Hôm sau, Tô Khả cũng không đi bệnh viện. Là Trịnh Diệu Đông cho cô xin
nghỉ. Cô muốn đi nhưng Trịnh Diệu Đông lại nói cho cô biết, bây giờ ở
bệnh viện, lời đồn đại đã bay đầy trời, bây giờ cho cô ở nhà mấy ngày,
chờ sóng gió gần lắng đi rồi trở lại bệnh viện.
Nghe Trịnh Diệu Đông nói như vậy thì tất nhiên Tô Khả muốn đi bệnh viện, dẫu sao cô càng không đi thì người khác càng cho rằng cô là một ăn
trộm, mùi vị bị người vu oan cũng không dễ chịu, cô mới không làm.
Nhưng mà Trịnh Diệu Đông lại nói, Tô Khả, em quên ngày hôm qua lúc em đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói với em thế nào sao.
Lúc này Tô Khả mới nhớ tới hình như bác sĩ từng nói với cùng cô, muốn cô dưỡng thai thật tốt.
Mà Tô Cẩm Niên đang ở bên cạnh Tô Khả nên tất nhiên nghe được đối thoại
của Tô Khả và Trịnh Diệu Đông, vì vậy Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả, đừng
vì người không liên quan mà ảnh hưởng đến mình.
Lúc đó mới dập tắt quyết tâm trở lại bệnh viện của Tô Khả.
Nhìn bộ dáng ỉu xìu của Tô Khả, Tô Cẩm Niên rất đau lòng. Đúng lúc này
thì mẹ Tô Khả đi từ bên ngoài vào, lại là một chén canh gà to. Tô Khả
khẽ nhíu mày, trong lòng lại nghĩ tới lời bác sĩ nói nên lập tức uống
xuống, sau đó hỏi mẹ của cô, "Mẹ, còn nữa không?"
Mẹ Tô Khả không hiểu nổi, "Hắc ngày thường nhìn con uống canh gà giống như ngồi tù vậy, nhưng hôm nay là. . . . . ."
"Mẹ!" Tô Khả làm nũng một tiếng. Mẹ Tô Khả lạnh cả người, "Được rồi, mẹ
vội vàng múc tới cho con một chén nữa. Dù sao cũng hầm rất nhiều, đảm
bảo đủ."
Tô Khả không biết nói gì, Tô Cẩm Niên bên cạnh thì nở nụ cười nhàn nhạt.
Lại uống một chén canh gà, Tô Khả đứng dậy, cùng Tô Cẩm Niên, hai người
đi dạo một vòng ở tiểu khu. Nhìn hoa cỏ bên cạnh, sau cơn mưa, có vẻ
xanh biêng biếc.
Phía bên kia, một người phụ nữ và chồng cô ấy đang đẩy một chiếc xe em bé vừa tán gẫu, từ từ đi tới bọn họ.
Măt Tô Khả cũng thấy tiểu bảo bảo ngủ say trong xe em bé, trong lòng mềm mại, lại nhịn không được nhìn lại mấy lần, trong lòng Tô Cẩm Niên đau
xót, ôm lấy eo Tô Khả, "Không phải em nói muốn mời mấy bạn cùng phòng ăn cơm sao? Đi thôi, em gọi họ đi, chúng ta cùng ăn cơm."
"Được."
*
Cổng trường đại học X.
Mấy bạn cùng phòng của Tô Khả đi ra, nhìn thấy Tô Khả, dĩ nhiên là vẫy vẫy tay.
Tô Khả nhìn thấy trên mặt Kiều Nhạc có một dấu tay đỏ rực, còn hốc mắt
đo đỏ, Tô Khả không khỏi cau mày, "Kiều Nhạc, cậu làm sao vậy?"
Vương Mộng Mộng cùng Trần Tĩnh Tĩnh nghe Tô Khả hỏi như vậy thì hiển nhiên tâm tình cũng vô cùng kém.
Vương Mộng Mộng nói: " Tô Khả, không có việc gì đâu."
"Không đúng, nhất định là có chuyện!" Tô Khả nhìn vẻ mặt muốn nói lại
thôi của bọn họ thì cũng biết, khẳng định đã xảy ra chuyện, hơn nữa
không phải chuyện nhỏ.
"Mấy người các cậu, người nào, thành thật khai báo cho mình!"
"A, ăn trộm tới đây."
