Đũng quần —— Đũng quần ——
Trong đầu Tô Khả bắt đầu uốn éo suy nghĩ, một tay đang cầm gùi hoa, một tay tung hoa, trong miệng vui mừng hát "Hallelujah —— Kẹp chặt đũng quần —— Hallelujah —— Kẹp chặt đũng quần ——"
Muốn chết có được hay không!
Ý thức được việc trước mặt nhiều người như vậy mình lại hôn đũng quần đàn ông, Tô Khả có thể gọi là vô cùng đau đớn, gọi là hối hận không kịp. Trọng yếu nhất, mới vừa rồi miệng của cô còn đụng phải một đống mềm nhũn a, một đống ——
Lệ rơi, 100% là *Tiểu đệ*! Nụ hôn đầu của cô cư nhiên lại hiến tặng cho *tiểu đệ*!
Tô Khả đã vô lực rồi, cô cảm thấy nên nhìn chủ nhân của *tiểu đệ* kia một chút, nếu như là tên đàn ông quá xấu xí, mình nên đập đầu vào tường mà chết đi.
Trong lúc bất chợt, một ánh sáng thoáng qua! Kêu lốp bốp như tia chớp, lúc này Tô Khả mới nhớ lại rằng mình tới nơi này là để nhìn Hoa sen, nói cách khác, nơi này chỉ có một người đàn ông, nói cách khác ——
*Tiểu đệ* này là của Hoa sen trắng đấy!
Trong lòng Tô Khả kích động.
Hoa sen trắng a Hoa sen trắng, là cô muốn nhúng chàm Hoa sen trắng a!
Nếu không hôn thêm một cái thì thật có lỗi với một người có nhân phẩm ngỗ nghịch như cô, trong lòng Tô Khả bỉ ổi nhộn nhạo cười, sau đó tính tiếp tục cúi đầu hôn thêm một cái. . . . . .
Chỉ là cô còn chưa kịp cúi đầu, da đầu của cô liền cảm thấy đau đớn, ngẩng đầu lên, thì thấy Hoa sen trắng mặt mày xanh lét, một tay của anh đang níu lấy cái đuôi ngựa của cô, khiến cho cô vừa định hạ thấp đầu xuống tiếp tục hôn *tiểu đệ* của anh thì đầu bị treo lơ lửng ở không trung.
Đáy mắt anh là lửa giận bừng bừng, đôi môi tái nhợt mím lại thật chặt, dường như đang cố gắng khắc chế cơn tức giận ngập trời của mình.
Tô Khả nhếch môi cười: "Hắc hắc, hắc hắc" mấy tiếng, trong nháy mắt mọi người xung quanh sờ sờ cánh tay của mình, Ông trời a, sao lại lạnh như vậy.
Mà đóa Hoa sen trắng cứ mắt lạnh như vậy mà nhìn Tô Khả, lạnh lẽo khạc ra hai chữ, "Đứng lên!"
Anh buông đuôi ngựa của cô ra, ánh sáng lạnh lẽo vẫn càn quét về phía cô, làm cho Tô Khả rùng mình một cái.
Tô Khả tiếp tục nhếch môi cười khúc khích, cái gọi là đưa tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười nha, cô cũng không phải là cố ý (mặc dù nội tâm của cô cảm thấy chuyện ngoài ý muốn này thật sự là quá mức tốt đẹp, cô còn muốn một lần nữa ), thế nhưng, đóa Hoa sen trắng cũng không nên hẹp hòi như vậy chứ.
"Huấn luyện viên Tô, anh không sao chứ?" Những người đẹp xung quanh trong nháy mắt tính đi tới kéo đóa Hoa sen trắng . Dĩ nhiên cũng có cô nhìn Tô Khả không thuận mắt, dù sao cô cũng nằm ở trên đùi của Hoa sen trắng một thời gian quá dài, vì vậy, đột nhiên xúm lại túm quần áo Tô Khả, đột ngột lôi cô dậy.
