Quân Hôn: Chọc Lửa Thiêu Thân

Chương 63: Chân tướng rõ ràng




Mở phiên toà.

Ở chỗ vợ chồng nhà họ Vương, luật sư bọn họ đang dùng máy vi tính để PPT, trên màn hình lớn, cái gọi là chứng cớ là hình thức phát những tấm hình, sau đó, người luật sư kia trình một phần tài liệu trong tài liệu lên cho quan toà, mà những cái được gọi là "chứng cớ" cũng nhắm thẳng vào phạm nhân Tô Khả. (PPT : giống trình chiếu slide)

Nét mặt quan toà vô cùng nghiêm túc, trong một phần tư liệu đó xem không xót một chữ.

Mà ánh mắt vợ chồng nhà họ Vương nhìn Tô Khả là hoàn toàn đỏ ngầu, làm như muốn băm Tô Khả làm trăm mảnh. Bên cạnh bọn họ là tên còn lại, cũng chính là người bị tình nghi thứ hai, lúc này đang dùng vẻ mặt đắc chí nhìn Tô Khả.

Lúc này, luật sư Tô Khả đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh tự tin nói với quan tòa: "Kính thưa quý tòa, những thứ này đều là chứng cứ bên ngoài, tài liệu chỗ này của tôi có một video tài liệu vô cùng thú vị. Tin rằng xem phần tài liệu này, tất cả chân tướng đều lộ rõ ràng."

Tô Khả nghi ngờ liếc nhìn luật sư của mình, nhưng mà nghĩ đến ông ấy là do chính Tô Cẩm Niên giúp cô chọn luật sư biện hộ thì cũng an tâm.

Người luật sư kia đứng dậy, cắm USB vào máy chủ, sau đó trực tiếp mở video ra. Phía trên màn hình đúng là toàn bộ quá trình lúc người kia giết chết Vương Phú Quý.

Lúc đầu video là đoạn trống không, chỉ loáng thoáng có thể nghe tiếng khóc khẽ của Tô Khả. Sau đó, trong video liền xuất hiện khuôn mặt cực lớn, hiển nhiên là của kẻ bị tình nghi thứ hai.

Hắn nhìn Vương Phú Quý la hét: "Lão đại lão đại!" Nhưng mà một tay của hắn lại lặng lẽ làm nghẹt mũi Vương Phú Quý. Bởi vì Vương Phú Quý thiếu dưỡng mà tỉnh lại. Mà kẻ đó, trong nháy mắt diện mạo lại trở nên dữ tợn, thậm chí đáy mắt còn có một nụ cười khi được như ý, dùng khẩu hình nói: "Mày, đi, chết, đi!" Nói xong, còn lớn tiếng nói, "Lão đại, lão đại!"

Ba phút sau, Vương Phú Quý liền chết, mà từ đầu đến cuối hắn vẫn kêu "Lão đại", vẻ mặt vẫn vui vẻ.

Mọi người giật mình, xôn xao một hồi.

Kẻ bị tình nghi thứ hai cũng hoảng sợ luống cuống.

Vợ chồng nhà họ Vương ở bên cạnh hắn, Liễu Thần, cũng chính là mẹ Vương Phú Quý, trong nháy mắt hơi thở dồn dập, sau đó nhắm mắt lại, đã ngất xỉu.

Bà không thể nào chấp thu được tự bà trơ mắt nhìn con trai của bà chết đi, mặc dù con trai của bà cũng đã sớm nằm trong đất vàng.

Mà cả mặt Vương Đại Chí cũng đỏ bừng, ngay cả vợ ông ngất đi cũng không có để ý tới, chỉ nhìn video phía trên, gân xanh trên trán nổi lên, rất là kinh khủng. Ông hận không thể quay ngược thời gian, cứu con trai của ông ra. Sau đó, ông ấy quay đầu nhìn vẻ mặt sợ ngây người của hung thủ thật sự một chút, dùng hết sức lực cho hắn một quyền.

