Lúc này trong đầu của Tô Khả một mảnh trống không, tim đập với tốc độ rất nhanh! "Thình thịch"! Phải, như là sét đánh.
Miễn là cô chỉ dùng sức thêm một chút, là có thể thành công! Mắt thấy người
bên kia vẫy gọi cô, nhưng cô lại bất lực, cái cảm giác này, thật sự làm
người ta rất khó chịu!
Tô Khả cảm thấy, lúc này cô không thành
công cũng thành nhân. Dù sao đến loại trình độ này, muốn nguyên vẹn trở
ra, dường như có chút khó khăn, không bằng trước hết nếm qua vị thịt,
sau đó chết cũng được.
Dù sau người xưa từng nói: Mẫu Đơn chết
rồi, thành quỷ cũng phong lưu. Có thể nếm qua món ngon Hoa Sen Trắng,
làm như vậy con quỷ cũng là quỷ ăn no, quỷ phong lưu!
Nghĩ như
vậy, suy nghĩ bất chấp tất cả của cô, vì vậy, hai chân dùng sức đạp, bùn đất bị cô ma sát không ngừng bắn tung tóe ra phía sau.
Tay cô liều mạng tiến về phía trước, chỉ còn 0.9 cm 0.8 cm...
Chỉ là, mỗi lần cô thêm một chút sức lực, hướng về anh gần hơn phân nửa,
anh lại dùng nhiều sức hơn nắm lấy cổ tay của cô! Rất mạnh giống như anh muốn chặt đứt tay cô.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy cổ tay của
mình nóng rát đau nhức, nước mắt của cô cũng nhanh chóng xuất hiện, thật sự rất đau có được hay không!
Tô Khả đưa đôi mắt mong chờ nhìn
Hoa Sen Trắng, trong lòng ngựa bùn cũng sớm thành ngựa gào thét: Hoa
Sen Trắng, anh thương hoa tiếc ngọc một chút đi.
Mà Hoa Sen Trắng lại còn dùng ánh mắt lạnh nhìn cô,cũng không bị đôi mắt to giàn giụa nước mắt của Tô Khả mê hoặc.
╮(╯_╰)╭ Dù sao nếu anh thả cô ra, trong sạch của anh cũng không còn.
Kết quả, Tô Khả nhỏ giọng kêu rên lên: "Đau đau quá....anh nhẹ chút...nhẹ
chút...anh nhẹ một chút thôi..." âm thanh kia, phát ra một cách mềm yếu, nếu người không biết chuyện nghe thấy, còn tưởng ở đây xảy ra chuyện
tình cua đồng!
Ánh mắt của Tô Cẩm Niên trở nên lạnh lẽo, gương
mặt trắng noãn càng đen kịt, nới lỏng sức lực một chút. Kết quả, Tô Khả
thừa cơ hội tiến về phía trước thêm 0.1 cm.
Lúc này Tô Cẩm Niên
nổi giận, trực tiếp ném Tô Khả qua vai, "Phịch_____" Tô Khả bị Tô Cẩm
Niên ném ngã trên đất, trong nháy mắt, bụi bậm nổi lên khắp bốn phía.
Tô Khả bối rối, cô bị ném đễn thất điên bát đảo, luống cuống tay chân,
trên đầu có thể nhìn thấy những ngôi sao nhỏ màu vàng đang bay xung
quanh trán của cô.
Thật là đau, xương cốt toàn thân đều đau. Ông nội hai của cô, cô còn chưa có làm gì anh, đã bị anh ném qua vai rồi!
Nhận thức được sự thật này, Tô Khả chưa gượng dậy nổi.
Vì vậy, cô nằm trên mặt đất, miệng bĩu bĩu một cái, như là muốn khóc lên,
thật là thời kỳ chán nản, lần đầu trong lòng gì cũng thấy chua xót cùng
uất ức.
Ba không thương mẹ không thương còn chưa tính, trời rất
nóng còn muốn cô một thân một mình đến trường học quân sự rắm chó này,
gặp phải huấn luyện viên này, còn là một tên đại ngốc, mọi người nghỉ
ngơi, còn muốn làm khó cô! Như vậy vẫn là quên đi, thật vất vả bắt được
Hoa Sen Trắng có thể nếm chút thịt, nhưng ngay cả canh cô cũng còn không uống đến đâu, đã bị Hoa Sen Trắng này ném ngã qua vai.
Như vậy
là quá không nể tình rồi! Nói như thế nào cô cũng là một nữ sinh nha!
Anh làm sao có thể quyết tâm xuống tay tàn nhẫn như thế chứ!
Thế là, cô liền ăn vạ trên mặt đất càng không muốn đứng dậy.
Nhìn bầu trời xanh xanh trên đầu, mây trắng bồng bềnh phiêu diêu tự tại như
vậy, Tô Khả bi thương gào thét: Thần à, sét đánh đem cô đi ra ngoài
xuyên không đi! Cô tin tưởng với tướng mạo xinh đẹp tuổi trẻ đầy sức
sống xuyên không đến cổ đại nhất định có thể lăn lộn thuận buồm xuôi
gió! Cô không muốn tiếp tục sống ở chỗ này bị Hoa Sen Trắng ném qua vai
nữa.
“Đứng lên!” Hai chữ lạnh như băng.
Ánh mặt trời trên
đỉnh đầu của Tô Khả bị Tô Cẩm Niên che mất rồi, lúc này Tô Khả mới lười
biếng nhìn cô, mắt to một mảnh sương mù long lanh: “Tôi không dậy nổi”.