Đúng lúc, một nữ sinh cùng lớp đi qua đám người bên cạnh Tô Khả, cô ta cười khẩy nhìn Tô Khả, khẽ nâng cằm, đắc ý hả hê.
"Cô nói ai đó!" Tô Cẩm Niên mắt lạnh nhìn nữ sinh kia.
Lúc này nữ sinh kia mới nhìn thấy Tô Cẩm Niên, trong nháy mắt nhớ lại,
người này chính là người đẹp trai nhất Đại Học Thành - Tô Cẩm Niên trong truyền thuyết, cuối cùng bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của anh, không ngờ so với hình trên mạng thì đẹp hơn ngàn vạn lần, trong nháy mắt bị phong thái đầy ý nghĩa của anh làm ái mộ, mắt nổi lên trái tim hồng. Nhưng
nghĩ tới hình như người này là bạn trai xì căng đan của Tô Khả thì trong lòng cũng có chút khó chịu, liền nói, "Tô Khả đó!"
"Cô lặp lại lần nữa!" Nữ sinh kia bị khí thế của Tô Cẩm Niên dọa sợ đến
sắc mặt trắng bệch, nhưng suy nghĩ mình cũng không sai, "Chính là Tô Khả đó! Hiện tại ở trường học của chúng tôi, ai không biết một nữ sinh tên
là Tô Khả trộm đồ người ta bị bắt tại chỗ chứ!"
"Bốp ——" Kiều Nhạc không chút do dự tát một cái, "Miệng của cô thật thối! Cô mới trộm đồ, cả nhà ngươi đều trộm đồ!"
Nữ sinh kia sao có thể bị đánh trắng trợn như vậy, lập tức liền khóc giơ tay lên, muốn đánh Kiều Nhạc, kết quả là bị Tô Khả ngăn lại giữa không
trung.
Tô Khả nhìn chằm chằm nữ sinh kia, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng, không nhìn ra vui hay giận, khiến cho nữ sinh kia kinh hãi, không nhịn được
lớn tiếng kêu lên, "Cô muốn làm gì!"
Mắt Tô Khả nhìn cô ta vừa giơ tay, "Cô nói xem?"
Trong lúc nói chuyện thì đã vung một cái tát lên mặt nữ sinh kia rồi.
Con ngươi của nữ sinh kia đột nhiên phóng đại, càng ‘nhe nanh múa vuốt’, dùng hết sức lực muốn đẩy để tránh thoát ‘gông cùm xiềng xích’ của Tô
Khả, sau đó đánh cô.
Kiều Nhạc đẩy nữ sinh kia ra, "Bệnh thần kinh, cô đủ rồi chưa!"
"Úi chà, một tên trộm, một đám bạn bè của trộm, tất cả đều là trộm. Có
cái gì hay lắm à! Các người không phải ỷ nhiều người sao! Chờ cho chị!
Còn Tô Cẩm Niên kia, tôi xem cũng ‘tốt mã dẻ cùi’, mở to mắt mà như mù!” (tốt mã dẻ cùi: bên ngoài tốt đẹp bên trong không ra gì)
“Cô vẫn còn muốn bị đánh có phải hay không?” Vương Mộng Mộng cùng Trần
Tĩnh Tĩnh vây lên trước, nữ sinh kia bị sợ đến mức chạy trốn trong nháy
mắt.
Mà người đi qua cũng dùng ánh mắt vô cùng kỳ quặc nhìn đám người Tô Khả.
Trong lòng của Tô Khả rất khó chịu, bạn bè của cô bởi vì cô mà bị người
khác hiểu lầm, bị người khác mắng, thậm chí còn đến mức đánh nhau! Mặc
dù bình thường nhìn mấy người các cô rất hung nhưng thật ra đều là cọp
giấy. Nhưng vì cô……
Trong lòng Tô Khả ấm áp, hoàn toàn cảm động, nói với họ: “Cám ơn các cậu.”
Mấy người nói: “Cám ơn sợi lông á, cậu an phận sinh tiểu bảo bảo ra cho bọn mình, mọi thứ đều thấy đáng giá.”
Tô Khả gật đầu.
Tô Cẩm Niên thở dài, vỗ vỗ vai Tô Khả.
Đứa bé.
Chờ thân thể Tô Khả dưỡng tốt thì nhất định anh sẽ để cô nếm trải ý nguyện cũ.