Người nọ không kịp phòng bị nữa, bị Vương Đại Chí mập mạp đánh nhào trên đất, thuận thế Vương Đại Chí thân thể mập nặng ngồi trên người kẻ đó, tiếp tục hành hung. Cái hung thủ giết chết con trai ông, hung thủ giết chết con trai ông!

Lòng Vương Đại Chí đều chỉ còn dư lại đầy những lời này, quả đấm cũng càng ngày càng mãnh liệt, "Mày trả con trai cho tao! Tên súc sinh nhà mày! Trả con trai cho tao!" Một quyền lại một quyền, cũng có thể so với ông vua đấu quyền rồi. Rất nhanh, mặt của hung thủ giết người thật sự đầy máu ứ đọng cùng vết máu, thân thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất rên rĩ.

"Yên lặng!" Quan tòa mở miệng nói.

Mấy kiểm sát viên lập tức kéo Vương Đại Chí đang tức giận kéo ra, một kiểm sát viên khác mang Liễu Thần ngất xỉu còn lại ra ngoài, mấy cảnh sát còn lại nhanh chóng lấy còng ra còng hung thủ giết người thật sự lại.

Tô Khả ngồi ở vị trí của mình, nhìn trò cười kia dừng lại, lần nữa cả tòa án trở lại không khí nghiêm túc. Tô Khả cảm nhận được cô giống như mới vừa xem vở kịch quay trở lại, mặt không thể tưởng tượng nổi.

Quan toà hắng giọng, hỏi luật sư Tô Khả, "Luật sư Thẩm, tôi có thể biết phần tài liệu này từ đâu mà đến không?"

Luật sư Thẩm mỉm cười, "Kính thưa quý tòa, phần video tài liệu dài đến mười lăm phút này là một nhân viện làm vệ sinh của

nhà hàng năm sao Vương thị trình lên. Ngày con Vương Đại Chí chết, khi quần áo của cậu ta vô cùng dơ bẩn, phía dưới vừa lúc có điện thoại cậu ấy, mà cũng không biết nguyên nhân vì sao điện thoại di động của cậu ấy lại mở ra camera, sở dĩ lúc đầu hiện lên mấy phút thu hình trống không, mà khi ghi đầy năm trăm megabytes, phần tài liệu quay đó sẽ tự động lưu lại. Cho nên, rất khéo liền đem quá trình Long Phát giết người, cũng chính là hung thủ giết người thật sự quay lại, hơn nữa còn tự động lưu lại. Điện thoại di động bị nhân viên làm vệ sinh lấy đi, về nhà lúc mở ra, cô ấy phát hiện đoạn videotài liệu này, đồng thời phát hiện người nào là hung thủ. Cho nên cô ấy tìm tôi, cũng tự tay giao phần tài liệu này cho tôi, sau đó đi ngay. Mà đoạn tài liệu đủ chứng minh đương sự của tôi không phải hung thủ giết người.” Luật sư Thẩm cười híp mắt trả lời quan tòa, rồi chuyển giọng điệu khác, nói với hội đồng xét xử. “Bên cạnh đó, có lẽ động cơ giết người của Long Phát là bởi vì em gai của cậu ấy từng bị Vương Phú Quý cường bạo mà tự sát nên lòng mang thù hận.”

Nói tới chỗ này, mọi người giật mình lần nữa, đồng thời đưa ánh mắt nhìn Long Phát đã tỉnh táo một chút.

Mà Tô Khả cũng rất giật mình, cô không ngờ, thì ra Long Phát này vì muốn trả thù cho em gái hắn, nhưng trả thù cũng không phải giết người chứ? Nói thế nào cũng là ở quốc gia pháp trị.

