Thấy cô ngủ thiếp đi, Kỳ Tuấn cười nhẹ một tiếng, khóe môi nhếch lên , bàn
tay chuyển qua trước ngực nàng nhẹ nhàng cởi từng nút áo.
"Tiểu Tiểu, hiện tại, em không phản đối anh và em làm chuyện kia chứ?"
Ba giây sau: "Em không có phản đối, chính là đồng ý sao?" Người nọ phúc hắc nói.
Sau đó, bàn tay từ vạt áo của cô nhẹ thăm dò từ sau lưng, đem thân thể cô
ôm thật sát trong lồng ngực mình, đầu chôn ở cổ cô bắt đầu nhẹ nhàng
hôn.
Được ôm cô chân thực như thế, anh vui sướng như điên.
Đây là cảm giác lần đầu tiên anh được trải qua trong đời. Cũng là lần
đầu tiên anh có suy nghĩ muốn ôm cô thật chặt, anh quyết định vĩnh viễn
không bao giờ cô buông ra.
Lúc này, Ngải Tiểu Tiểu lại đột
nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau trong mắt dần dần bao
phủ một lớp sương mờ. Sau đó nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt
Kỳ Tuấn.
Kỳ Tuấn hoảng hốt: "Tiểu Tiểu, em sao thế?"
Nước mắt Ngải Tiểu Tiểu rơi càng lúc càng thêm mãnh liệt.
"Đừng khóc, anh….." Chỉ là nước mắt mà cũng khiến anh cảm thấy vô cùng đau
lòng. Kỳ Tuấn luống cuống không biết phải làm gì. Không phải anh vẫn
luôn là người có ý chí sắt đá hay sao?
"Khốn kiếp…khốn kiếp…" Hai tay nắm chặt, Ngải Tiểu Tiểu liều mạng đấm vào ngực Kỳ Tuấn.
Cô thút thít từng câu đứt quãng: "Tại sao? Tại sao lại muốn khi dễ tôi?
Tôi....Tôi cắn chết anh…." Dứt lời cô hung hăng cắn lên vai Kỳ Tuấn một
cái.
". . . . . ." Cô khóc như mưa khiến Kỳ Tuấn cảm thấy
mình như vừa làm chuyện vô cùng độc ác trời đất không thể dung tha. Anh
đành vươn thẳng sống lưng không dám kêu lên một tiếng. Cuối cùng trong
đêm tân hôn anh được cô in tặng một loạt dấu răng trên vai.
Nhưng sao cô vẫn là tiếp tục khóc, khóc vô cùng đau khổ, rồi một tay cô níu
lấy áo anh: "Đáng ghét, anh cường bạo tôi, tôi sẽ đưa anh đến Cục Công
An…."
Sau đó, Ngải Tiểu Tiểu ngủ gục trong ngực Kỳ Tuấn, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Cô vừa mới gặp ác mộng. Ánh mắt Kỳ Tuấn tối sầm lại, ảo não vuốt mi tâm.
Rốt cuộc đêm đó đã để lại cho cô bao nhiêu tổn thương? Tổn thương ấy phải
sâu đến mức nào mới có thể khiến cô liên tiếp gặp ác mộng cho đến ngày
hôm nay? Anh đang làm gì vậy? Cưới cô là muốn bảo vệ cô. Nhưng tại sao
lúc này lại làm tổn thương cô?
"Tiểu Tiểu, thật xin lỗi. . . . . ." Kỳ Tuấn dịu dàng cài lại từng cúc áo sơ mi, sau đó kéo chăn đắp
lên người cô, hôn nhẹ lên trán thì thầm: "Tiểu Tiểu, anh sẽ dùng cả đời
để cưng chiều em, để em quên hết mọi đau đớn trước đây, tin tưởng anh,
đi theo anh....."
"Ngủ ngon."
Kỳ Tuấn nói xong liền xuống giường, đi vào phòng tắm dùng nước lạnh dập lửa.
Sáng hôm sau, Ngải Tiểu Tiểu nửa mê nửa tỉnh, trở mình muốn lật người, lại
phát hiện ra eo bị người nào đó ôm không thể nhúc nhích, tay chân cũng
bị đè lại không thể cử động.
Đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cô bị bóng đè sao?
Thử tiếp tục cử động…..
Kết quả là cả người được ôm trọn vào lồng ngực ấm áp.
Kỳ Tuấn mê man nỉ non: "Tiểu Tiểu….ngoan….vẫn sớm…đừng lộn xộn…ngủ tiếp đi…."
Ngải Tiểu Tiểu dụi dụi mấy cái rồi mở mắt, trước mắt hiện lên vòm ngực màu đồng ẩn hiện sau chiếc áo ba lỗ màu trắng.
Đây là…..Đây là tình huống gì?
Nhẹ nhàng ngọ nguậy cơ thể, vất vả lắm cô mới dịch chuyển ra xa một chút để nhìn mặt đối phương.
Giật mình!
Thấy rõ gương mặt người đàn ông, Ngải Tiểu Tiểu lập tức lấy tay che miệng, hít vào một ngụm khí lạnh.
Chính là. . . . . . Huấn luyện viên thối! Đại não chậm chạp hoạt động, một
lúc sau mới nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua. Như vậy cô đã vô cùng dễ
dàng đem mình gả cho anh!
Nhưng thật may hiện giờ bọn họ vẫn mặc quần áo nghiêm chỉnh.
Cúi đầu nhìn Kỳ Tuấn đang ngủ say thì cảm thấy hình như cô cũng không bị thua thiệt.
Người đàn ông trước mặt cô hiện giờ quả thật rất đẹp. Hàng lông mi dài cong
vút như được khảm lên, sống mũi thẳng tắp dường như so với điêu khắc còn tinh tế hơn, đôi môi mỏng sắc bén. Nắng sớm rọi vào khiến cả khuôn mặt
càng trở nên tuấn mĩ*.
*tuấn mĩ: khôi ngô, tuấn tú
Mạnh
Yên Nhiên nói dáng người anh vô cùng tốt. Tầm mắt không nhịn được dời
xuống, chỉ thấy lồng ngực vạm vỡ như ẩn như hiện sau lớp áo ba lố, không nói lên lời.....cảm giác anh lúc này vô cùng hấp dẫn, gợi cảm. . . . . .
Trời ơi nếu như là hai năm trước thì có lẽ cô đã không ngại ngùng mà nhào
tới rồi. Ngải Tiểu Tiểu vỗ nhẹ hai má lẩm bẩm khuyên chính mình: "Bình
tĩnh, phải thật bình tĩnh, không nên háo sắc như vậy……"
Nhìn đồng hồ thấy vẫn sớm, Ngải Tiểu Tiểu quyết định nằm thêm lúc nữa. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên trái tim đang đập loạn......