Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 71: Lạc Phong hóa đá




Lòng của Tô Khả "bộp bộp" rơi xuống, xong rồi, thật sự là tư thế hiện tại của cô nhìn hơi khó coi, sau đó nghĩ lại, trong lòng cô mừng rỡ nhiều hơn.

Anh tới, rốt cuộc anh đã tới! Cẩm Niên của cô, ngày hôm qua vẫn còn gọi điện thoại cho cô, hôm nay đã tới rồi!

Tô Khả cảm thấy kể từ khi cô và anh kết hôn, cuộc sống của cô đều ở trôi qua trong hạnh phúc lâng lâng.

Tô Cẩm Niên mím môi chậm rãi tiến lên, kéo Tô Khả một cái, lại đưa tay ra, khi định kéo Doãn Lạc Phong lên thì Doãn Lạc Phong đã tự đứng lên.

Tô Cẩm Niên cũng không nhìn Doãn Lạc Phong mà chuyển ánh mắt nhìn đáy mắt tràn đầy vui sướng của Tô Khả.

Tô Khả như không thể tin, hai tay túm tay áo Tô Cẩm Niên thật chặt, còn không ngừng chớp mắt.

Tô Cẩm Niên nhàn nhạt cười cười với Tô Khả, một luồng khí thanh nhã tràn vào lòng Tô Khả.

"Tiểu Phong Phong, con không sao chứ?" Mặt mẹ Tô Khả lo lắng.

Bố Tô Khả cũng chạy tới, nhìn tình hình trong phòng khách, đang nhìn quần áo nhiều nếp nhăn của Doãn Lạc Phong, lập tức nói: "Tiểu Phong à, té có đau không, muốn đi bệnh viện hay không? Không sao, con cứ xem như nơi này là nhà con đi, coi chúng ta là bố mẹ của con là được rồi, đừng thấy ngại nha. . . . . ."

Thật ra thì lời của bố Tô Khả cũng đang nói với Tô Cẩm Niên, bởi vì đối với con rể Tô Cẩm Niên quý báu lần đầu tiên gặp mặt của ông, thật sự là ông không vui nổi. Con gái bảo bối của ông cứ bị anh bắt cóc vội vàng như vậy, ông làm bố, có thể vui vẻ thích anh sao? Quan trọng nhất là từ khi anh và Tô Khả nhận giấy kết hôn cũng không gọi một cuộc điện thoại tới cho bọn họ. Có con rể như vậy sao?

Mà dĩ nhiên Tô Cẩm Niên cũng nghe hiểu ý của bốTô Khả. Nhất là khi trong miệng bố Tô Khả nói với Doãn Lạc Phong là "Coi chúng ta là bố mẹ của con", trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.

Bố vợ này là trần trụi bài xích anh.

Doãn Lạc Phong cười lắc lắc đầu, "Bác trai bác gái, con không sao, tốt lắm mà." Nói xong, làm mấy động tác, trên mặt còn là nụ cười không chê vào đâu được. Sau đó quay đầu nhìn Tô Cẩm Niên, "Anh Cẩm Niên, anh cũng đã tới."

Tô Cẩm Niên gật đầu.

Mẹ Tô Khả miệng há to, ánh mắt lượn vòng trên người Doãn Lạc Phong và Tô Cẩm Niên, "Tiểu Phong Phong, con biết Tô Cẩm Niên hả?" Sau khi hỏi xong, mẹ Tô Khả lại vỗ vỗ đầu của bà, cũng đúng, đột nhiên xuất hiện người đàn ông xa lạ là con rể bà, cũng chính là chồng của Khả Khả, mà Tiểu Phong Phong lại là bạn rất tốt của Khả Khả, nhất định là hai người bọn họ biết nhau. Bà khẳng định là do sống chung với chồng bà lâu quá nên chỉ số thông minh giảm xuống.