Long Phát khạc ra một ngụm máu, nhếch miệng cười điên cuồng: “Bị các người phát hiện rồi, ha ha ha ha, vậy thì có sao? Cùng lắm thì một mạng đền một mạng, cái tên kia đáng chết! Hắn chết một vạn lần cũng không có đáng tiếc! Không sai! Chính là tôi giết hắn đấy, chính là tôi muốn hắn chết! Từ nhỏ tôi đã yêu thương em gái trong lòng bàn tay, cũng bị tên súc sinh kia làm hỏng, không giết hắn, dưới suối vàng em gái tôi cũng sẽ không an tâm! Ha ha ha, tên súc sinh kia đáng chết!” Đáy mắt hắn phát ra thù hận nồng nặc, lặp đi lặp lại nói.

Vương Đại Chí nghe lời nói của hắn, lại muốn chạy qua đánh hắn, chỉ là bị người ta kéo lại.

Luật sư Thẩm nói: “Giết người là phạm pháp, hành vi của cậu như vậy, khác Vương Phú Quý ở chỗ nào sao?”

“Hừ! Pháp luật cái rắm gì!” Hắn khạc ra một ngụm máu nữa, ánh mắt nhìn chòng chọc quan tòa, “Các người đều làm ra vẻ đạo đức giả! Từng người bao che cho nhau! Quan chức và thương nhân thông đồng! Sao tôi tin tưởng pháp luật cái rắm chứ! Pháp luật chó má! Nếu không phải là các người, em gái tôi sẽ chết oan sao! Trước kia chúng tôi tố cáo mấy lần, các người có xử lý sao? Còn không phải là giam hắn mấy ngày thì thả ra, sau đó tiếp tục làm hại xã hội! Còn để tôi tin tưởng pháp luật, các người xem tôi là kẻ ngu sao!”

“Phanh…” Quan tòa dùng búa hung hăng gõ vào bàn, “Thật là nói bậy nói bạ! Luật pháp rất công bằng, chính nghĩa, anh có cái gì oan ức cứ việc chống án! Tại sao có thể chửi bới như thế! Lời nói của anh đã…”

“Mẹ kiếp đồ vô dụng, thả ra!” Long Phát cắt đứt lời nói của quan tòa, “Quyền lợi luật pháp cũng chỉ là vì bọn thương nhân quyền quý này mà tồn tại, để cho nhân dân chúng tôi sao, đánh rắm á! Ông có bản lãnh đặc biệt thì xử tử hình cho tôi đi, không cần mất thời gian! Không nên nói nhảm với ông đây! Dù sao giết Vương Phú Quý, tôi cũng thỏa mãn!”

Trong nháy mắt một đoàn người phía dưới im lặng, thứ người như Long Phát, hiển nhiên là loại ‘chân trần không sợ mang giày’ (giống như điếc không sợ súng), lúc này quan tòa phía trên bị hắn chặn lời như vậy, tức giận đến đỏ bừng cả mặt.

Tô Khả lặng im.

Cuối cùng, Long Phát với tội giết người, hơn nữa tình hình tồi tệ, lại bởi vì không hề có ý hối cải, phán xử tử hình, tháng mười tiến hành xử hắn.

Tô Cẩm Niên mang Tô Khả đến nói với luật sư Thẩm: “Anh Thẩm, cảm tạ. Không ngờ còn có phần tài liệu này, hèn chi anh nói hồ sơ cá nhân của cô ấy mà tôi không dùng nhiều.”

Luật sư Thẩm thu thập xong đồ đạc của ông, khẽ mỉm cười với Tô Cẩm Niên và Tô Khả, “Ha ha, buổi trưa ngày hôm qua tôi mới lấy được, chỉ là gọi điện thoại cho anh không được. Dù sao ‘lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt’, là thủ phạm thì luôn trốn không được.”

Tô Cẩm Niên gật đầu, “Chỉ là đoạn tài liệu ghi hình này đúng là rất kỳ quái.”

“Đúng vậy á, làm sao lại vừa lúc ghi được cả quá trình, hơn nữa còn chụp ngay mặt hung thủ.”

