiểu cười an ủi, nhưng trong lòng lại diedanlequydon đau đớn như bị ai
đánh.
Lục Vũ Hàng rất muốn gặp lại Ngải Tiểu Tiểu, bởi vậy
anh đã lái xe tới cô nhi viện. Từ xa, anh liền nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu
từ trong cô nhi viện chạy ra, sau đó cùng hai người đàn ông đánh nhau
rồi bị bọn chúng ép lên xe.
Cảm thấy tình huống có gì đó không ổn, anh lập tức đổi tay lái đuổi theo.
Xe đi như bay, chạy thẳng đến ngoại ô thành phố. Cuối cùng dừng lại trước
một nhà xưởng cũ nát, bốn người áo đen bước từ trên xe xuống dùng súng
kèm hai bên Ngải Bảo và Ngải Tiểu Tiểu, hiển nhiên bên trong còn có
người tiếp ứng.
Lục Vũ Hàng nhanh chóng phân tích tình hình
trước mắt rồi kết luận: Chỉ dựa vào một mình anh ta thì tỉ lệ cứu được
mẹ con Ngải Tiểu Tiểu an toàn trở ra là gần như không có. Mặc dù rất
không cam tâm nhưng anh ta vẫn quyết định gọi cho Kỳ Tuấn.
"Đáng chết!" Kỳ Tuấn vừa nhìn căn phòng trống không khẽ chửi thầm. Sáng sớm
nay, nhận được tin tức nói "Phúc xà" cùng người của hắn đang ẩn nấp ở
đây, anh và Lã Thiên Minh liền lập tức chạy tới. Sau một hồi lục soát
tìm kiếm không ngờ chỉ có căn phòng trống rỗng này. Lúc này trong phòng
ngoại trừ vài đồ dùng trong nhà thì cũng chỉ có mấy tờ báo cũ…..
"Đội trưởng, tiếp theo phải làm gì?"
"Rút lui." Kỳ Tuấn lưu loát thu sung lại, mày nhíu chặt. Lúc này, di động để trong ngực chợt vang lên.
Ngải Tiểu Tiểu bị kéo vào nhà xưởng cũ nát một cách thô bạo. Bởi vì có cô ở
đây mà Ngải Bảo trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, không hề nữa quấy khóc nữa.
Cô mơ hồ có thể nhận ra một tầng dây thép đã được gắn cố định lên mái nhà. Trong ánh nắng từng giọt nước khẽ tí tách rơi từ kẽ hở từ trên mái. Nơi đây dường như mới bị bỏ hoang không lâu, tầng dưới vẫn còn ngổn ngang,
máy móc chưa kịp chuyển đi hết có cảm giác như đêm qua vẫn có người làm
việc. Đây là nơi rất nguy hiểm, bốn phía đều có người canh gác. Vốn đang giữa trưa lúc ánh mặt trời chói chang nhất, nhưng nơi này lại có chút
kì lạ, không khí mang theo sát khí nồng nặc.
Nhóm người tiến
vào. Trên tầng ba đột nhiên bay xuống mẩu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lên,
là một người đàn ông cả người mặc đồ đen.
Bộ đồ đen bó sát
người, tóc đen chạm vai, đôi mắt một mí đen dài nổi bật trên gương mặt. Ở hắn toát lên vẻ đẹp vô cùng âm hiểm. Hắn chính là "Phúc xà" – là phần
tử khủng bố khiến cả thế giới khiếp sợ. Hắn xuất thân từ hắc đạo mà mẹ
hắn lại mang trong người dòng máu quý tộc Anh. Cho nên hắn vừa mang tâm
tư độc ác ngoan tuyệt lại vừa có vẻ đẹp thanh nhã.
Ném tàn
thuốc xuống, khóe miệng nhả ra một làn khói, đứng nơi có gió khiến mái
tóc hắn hơi rối. Hắn dùng đầu ngón tay khẽ gạt sang, ánh mắt lạnh lùng
liếc xuống dưới lầu…..
"Lão đại, người đã được mang về!"
"Mang lên đây!" Không dài dòng hắn ra lệnh, rồi gõ gõ đầu thuốc, nhìn chằm
chằm vào người phụ nữ có gương mặt non nớt giống búp bê cùng đứa bé kháu khỉnh bên cạnh cô.
"Đây chính là người phụ nữ của Kỳ Tuấn?"
Tàn thuốc bất ngờ thổi qua, đôi mắt hẹp dài lóe lên tia khát máu nguy hiểm.
Ngải Tiểu Tiểu không nói chỉ nhìn chằm chằm vào hắn!
Chẳng lẽ người này chính là "Phúc xà" trong truyền thuyết, nhưng tái sao
không hề thấy âm hiểm một chút nào ngược lại còn có cảm giác hấp dẫn dịu dàng. Đôi mắt đầy mê hoặc khẽ nheo nheo, ánh mắt hắn quét tới khiến đối phương không khỏi run sợ. Như vậy theo phán đoán, hắn chắc chắn là một
kẻ nguy hiểm……
"Ngải Tiểu Tiểu, chúng ta trước nói chuyện một chút đi!" "Phúc xà" chậm rãi nhả ra làn khói rồi nở nụ cười vô cùng âm
u."Tôi vẫn thắc mắc phụ nữ mà Kỳ Tuấn chọn sẽ là người thế nào. Hôm nay
gặp được cô đúng là may mắn." Mái tóc "Phúc xà" bồng bềnh, thình lình
hắn đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu lên, khen: "Ừm,
dáng người cũng khá tốt, không trách được có thể khiến anh ta mê muội.