Doãn Lạc Phong không biết tại sao mẹ Tô Khả biết tên Tô Cẩm Niên, thế nhưng khi anh nghe mẹ Tô Khả gọi anh và gọi Tô Cẩm Niên thì trong lòng cười lên .

Vì vậy, Doãn Lạc Phong cười híp mắt gật đầu, "Chúng con quen." Nói xong, Doãn Lạc Phong lại quan sát luồng khí giữa mẹ Tô Khả và Tô Cẩm Niên một lần nữa, mắt tinh của anh phát hiện bố mẹ Tô Khả đối với Cẩm Niên cũng không rất thân thiện, trong lòng Doãn Lạc Phong âm thầm vui mừng, bởi vì điều đó đại diện cho việc trong lòng bố mẹ Tô Khả thì giữa anh và Tô Cẩm Niên, bọn họ thích anh hơn mà không phải là Tô Cẩm Niên, thậm chí từ trong mắt bố Tô Khả, anh nhìn thấy hình như bố Tô Khả rất không thích Tô Cẩm Niên.

Sờ sờ cằm, dấu hiệu tốt.

Điều này biểu thị sau này tỷ lệ anh ôm được người đẹp về lớn hơn Tô Cẩm Niên.

Nhưng mà anh ấy cũng không nghĩ đến, ‘nhật lý vạn cơ’ như Tô Cẩm Niên lại chạy đến nhà Tô Khả. Không phải là an không thích Tô Khả sao? Chính Tô Khả theo đuổi anh ba năm, hơn nữa hình như anh đối xử với Tô Khả vẫn luôn thờ ơ mà? Sao đột nhiên lại chạy tới phía nam này rồi? Chuyện này thực sự không giống như tác phong của Tô Cẩm Niên anh nha. (nhật lý vạn cơ: bận rộn, trăm công nghìn việc)

Chỉ là không sao, cũng may anh tới nhà Tô Khả trước Tô Cẩm Niên một bước, mẹ Tô Khả nói rồi, anh là người đàn ông đầu tiên đến nhà Tô Khả.

Đầu tiên nha, ha ha, điều này tiêu biểu cho tỷ lệ anh giành được Tô Khả lớn hơn vài phần.

Doãn Lạc Phong nghĩ càng sâu thì trong lòng lại càng vui vẻ. Nhưng mà về thái độ của Tô Khả, dù sao chỉ cần Tô Khả không bài xích anh, đến lúc đó vẫn có thể ôm được người đẹp về, ừ, chính là như vậy.

Kết quả là Doãn Lạc Phong cười híp mắt nhìn Tô Cẩm Niên, trong mắt còn có một chút hả hê.

Tô Cẩm Niên nhìn bố mẹ Tô Khả, hơi khom người, “Chào bố, chào mẹ, con là Cẩm Niên.”

Trong nháy mắt nụ cười Doãn Lạc Phong không kịp thu lại thì mặt tối đi, nụ cười của anh lớn của anh cứng đơ trên mặt, một hồi lâu, sờ sờ lỗ tai mình. “Anh Cẩm Niên, dù là bác trai bác gái vừa nói chúng ta xem họ như bố mẹ thì anh cũng không cần phải gọi thật như vậy chứ.”

Còn Tô Khả bên cạnh lại đỏ mặt, vùi sâu cả mặt vào lưng Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên cười nhạt, “Anh và Tô Khả đã kết hôn rồi.”

Bố Tô Khả “hừ hừ” hai tiếng, xoay đầu qua một bên, không nhìn Tô Cẩm Niên.

Có thể nói trong lòng mẹ Tô Khả ‘đấm ngực dậm chân’, sớm biết thì bà sẽ không giao hộ khẩu cho Tô Khả, ai ui, con rể Lạc Phong của bà, cứ bay đi như vậy sao?

“Tô Khả, Tô Cẩm Niên nói là sự thật sao?” Trong lòng Doãn Lạc Phong nín một hơi, sau đó cũng gọi cả tên họ Tô Cẩm Niên luôn.

