Tâm trí Ngải Tiểu
Tiểu bừng tỉnh. Thật may thiếu chút nữa là cô đã bị anh hấp dẫn rồi. Xem ra sự bình tĩnh của cô cần phải rèn luyện thêm nhiều hơn.
Lã Thiên Minh đẩy cửa bước vào. Trải qua một đêm suy nghĩ có lẽ anh ta đã
chấp nhận sự thật. Bước qua Ngải Tiểu Tiểu, anh ta khẽ gật đầu một cái
rồi quay lại gọi Kỳ Tuấn ra ngoài. Một lát sau, Kỳ Tuấn một vội vã đi
trở về phòng, thấy Ngải Tiểu Tiểu đang thay quần áo trong phòng tắm thì
nói vọng vào: "Bà xã, anh có chút việc gấp không thể đưa em đi, tiền anh để trên bàn lát nữa em tự gọi xe đi nhé!"
"Kỳ Tuấn……" Ngải
Tiểu Tiểu ngay cả dép cũng không kịp đi vội lao ra khỏi phòng tắm. Trực
giác của cô mách bảo chắc chắn Kỳ Tuấn gặp phải chuyện gì vô cùng khẩn
cấp nếu không anh cũng sẽ không vội vàng như vậy? Chẳng lẽ có liên quan
đến “Phúc xà”? Nhìn cánh cửa đóng sầm lại, lòng cô dâng lên nỗi lo lắng
mơ hồ.
Ngoái đầu nhìn lại thì thấy trên bàn để một xấp tiền mặt cùng một tấm thẻ.
Mới nhìn qua thì chỗ tiền kia cũng đủ để cô hoang phí trong mấy tháng rồi chứ chưa nói gì đến tấm thẻ vàng kia.
Âm thầm gào thét trong lòng: quả nhiên cô được gả cho “rùa vàng”. Ngải
Tiểu Tiểu khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười dường như mang theo sự lo lắng.
Cầm xấp tiền mặt cùng tấm thẻ vàng Ngải Tiểu Tiểu rất muốn hào phóng một
lần gọi taxi để về cô nhi viện nhưng cuối cùng đôi chân vẫn theo quán
tính, chầm chậm bước về phía trạm xe buýt.
Ở cô nhi viện, dì
Ôn đang cùng Ngải Bảo vệ sinh cá nhân cho bọn nhỏ, mọi người cũng đang
bận rộn quyét dọn. Cô nhi viện dường như rực rỡ hẳn lên.
"Dì Ôn, rốt cuộc là ai đến vậy? Là người rất quan trọng sao?" Vừa ôm lấy Ngải Bảo, Ngải Tiểu Tiểu vừa hỏi.
"Là tổng giám đốc tập đoàn Trường Sinh, anh ta đã tài trợ cho cô nhi viện
chúng ta không ít. Hôm nay, anh ta muốn dẫn người ở đài truyền hình đến
đây quay phim." Dì Ôn vừa cắt móng tay cho một bạn nhỏ vừa trả lời.
"Sử Trường Khánh? Cái con người vô sỉ như anh ta mà cũng biết quyên góp
sao? Lại còn khiến tin tức lan rộng ra như thế hẳn anh ta chỉ muốn nâng
cao danh tiếng cho bản thân."
"Tiểu Tiểu à, không cần ở trước bọn trẻ nói những chuyện đó." Dì Ôn liếc nhìn Ngải Tiểu Tiểu một cái
rồi nói: "Làm người phải biết cảm ơn, bất luận anh ta có mục đích gì thì cũng là đang giúp chúng ta."
"Con biết rồi, dì Ôn." Mặc dù
trong lòng rất khinh thường hành vi của Sử Trường Khánh, nhưng nghe dì
Ôn nói xong Ngải Tiểu Tiểu vẫn cười nói: "Được rồi, có cần con làm gì
không?"
"Con đưa Ngải Bảo đi ăn chút gì đi. Lát hết bận dì sẽ qua sau." Ôn Ái Thi vừa nói vừa giúp một bạn nhỏ sửa lại quần áo.
Hai giờ sau, Sử Trường Khánh cùng một đám phóng viên xuất hiện ở cửa cô nhi viện. Ôn Ái Thi cùng mấy người trong cô nhi viện vội vàng ra tiếp đón.