Những bạn nữ này, bình thường yếu ớt như không xương, hai tay trói gà không chặt, ở máy đun nước bên cạnh ký túc xá, ba người hợp lực đặt lên một thùng nước cũng sẽ mất nửa ngày, hôm nay cư nhiên hung hãn kéo Tô Khả có cân nặng hơn một thùng nước gấp năm lần lên, thật sự quá thần kỳ.
Tô Khả tức giận xoay người sang chỗ khác. Trong nội tâm gầm thét: Ai, ai đáng ghét như vậy, không để cho cô nán lại trên đùi Hoa sen trắng thêm chốc lát!
Chỉ là, đợi đến khi cô quay đầu, những người túm cô lên đó đã sớm vây quanh Hoa sen trắng, dung nhập vào đội ngũ quần chúng, cô căn bản là không tìm được.
Chỉ là mặc dù trong lòng Tô Khả tức giận, nhưng mà đối với họ của Hoa sen trắng, Tô Khả đã nghe được, như vậy, tên đầy đủ của Hoa sen, cô đã biết.
Hắc, hắn cũng họ Tô, thì ra là người một nhà a.
Tô Khả bỉ ổi cười hớn hở.
Sau khi Tô Khả bị người kéo lên, đám nữ sinh kia vô cùng kích động muốn tới chèo kéo đóa hoa sen, các cũng muốn ăn đậu hũ Hoa sen trắng, nhưng còn chưa tiếp xúc được tới thân thể Hoa sen trắng, thì cái còi trong tay huấn luyện viên bên kia đã thổi lên, Hoa sen trắng cũng đứng dậy, sau đó mang bộ mặt sa sầm nhìn họ, "Thời gian nghỉ ngơi đã hết, về hàng ngũ đi!"
Đám người kia lưu luyến chạy về hàng của mình, mà Tô Khả vẫn còn ở lại nhìn Đóa hoa sen trắng, "Ha ha, thì ra là anh họ Tô, tôi cũng họ Tô, năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà!"
Đóa Hoa sen trắng lạnh lẽo nhìn Tô Khả, đáy mắt hoàn toàn là lạnh lẽo, "Còn không về hàng, thì tôi phạt chạy!"
Tô Khả thấy anh nói hình như không phải đùa chơi, vì vậy lệ rơi trở lại hàng ngũ của mình.
Đợi đến khi về chỗ, một nữ sinh đứng bên cạnh nhìn Tô Khả nói: "Tô Khả, cô thật sự thật lợi hại, can đảm nhào tới Huấn luyện viên Tô, Đại đội trưởng trong truyền thuyết!"
Tô Khả nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không hiểu nhìn nữ sinh kia, "Cô nói anh ta là đại đội trưởng? Hắc, tuổi nhỏ như vậy mà đã là Đại đội trưởng a!" Nếu cô nhớ không lầm, thì hình như anh ta chỉ là sinh viên năm thứ tư thôi.
Nữ sinh kia nhìn Tô Khả vô cùng xem thường, "Cô có bị choáng váng hay không, Đây là hình mẫu đấy! Hiểu không? Cô xem, bên chúng ta tổng cộng chia thành ba tổ lớn, lại nói, ba tổ đứng thành một hàng, ba hàng hợp lại với nhau, được kêu là một đại đội, anh ta chính là đại đội trưởng, mà huấn luyện viên của chúng ta, gọi trung đội trưởng."
Tô Khả quýnh rồi, huấn luyện thì huấn luyện chứ, còn làm ngổn ngang ra một đống lớn gì đó như vậy, khiến đại não cô lăn lộn tứ tung.
Nữ sinh kia nhìn Tô Khả vẫn không có phản ứng, cho rằng cô không hiểu, tiếp tục nói, "Chớ xem thường người Đại đội trưởng này, anh ta có thể nói chuyện trực tiếp với quan lớn trong quân đội đấy."
Tô Khả "Nha" một tiếng, người đàn ông cô xem trọng lại là "Ống loa" a (Người chỉ biết nói theo người khác), không thể nào, nghề nghiệp như vậy thật rối rắm lòng người. . . . . .