Tô Cẩm Niên nhíu mày, “Lạc Phong?”

Lúc này Tô Khả mới lộ gương mặt đỏ bừng ra, “Ai ui, Tiểu Phong Phong, là thật đấy, em đã sớm là phụ nữ có chồng rồi.”

Lúc Tô Khả nói lời này, thật ra trong lòng có chút thấp thỏm. Dù chỉ số cảm xúc (EQ) của cô thấp như thế nào thì trải qua một loạt hành động vừa rồi và thái độ nói chuyện của Doãn Lạc Phong thì cô cũng hiểu Doãn Lạc Phong thích cô, thậm chí tình cảm anh dành cho cô không thua gì cô đối với Tô Cẩm Niên.

Nhưng không có cách nào, cô chỉ muốn một lòng mà lòng này đã sớm đọng trên người Tô Cẩm Niên, cũng không có biện pháp thu về nữa rồi. Cho nên đối với Doãn Lạc Phong, cô chỉ có thể nói xin lỗi. Nhưng cô lại không muốn mất đi tình bạn giữa họ, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục cười đùa tí tửng giả bộ như không biết, nếu như có thể lừa gạt mà vượt qua cửa này, vậy thì tốt nhất.

Hai tay Doãn Lạc Phong siết chặt thành quyền, một hồi lâu, nụ cười Doãn Lạc Phong mới khôi phục lại, anh nói với Tô Khả: “Chúc mừng em, Tô Khả, rốt cuộc ý nguyện ba năm đã được thực hiện.”

Trong lòng Tô Khả thở nhẹ một hơi, “Hì hì, có chí ắt làm nên mà.”

May mà Doãn Lạc Phong quay lại ngồi trên ghế sa lon, lại nở một nụ cười ‘điên đảo chúng sinh’, nhíu mày: “Vậy sao?”

Tô Khả thầm mắng mình nói chiều, sau đó chạy tới, cầm một miếng dưa hấu trên khay trà, “Ừ, anh thích dưa hấu nhất mà, mau ăn đi cho mát.”

Doãn Lạc Phong nhận lấy.

Trong lòng mẹ Tô Khả vô cùng buồn bực, sau đó ánh mắt nhìn Tô Cẩm Niên cũng rất không thân thiện. Mà bố của Tô Khả thì càng khỏi cần nói, trong mắt ông, Tô Cẩm Niên chính là cướp con gái bảo bối của ông! Hơn nữa ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy thì cướp con gái bảo bối của ông là con rể khốn khiếp.

Bố mẹ Tô Khả cũng ngồi lên ghế sa lon, sau đó mẹ Tô Khả nói với Doãn Lạc Phong: “Tiểu Phong Phong, dưa hấu không tệ chứ, là chính bác gái của con chọn đấy~”

“Dạ, ăn rất ngon.” Lòng Doãn Lạc Phong khó chịu kịch liệt, nhưng chỉ có thể cắn từng miếng từng miếng dưa hấu, mà còn là cắn tại một chỗ, không hề cảm thấy chỗ dưa hấu kia đã bị anh cắn đến vỏ, còn hai bên là màu đỏ của ruột dưa. Trình độ không tập trung như vậy đúng là vô địch.

Mà Tô Cẩm Niên bị coi nhẹ vẫn ôn hòa nhã nhặn đứng tại chỗ như cũ.

Lúc này mẹ Tô Khả mới lườm Tô Cẩm Niên một cái, dùng giọng điệu lười biếng nói với Tô Cẩm Niên: “Tô Cẩm Niên, cậu cũng ngồi đi, đừng khách sáo.”

Tô Khả nhíu mày, nhìn vẻ mặt bố mẹ cô, Tô Khả giận đến nghiến răng, sao Cẩm Niên của cô có thể chịu uất ức như thế! Nghĩ như vậy, Tô Khả nắm chặt tay Tô Cẩm Niên, “Bố, mẹ!”