Sử Trường Khánh giới thiệu Ôn Ái Thi với mọi người. Tiếng tán dương ở
khắp nơi vang lên không ngừng.
Máy quay đồng loạt hướng về phía Ôn Ái Thi, đèn flash cũng không ngừng lóe sáng.
Sử Trường Khánh nhân cơ hội chuyển ánh mắt về phía sân tìm kiếm, thấy Ngải Bảo đang cùng Ngải Tiểu Tiểu chơi ở góc sân thì lập tức mỉm cười. Sau
khi cùng Ôn Ái Thi dẫn đám phóng viên vào cô nhi viện để tìm hiểu rõ hơn cuộc sống của bọn trẻ ở đây, anh ta quay người đi về hướng Ngải Tiểu
Tiểu.
"Thấy anh hôm nay thế nào?" Anh tinh nghịch vênh vênh mặt lên hỏi.
Ngải tiểu tiểu lườm hắn một cái: "Mua danh chuộc tiếng."
"Lần này anh thực sự bị oan." Sử Trường Khánh ngồi xuống trước mặt cô, sờ sờ khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Ngải Bảo: "Đứa bé này thật đáng yêu….."
Nghiêng đầu mới phát hiện, Ngải Tiểu Tiểu đang lườm mình đợi nghe giải
thích. Cười hì hì rồi mới nói tiếp: "Không biết là các người đắc tội với ai, gần đây phía trên ép xuống, muốn chính phủ giải tán cô nhi viện,
rồi đem mảnh đất này sát nhập vào quy hoạch của nhà nước."
"Cái gì? Chúng ta làm sao có thể đắc tội. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu bỗng
nhiên ngừng lại. Bởi cô chợt nhớ ra vụ án của mình hai năm trước. Dường
như thật sự cô đã đắc tội với người nào đó. Dường như người đó phải dồn
cô vào chỗ chết thì mới hài lòng.
Trời ạ, chuyện lần này chẳng lẽ là bởi vì cô? Ngải Tiểu Tiểu nhíu chặt đôi mày.
"Yên tâm, có anh ở đây." Sử Trường Khánh kiêu ngạo vỗ ngực một cái: “Sau khi suy nghĩ cả đêm, anh đã nghĩ ra một diệu kế, lấy danh nghĩa tài trợ cho cô nhi viện khiến mọi người chú ý, như vậy bọn họ sẽ không thể có hành
động thiếu suy nghĩ nữa."
"Cám ơn." Ngải Tiểu Tiểu nhìn hắn, có chút ấp a ấp úng: "Cái đó….Chuyện của Sử Kỳ Vân, anh không phải trách tôi sao?"
Sử Trường Khánh dừng một chút: "Ai nha, nó làm nhiều chuyện quá đáng như
vậy với em, anh còn đang định thay mặt nó xin lỗi em đây."
"Sử trường khánh, anh thực sự là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đúng là bông hoa hiếm có trên đời." Ngải Tiểu Tiểu đầy bội phục.
"Quá khen, quá khen!" Sử Trường Khánh hai tay ôm quyền, làm như thật. Hai cùng nhìn nhau mỉm cười.
Lúc này, một người thanh niên chạy tới gọi Sử Trường Khánh.
Ngải Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn những đứa bé đang cùng dì Ôn chụp ảnh cùng
phóng viên, có thể tạm thời bọn họ sẽ không giải tán cô nhi viện nhưng
còn tương lai thì sao?
Không được, cô phải bảo vệ cô nhi
viện, bảo vệ dì Ôn, bảo vệ Ngải Bảo, dù có phải đánh đổi bằng mạng sống
của mình cũng đáng. Nhưng rốt cuộc bàn tay ai đang thao túng phía sau?
Cô chỉ có một mình căn bản không thể làm gì được. Cô cần có người giúp
đỡ….
Bỗng nhiên lướt qua tâm trí cô là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Kỳ Tuấn. Anh nhất định có thể giúp cô. Đúng, ngay bây giờ cô
sẽ đi tìm anh, nhưng đứng lên rồi mới nhớ ra mình không có điện thoại,
lại càng không biết cách để liên lạc với Kỳ Tuấn. Cô chán nản nắm chặt
bàn tay, xem ra chỉ có trở về căn cứ huấn luyện đặc biệt. Thật may là
hiện giờ cô nhi viện đã tạm thời an toàn......