Nữ sinh kia tiếp tục nói, "Vẻ mặt của cô như thế là sao! Tôi cho cô biết, quan lớn trong quân đội đối với anh ta cũng rất tôn kính! Có thể thấy được năng lực mạnh mẽ của anh ta. Ai nha, chưa bao giờ thấy qua một người đàn ông đẹp như vậy a, không ngờ các anh trong quân đội mà cũng có người có dáng dấp đẹp mắt như vậy." Nữ sinh kia vừa nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt đã hiện ra vô số hình trái tim rồi.
"Hai người kia, bàn luận xôn xao cái gì ! Bước ra khỏi hàng, chạy dọc theo bãi tập ba vòng." Âm thanh của tên đại ngốc đột nhiên xuất hiện ở trong lỗ tai của Tô Khả.
Tô Khả túng quẫn, ngẩng đầu nhìn tên đại ngốc, chỉ thấy vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn vẻ mặt ôn hòa như ngày hôm qua và lúc vừa nãy, nghĩ đến mình hình như không tránh khỏi bị trừng phạt, trong lòng không khỏi kêu rên một tiếng.
Nữ sinh kia, u oán liếc mắt nhìn Tô Khả, ý là, đều do cô, làm liên lụy tới tôi, chính cô mới vừa mất mặt coi như xong, hiện tại còn làm tôi mất mặt. . . . . .
Tô Khả: ". . . . . ."
"Còn lèo nhèo cái gì, nhanh chạy ba vòng đi, nếu không không cho ăn cơm trưa!"
"Dạ, huấn luyện viên." Nữ sinh kia chào theo nghi thức quân đội, hai tay nắm thành quyền đặt ở bên hông chạy chầm chậm ra khỏi đội ngữ, hướng về bãi tập.
Tô Khả cảm nhận được này tư thế này rất áp chế, vì vậy một mình trực tiếp chạy ra khỏi hàng, tính chạy phạt, chỉ có điều còn chưa chạy được năm thước, âm thanh của tên đại ngốc lại một lần nữa vang lên, "Quay trở lại cho tôi!"
Tô Khả lập tức đứng lại, cho là anh ta đã thay đổi chủ ý không phạt mình chạy, kết quả, tên đại ngốc nói, "Tôi vừa mới nói, cứ như thế bước ra khỏi hàng hay sao?"
Tô Khả muốn khóc! Cô muốn đạp cho tên ngốc huấn luyện viên quỳ xuống quá!
Vì vậy, đợi đến khi cô lặp lại hết những động tác mà nữ sinh vừa rồi làm, lệ rơi đầy mặt chạy về bãi tập. Mới chạy được khoảng mười mét, cô phát hiện đóa Hoa sen trắng đang ngồi ở nơi râm mát cách đó không xa nhìn nhóm người của bọn họ huấn luyện.
Khi anh thấy Tô Khả, chán ghét nơi đáy mắt chợt lóe lên.
Mà khi Tô Khả nhìn thấy anh, thì ánh mắt lại không tự chủ nhìn về nơi đũng quần mới vừa bị cô cắn qua.
Anh nhìn theo ánh mắt của Tô Khả, đến khi nhìn thấy ánh mắt của cô chiếu đúng vào đũng quần của mình thì vẻ mặt vốn đang lạnh lẽo giờ phút này xanh mét một mảnh, sau đó ngẩng đầu lên hung hăng nhìn lướt qua Tô Khả.
Tô Khả nhìn anh nhếch miệng cười một tiếng, Hoa sen trắng, lần sau cũng không dừng lại đơn giản như vậy đâu, sau đó vui sướng chạy về phía bãi tập, cái miệng nhỏ nhắn hừ nhẹ: "Đũng quần trắng trắng là tình yêu của ta . . . . . Tiểu đệ mềm nhũn dưới chân như cây đang mọc . . . . . Tiết tấu nào là tốt nhất, lúc lắc ….đung đưa. . . . . . Giọng ca nào là vui vẻ nhất. . . . . ."