Chỉ là cô cũng chỉ giống như những người đàn bà khác, trừ việc có thể
làm công cụ ấm giường, thì tôi thật không nhìn ra cô còn có ích chỗ nào. Ánh mắt của gã Thượng tá lạnh lùng kia quả thật rất có vấn đề!" Hắn đem mẩu thuốc lá đang hút dở lại gần gương mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt đầy phức tạp.
"Anh là "Phúc xà"!" Ngải Tiểu Tiểu nói xong, hướng mặt về bên phải, né tránh tàn thuốc.
"Thông minh! Nhưng đáng tiếc, lẽ ra cô không nên cùng Kỳ Tuấn có bất kì quan
hệ gì!" Trong nháy mắt, hắn dùng tàn thuốc nóng ấn xuống đầu vai Tiểu
Tiểu.
"A. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu dùng sức cắn
môi, không để cho mình kêu lên thảm thiết. Bởi vì Ngải Bảo vẫn còn đang ở cạnh cô, cô không thể để thằng bé sợ hãi.
"Được, rất có khí
chất!" "Phúc xà" ấn một lúc lâu, rồi mới đưa tàn thuốc ném đi. Nhìn lướt qua dấu đỏ trên đầu vai trắng nõn của Ngải Tiểu Tiểu: "Thế nào
hiện tại cô có thể nói cho tôi biết cô có hối hận khi ở bên Kỳ Tuấn hay không?”
Ngải Tiểu Tiểu dùng sức cắn cắn đôi môi đỏ mọng, cùng hắn trợn mắt nhìn nhau!
"Ồ, có lẽ tôi đã dùng sai phương pháp để giúp cô hối hận." "Phúc xà" búng tay: "Mang đứa bé kia ra đây cho tao."
Ngải Tiểu Tiểu lập tức cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"
"Phúc xà" tươi cười: "Không biết đứa bé này cùng Kỳ Tuấn cô chọn ai?"
"Tôi không hiểu ý của anh." Ngải Tiểu Tiểu khiến bản thân bình tĩnh trở lại, đưa tay hướng về phía Ngải Bảo đang gọi mẹ khẽ mỉm cười.
"Ý
của tôi là giữ lại đứa bé này." "Phúc xà" đưa tay vuốt ve hai má mập mạp trắng mịn của Ngải Bảo , ánh mắt lạnh lẽo: "Còn cô đưa Kỳ Tuấn đến đây
đổi lấy nó."
"Nếu tôi không làm theo?" Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày, ánh mắt lóe lên tia quật cường.
"Rất tốt, tính cách của cô tôi rất thích!" "Phúc xà" vỗ tay khen, chợt
“Bốp…” hắn ác độc vung tay tát mạnh lên mặt Ngải Tiểu Tiểu. Gò má cô đau rát cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa. "Tôi thừa nhận, cô rất có
dũng khí. Chỉ là nếu cứ vậy thì đứa bé này sẽ trở nên thật đáng
thương." Hắn vung tay, bất chợt đứng lên nói: "Mang đứa bé này từ đây
ném xuống!"
Tên áo đen đang ôm Ngải Bảo lập tức đi tới trước lan can sắt.
"Đừng….tôi đồng ý anh!" Ngải tiểu tiểu chỉ cảm thấy đáy lòng đau đến tê liệt,
nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không hề biểu hiện.
"Rất
tốt!" "Phúc xà" híp hai mắt lại, ý bảo người áo đen buông Ngải Bảo ra.
Ngải Tiểu Tiểu lập tức tiến lên kéo Ngải Bảo ôm vào ngực: "Bảo Bảo. . . . . . Bảo Bảo. . . . . ." Âm thanh không nhịn được nghẹn ngào. Lúc này,
ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập: "Lão đại….lão đại….Kỳ
Tuấn….hắn…hắn đến rồi….!"
"Đến thật đúng lúc!"
"Nhưng khí thế của hắn quá lớn, e rằng….chúng ta….."
"Tao mà phải sợ hắn sao? Nếu sợ hắn thì tao đã không tới thành phố A này
rồi!" “Phúc xà” túm lấy cổ áo của Ngải Tiểu Tiểu kéo cô và Ngải Bảo về
hướng lan can sắt. Sau đó, hắn đắc ý nhìn về phía người áo đen dưới lầu, quần áo dính máu, ngay cả khe tay cũng đã nhuộm đỏ. Lúc này, Kỳ Tuấn
thật giống Diêm La lãnh khốc đang đại khai sát giới.
Tư thế
đẹp đến mê người, gương mặt anh tuấn góc cạnh từ đầu đến cuối vẫn mang
theo cảm giác chết chóc như Satan. Nhìn thấy Ngải Tiểu Tiểu cùng Ngải
Bảo bị kéo đến gần lan can sắt, ánh mắt Kỳ Tuấn càng trở nên lạnh lẽo
khiến người ta hít thở không thông....