*
“Nghe nói Tô Cẩm Niên đã trở về hả?” Trịnh Duyệt đi đến bệnh viện quân khu, nhìn anh họ hỏi.
Trịnh Diệu Đông gật đầu, “Em lại muốn làm gì? Cẩm Niên người ta đã là hoa có chủ, làm sao tâm cảu em còn không chết!”
“Em nói anh này, sao anh không giúp đỡ em gái anh chứ! Anh nói lúc anh
có một em rể là Tô Cẩm Niên thì đây là chuyện vinh quang cỡ nào mà. Sao
mà lão sư lại cùi chỏ xoay ra bên ngoài vậy, nói lên ba câu nói là khiến em khó chịu vậy!” Trịnh Duyệt trợn mắt liếc Trịnh Diệu Đông một cái.
(cái câu lão sư lại cùi chỏ xoay ra bên ngoài có ý là tại sao anh không
quan tâm cho cô ta mà lo cho người ngoài)
Trịnh Diệu Đông trợn mắt nhìn lên trời, trong phút chốc không biết nói
gì. Em gái của anh có logic thần thánh như vậy, anh đã không cách nào
ngăn cản, chỉ có thể mặc cho suy nghĩ của cô ta lan ra.
“Này, anh vẫn chưa trả lời vấn đề lúc nãy của em.”
“Em có được tin tức từ đâu?”
“Anh quản nhiều vậy, anh chỉ cần nói cho em biết là có hay không là được rồi.”
“Cho dù anh ấy trở lại thì như thế nào, em có thể dấy lên sóng gió gì
nữa đây?” Trịnh Diệu Đông chẳng thèm để ý Trịnh Duyệt, quay đầu xem hồ
sơ bệnh án trên tay, sau đó đứng dậy, lấy đồ định đi tuần tra phòng
bệnh.
Trịnh Duyệt đi theo sau anh, “Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy!”
“Trịnh Duyệt, gần đây có phải não của em bị huỷ hoại rồi hay không vậy?”
“Sao lời của anh khó nghe như vậy!”
“Anh là vì tốt cho em! Người khác muốn làm anh nói lời khó nghe anh còn
không nói! Em cũng trưởng thành rồi, đừng để anh còn phải lặp lại đạo lý này hết lần này đến lần khác có được hay không!”
“Xí, anh nói cho em biết, có phải anh bị con hồ ly tinh Tô Khả kia mê
hoặc hay không? Em cho anh biết, một ngày có em ở đây thì anh cũng đừng
muốn Tô Khả vào cửa nhà ta!” Hai tay Trịnh Duyệt chống nạnh.
Trịnh Diệu Đông cười lạnh, “Hôn sự của anh, em có thể nhúng tay sao?”
“Anh!” Sắc mặt Trịnh Duyệt trắng bệch, bởi vì Trịnh Diệu Đông nói cũng
là sự thật, sau đó suy nghĩ một chút, lại nói, “Vậy anh có thể quyến rũ
Tô Khả, ừ, đúng lúc trả Cẩm Niên lại cho em.”
“…………….”
Trịnh Diệu Đông cất bước đi, trực tiếp không để ý đến em gái càng ngày càng thần kinh nữa.
Đương nhiên là Trịnh Duyệt bị tức gần chết, sau đó hừ lạnh một tiếng,
lại đuổi về phía trước, “Anh, nhưng mà em nghe nói Tô Khả thực tập tại
bệnh viện này à. Cô ta đâu?”
“Sao em quản nhiều vậy?”
Trong lòng Trịnh Duyệt bị thái độ của Trịnh Diệu Đông chọc giận gần
chết, nhưng vì mục đích của cô ta nên cô ta vẫn phải tiếp tục nói, “Em
lại không có hại cô ta, anh phát hoả cái gì chứ!”
Trịnh Diệu Đông dừng bước lại, nhìn Trịnh Duyệt, “Làm sao em biết cô ấy
bị hại rồi hả?” Ngày hôm qua trong điện thoại, cô ta đã nói chuyện này
nhưng trong lòng anh vẫn nghi ngờ, nhưng sau đó chuyện càng ngày càng
nhiều, đi tới đi lui, bận rộn nên quên mất. Bây giờ cô ta lại nhắc tới,
anh mới quay đầu nhìn Trịnh Duyệt.
Trịnh Duyệt bị ánh mắt Trịnh Diệu Đông nhìn đến tóc dựng lên, sau đó nghĩ đến sắp xếp mấy ngày nay của cô ta.