Tô Khả cũng nghi ngờ, “Đúng vậy, rõ ràng tôi đã gọi bằng điện thoại di động của Vương Phú Quý mà.” Làm sao lại chụp được đây?

Luật sư Thẩm sững sờ, sau đó cười: “Tôi hiểu rồi, ha ha ha ha, thì ra là chính cô vì bản thân mình mà tạo một chứng cứ rất tốt.”

“Hả?”

Tô Cẩm Niên cũng cười, sau đó nói với Tô Khả: “Chúng ta đi thôi.”

“Được, ông… Cẩm Niên.” Tô Khả cười híp mắt đuổi theo, trong lòng âm thầm thấy may mắn, vẫn chưa gọi ‘ông xã’, nếu không chẳng phải Tô Cẩm Niên lại nổi bão sao?

Ra khỏi tòa án, cả người Tô Khả nhẹ nhõm.

“Cẩm Niên, chúng ta đến quán cơm đi?”

“Tôi đưa em trở về trường, tôi phải trở về đơn vị.”

“Cắt…” Tô Khả bĩu môi.

Xe chạy trên đường, Tô Khả nhìn mặt bên của Tô Cẩm Niên, trong lòng oán giận vô số lần. Rõ ràng đã là chồng của mình rồi, sao khoảng cách giữa hai người bọn họ vẫn không trở nên gần gũi đây?

Hạnh phúc, Tô Khả chống cằm, nghiêng đầu cứ nhìn mặt bên của Tô Cẩm Niên như vậy, từng nét đường cong là đẹp nhất giống như thiên thần vậy, như thi như họa.

“Tô Khả.”

“Dạ?” Tô Khả trả lời có chút ngây ngô, cô đã quá chú tâm trong việc vùi đầu vào nhìn Tô Cẩm Niên. Aiya, Tô Cẩm Niên đẹp mắt như vậy, quả nhiên là nhìn trăm lần không chán rồi, người ưu tú như vậy lại là chồng của cô, thật là phúc phần đã tu luyện nhiều đời mà.

Tô Cẩm Niên dừng xe ở một quán trước mặt, nhìn Tô Khả ngẩn người nhìn chằm chằm anh, có chút bất đắc dĩ nói: “Xuống xe.”

Tô Khả lấy lại tinh thần, nhìn bốn phía, không giống Đại Học Thành, vì vậy khó hiểu nói với Tô Cẩm Niên: “Chúng ta còn chưa tới mà?”

Tô Cẩm Niên gõ đầu Tô Khả, “Không phải em mới vừa nói muốn đi ăn cơm à?”

Tô Khả đỏ mặt.

Lúc này Tô Cẩm Niên mới ý thức được hành động vừa rồi của anh mang theo một tia mờ ám cùng với cưng chiều. Vì vậy, gương mặt của anh cũng ửng đỏ, có chút không tự nhiên nói với Tô Khả: “Sao không đi xuống.”

“A nha.” Tô Khả ngu ngốc hồ đồ gật đầu.

Đợi đến khi Tô Khả xuống xe, Tô Cẩm Niên thầm mắng anh nhất định gần đây là bị tờ giấy hôn thú cùng với cái lời nói kia của Lý Quân làm choáng váng, nếu không tại sao có thể làm ra này hành động như vậy với Tô Khả mà anh ghét nhất.

Anh khóa xe lại, Tô Khả đang đứng tại chỗ, hai tay nhỏ bé vuốt chỗ đầu mới vừa bị Tô Cẩm Niên gõ qua, ngốc nghếch cười.

Tô Cẩm Niên nhanh chóng lướt qua người Tô Khả, rất không tự nhiên nói, “Đi theo.”

Tô Khả lập tức giống hệt như cô vợ nhỏ, rất là vui vẻ đuổi theo, khóe miệng lại không ngưng được nụ cười.

“Cẩm Niên à, chúng ta tiếp tục như vậy thì lúc nào có thể sinh con chứ?”

Tô Cẩm Niên nghe câu nói ấy, lảo đảo một cái.