Trong tay Tô Cẩm Niên là tay nhỏ bé ấm áp của Tô Khả, miệng cũng nở một nụ cười, sau đó lên tiếng, “Bố, mẹ, trễ như vậy mới đến thăm hai người ạ, là con không đúng. Chỉ có điều về sau này con sẽ đối tốt với Tô Khả, xin hai người cứ yên tâm.”

Bố mẹ của Tô Khả vẫn không nói lời nào.

Tô Khả đã cảm động tột cùng, nhìn bộ dạng của bố mẹ cô không nghe anh giải thích chút nào, Tô Khả thở phì phò nói, “Bố mẹ, nếu hai người dám làm con rể các người chạy mất, vậy con tôi liền chạy theo anh ấy!”

Lòng bố mẹ của Tô Khả ngửa lên trời cao: con gái à, chúng ta vì người nào thế! Cánh tay xấu của con gái sẽ vươn ra bên ngoài mà!

Tô Cẩm Niên cười ra tiếng, giống như từng mảnh hoa tuyết trên núi Thiên Sơn bay bay trong không trung, mang theo một hơi thở mát lạnh, lấy tay chỉ lên đầu Tô Khả một cái, “Em thật không kín đáo gì cả.”

“Ôi ui~ kín đáo thì không bắt đầu được đâu.” Lúc này trong mắt Tô Khả cũng chỉ tràn đầy có Tô Cẩm Niên thôi.

Bố mẹ của Tô Khả đã không tiếp tục nhìn nổi nữa, ôi, thật sự là con gái và con rể quá buồn nôn có được không!

“Khụ khụ!” Bố mẹ của Tô Khả giả vờ ho khan.

Tô Cẩm Niên nhìn bố mẹ vợ anh, sau đó kéo tay anh đang bị Tô Khả nắm chặt, lấy gì đó từ trong ngực anh, là một tấm thẻ, vô cùng nghiêm túc nói với bố mẹ Tô Khả, “Bố mẹ, đây là sính lễ của con.”

Bố mẹ của Tô Khả nghi ngờ nhìn Tô Cẩm Niên.

“Lần đầu tiên con kết hôn, người lớn trong nhà cũng bận rộn, cho nên một chút trình tự cũng không biết, nhưng mà bố mẹ ạ, con sẽ không để Tô Khả chịu uất ức.”

Nghe lời ấy, nước mắt Tô Khả chảy ra.

Đây là Tô Cẩm Niên mà cô biết sao?

Trời ạ, người nào có thể nói cho cô biết, thật ra cô không có nằm mơ?

Mà Doãn Lạc Phong đang ăn dưa hấu, để một nửa miếng dưa hấu xuống, liếc nhìn đồng hồ trên tay của anh, “Bác trai, bác gái, rất cám ơn hai bác đã nhiệt tình tiếp đón, nhưng mà con còn muốn đi công việc, cho nên con đi trước.”

“Aiya, Tiểu Phong Phong, không vội mà.” Mẹ Tô Khả muốn giữ lại.

Doãn Lạc Phong vẫn cười híp mắt như cũ, trời mới biết trong nụ cười của anh có bao nhiêu khổ sở, “Không được ạ, lúc đầu khi cháu đến thì đã đặt vé máy bay khứ hồi luôn rồi. Chính là ba giờ chiều, nên con phải đi trước.”

“Ba giờ chiều? Còn kịp mà! Ăn cơm rồi đi.”

Doãn Lạc Phong lắc đầu, sau đó nói với Tô Khả và Tô Cẩm Niên bên kia, “Anh Cẩm Niên, Tô Khả, hai người chơi vui vẻ, khi nào về thì chúng ta gặp nhau ở thành phố B.”

Xoay người, Doãn Lạc Phong đi thẳng về phía trước.

Tay của anh nắm thật chặt, trong lòng âm thầm nói: Anh Cẩm Niên, tôi sẽ không bỏ qua.