Cô ta đã sớm đoán được Tần Phi sẽ động thủ với Tô Khả, cho nên vẫn sắp
đặt người theo dõi Tần Phi, dĩ nhiên, cô ta sẽ không ngốc mà cho rằng
Tần Phi sẽ tự ra mặt đi mời người, cho nên chỉ theo dõi Tần Phi là vô
dụng. Nhưng Tần Phi sẽ tìm người nào ra mặt đây?
Rất đơn giản một trăm phần trăm là ‘mặt trắng nhỏ’ kia, (hiểu nôm na là tình nhân nhé)
Đối với chuyện Tần Phi có ‘mặt trắng nhỏ’ thì Trịnh Duyệt đã biết rất
sớm. Chuyện là lần đó Trịnh Duyệt đến nhà họ Tô thì nhìn thấy cổ Tần Phi có những vết hôn đỏ tươi, mà khi đó, Trịnh Duyệt biết bố Tô Cẩm Niên
đang làm ở ban chỉ huy khu vực phía Tây. Cho nên Trịnh Duyệt lưu ý, kết
quả là thật sự phát hiện nhân vật số một này.
Cho nên cô ta biết, nếu như Tần Phi không thể tự mình ra mặt thì chắc
chắn sẽ tìm tên ‘mặt trắng nhỏ’ này giúp đỡ. Đương nhiên, cô ta cũng
phái một người đi theo dõi hành động của ‘mặt trắng nhỏ’ này.
Quả nhiên phát hiện tên ‘mặt trắng nhỏ’ này tìm một đám lưu manh định đi phá đứa nhỏ trong bụng Tô Khả. Khi đó, cô ta cử người qua, trong khi
‘mặt trắng nhỏ’ định tìm người thì nhân cơ hội gia nhập vào.
Sau đó dĩ nhiên là chuyện ‘nước chảy thành sông’ rồi, người mà cô ta cử
đi đều nói với cô ta kế hoạch của Tần Phi và kết quả thực hiện. Chỉ là
người cô ta cử đi còn nói với cô ta, “Có lẽ bác sĩ kia làm phẫu thuật
quá mạnh mẽ nên cả cánh tay cũng chảy máu. (nước chảy thành sông: thời
cơ chín muồi, sẽ thành công)
Trong lòng cô ta dâng lên nghi ngờ, dù sao bác sĩ thích sạch sẽ nhất,
sau khi làm xong phẫu thuật thì chắc chắn sẽ tắm xong ở trong đó rồi ra
ngoài, làm sao có thể có máu.
Cũng vì một chút nghi ngờ đó mà cô ta đến đây dò hỏi Trịnh Diệu Đông,
chỉ tiếc là người này không chịu nói cho cô ta biết, thậm chí còn hoài
nghi đến trên đầu của cô ta.
“Tự có con đường mà! Em nghe nói đứa bé của cô ấy bị phá, cũng bởi vì trộm đồ nên bị người ta bắt rồi! Đúng không?”
Trịnh Diệu Đông nhìn Trịnh Duyệt, bởi vì trong lòng anh tin tưởng chuyện này là mẹ Tô Cẩm Niên – Tần Phi làm, nhưng anh cũng không nói người có
lỗi cho Trịnh Duyệt thì làm sao mà Trịnh Duyệt lại biết được?
“Anh đừng dùng ánh mắt đó nhìn em, tóm lại anh chỉ cần trả lời em là
đúng hay sai là được rồi.” Mặc dù Trịnh Duyệt biết đứa bé của Tô Khả có
khả năng không mất, nhưng cô ta vẫn không yên lòng.
Loại chuyện như vậy, cô ta thích an toàn kép, cho nên hỏi rõ ràng vẫn là cực kỳ cần thiết, nếu thật sự mất thì thôi, nếu vẫn còn, ha ha, cô ta
không ngại trợ giúp.
“Anh không biết.”
“Anh!”
Trịnh Duyệt nhìn bóng lưng Trịnh Diệu Đông đi xa, không nhịn được dậm
chân một cái, sau đó xoay người lại. Cô ta vẫn không tin đứa nhỏ của Tô
Khả còn tồn tại như vậy.
Ừm, ngộ nhỡ vẫn còn? Không được, cô ta phải sắp xếp một chút.
Nghĩ như vậy, Trịnh Duyệt rời khỏi bệnh viện quân khu.