Tô Cẩm Niên xoa trán, như đối với hành động lưu manh ăn vạ của Tô Khả cảm thấy bất đắc dĩ, “Tôi nói lại lần nữa, đứng lên!”
Anh sức lực rất ít, lúc vừa mới ném cô, anh nắm chắc kỹ thuật dùng sức mà,
Tô Khả té xuống nhất định có đau, nhưng tuyệt đối sẽ không hơn mười phút mà vẫn không dậy nổi.
Thật ra lúc Tô Cẩm Niên ném Tô Khả qua
vai, còn lo lắng qua, dù sao đem một tiểu nữ sinh đã tròn mười tám tuổi
ném qua vai sẽ làm mất thể diện của cô, nhưng không cho cô một bài học,
khẳng định là không được. Nhưng kết quả, hơn mười phút trôi qua, cô cứ
ngồi trên đất không đứng lên. Con gái không nghe lời như thế còn như một nữ sinh háo sắc, quả thật rất hiếm thấy!
“Tôi không đứng lên!
Tôi chính là không muốn đứng lên!” Tô Khả trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Cẩm
Niên, sau đó “Xoạch” một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào bùn đất khô
cạn, “Các người đều khi dễ tôi! Đều khi dễ tôi!”
Đầu Tô Cẩm Niên
đầy vạch đen, rốt cuộc là ai khi dễ ai vậy! Lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ
hung mãnh của cô, làm thế nào anh cũng nhìn không ra được cô sẽ bị người khác khi dễ.
“Ba mẹ của tôi chỉ lo hưởng tuần trăng mật lần thứ N của mình, tôi phải hỏi người ta trường học đi nơi nào, anh không phải
không thèm ngía đến tôi, một tên đại ngu ngốc phạt tôi chạy, còn không
cho tôi nghỉ ngơi, bây giờ anh còn để cho tôi gà mái **! Hai chân của
tôi đều mỏi muốn chết, đau chết được, không chỉ có như vậy, anh còn ném
tôi! Còn ném tôi! Tôi lớn như vậy rồi, cũng không bị ai khi dễ thành bộ
dạng như vậy!
Tô Khả dùng bàn tay vô cùng bẩn lau nước mắt, trong nháy mắt đem khuôn mặt non nớt xinh đẹp của mình trở nên bẩn không chịu được.
Tô Cẩm Niên nghe trong những lời nói của cô có một cái gọi là "Khi dễ", lại nhìn cô dùng tay nhỏ bẩn lau nước mắt trên mặt mình,
trong nháy mắt đã bôi khuôn mặt mình thành con mèo nhỏ, có chút buồn
cười, nhưng nhìn cô hình như rất nghiêm túc nói ra "Uất ức" của mình,
anh liền ngượng ngùng cười một tiếng.
Vì vậy, Tô Cẩm Niên thở dài, đưa tay, hơi tức giận nói với Tô Khả một câu "Đứng lên."
Nước mắt chảy thành dòng trên mặt Tô Khả, trong đôi mắt đó còn có vài hạt
đậu, không có rơi xuống, sau đó liếc nhìn tay của Tô Cẩm Niên một cái,
trong lòng không khỏi thở dài nói: thật là năm ngón tay thon dài, khớp
xương rõ ràng, quan trọng nhất là móng tay còn được chỉnh sửa gọn gàng
chỉnh tề, rốt cuộc là cô coi trọng Hoa Sen Trắng.
╮(╯_╰)╭ Cũng tại anh mà té ngã trên đất, cô còn tâm tư gì mà suy nghĩ đễn những thứ có hay không có này, vẫn là Tô Khả.
Nhìn thấy vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của Tô Cẩm Niên, Tô Khả kiêu ngạo xoay mặt: "Anh xin lỗi tôi."
Mặt Tô Cẩm Niên càng đen thêm, học trò nhỏ này, đây là điển hình cho một
chút thuốc nhuộm liền muốn mở phường nhuộm, muốn anh xin lỗi, nói đùa ư, vì vậy thân của Tô Cẩm Niên liền trầm xuống: "Nếu cô không đứng lên tôi liền ghi tội cho cô!"
Lúc này trong lòng của Tô Cẩm Niên đang
cực kỳ khó chịu, liền cảm thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại nóng hổi nắm lấy
bàn tay anh, sau đó dùng sức kéo một cái, kéo anh ngã xuống đất. Trong
nháy mắt thân thể anh nghiêng về phía trước —
Thăng bằng của anh
từ trước đến giờ rất tốt, bởi vậy chỉ cần anh bước về phía trước một
bước liền có thể đứng thẳng vững vàng, nhưng nếu bước về phía trước một
bước, ắt phải giẫm lên người Tô Khả.
Kết quả là, anh cứ vậy mà té ngã trên đất, bị Tô Khả dùng lực kéo xuống.
Tô Khả thuận tiện phản công, trong lúc đó một dòng ánh sáng liền leo lên
thân thể của anh, sau đó nhìn về phía Tô Cẩm Niên cười "Ha Ha!" Hai
tiếng, hàm răng trắng nhỏ của cô phản chiếu ánh sáng mặt trời, mà khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô vốn là sơn bôi đen không nhìn thấy hình dáng, kết
hợp với dáng cười và tiếng cười như thế, có vẻ rất bỉ ổi dữ tợn...