Editor: Becuacon
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Tên đại ngốc nhất định là vừa nghe được giọng nói không chút hơi sức của Tô Khả, theo như mấy ngày trước cô ấy giống như là nữ sinh giả bộ mô-tô xình xịch nói chuyện không ngừng, giọng nói lanh lảnh rõ to, nhưng hình như vừa rồi giọng nói của cô không còn hơi sức, chẳng lẽ ngã bệnh thật?
Tên đại ngốc đưa mắt nhìn Tô Cẩm Niên, làm như đang muốn nói với anh, lão đại, cậu quyết định đi.
Mọi người cũng đưa mắt tập trung nhìn Tô Cẩm Niên. Còn Tô Cẩm Niên mím
môi không nói lời nào, trong lúc đó, trong lòng mọi người cũng hồi hộp.
Tên đại ngốc bị ánh mắt của Tô Cẩm Niên nhìn đến cả người không được tự
nhiên, cúi đầu nhìn thời gian trò chuyện vẫn từng giây từng phút tăng
lên như trước trong điện thoại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục
khô khan gọi, “Tô Khả, Tô Khả! Cô còn đang nghe sao? Cô nói gì đi chứ!
Này! Này!” giọng của Triệu Lâm cũng hét lên! Dù là người điếc cũng có
thể nghe được tiếng ong ong chứ.
“Đừng ồn ào, Cẩm Niên, nếu không tôi sẽ không chỉ cắn tiểu ** của anh. . .” giọng nói vô lực của Tô Khả truyền đến tai của mọi người.
Tên đại ngốc bị hù dọa đến muốn tè dầm, trong nháy mắt nhấn nút ngắt
cuộc gọi, trái tim nhỏ bùm bùm đập không ngừng. Sau đó, ngước cổ nhìn
lên, nhìn Tô Cẩm Niên, nhìn vào đôi mắt sắp mưa gió ấy, tên đại ngốc sợ
đến mức lập tức nhìn Tiền Vũ và mấy người kia.
Mọi người chợt cảm thấy một trận gió xào xạc thổi qua.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Không khí trong phòng ngủ gần giống như ở Bắc Cực.
Thời gian từ từ trôi qua, mọi người vẫn cảm thấy gió lạnh phương bắc
thổi tới, bọn họ run rẩy không dứt. Vì thế họ đều nhìn về sắc mặt phía
đen thui của Tô Cẩm Niên. Chỉ là trong đầu bọn họ không ngừng quanh quẩn cái câu kia của Tô Khả “Cắn tiểu ** của anh”.
Tô Khả ngưu bức! (ngưu bức: ngạo mạn uy hiếp, ý nói chị Khả dám ngang nhiên uy hiếp anh Niên)
Một bên chân mày Tiền Vũ giật giật, trong lòng không nhịn được mà nói
tục: mẹ nó, thật đúng là bị kẻ mạnh nhất chèn ép mà! Khó trách ngày hôm
qua sắc mặt tệ như vậy mà.
Mà còn lại mấy người trừ tên đại ngốc, đều cảm thấy âm u: Tô Khả ngưu
bức! Thật lòng ngưu bức! Sau khi cảm khái xong thì đưa mắt nhìn tên đại
ngốc, bây giờ biết bọn họ đúng là có JQ! Lúc nãy quả nhiên anh ta lừa
bịp tiền của bọn họ!
Mọi người có chút căm phẫn, nhưng nghĩ tới Tiền Vũ mới vừa nói, Triệu
Lâm thầm mến Tô Khả, mọi người lại cảm thấy, anh thật bất hạnh, còn chưa bắt đầu yêu đương, liền thất tình. Haizzz, chút tiền này, coi như là an ủi anh ta, cho anh ta mua rượu uống vậy.
Dĩ nhiên tên đại ngốc không biết suy nghĩ của mấy anh em đã sớm chuyển
qua mình. Trong lòng anh ta đang nghĩ có lẽ Tô Khả ngã bệnh thật, bởi vì tên đại ngốc biết dường như bạn cùng phòng của cô về nhà hết, dù sao
tối qua, một cô bạn cùng phòng còn cùng anh ta trò chuyện, hình như mấy
nữ sinh thì về nhà chơi còn Tô Khả thì không về. Như vậy cô ngã bệnh,
bên cạnh chẳng phải là không có ai?
Tên đại ngốc nhìn Tô Cẩm Niên, “Cẩm Niên à, hình như Tô Khả bị ốm thì phải.”
“Mắc gì tới tôi?” miệng Tô Cẩm Niên nói ra bốn chữ, làm cho mấy bạn cùng phòng lạnh cóng một trận.
Tên đại ngốc thở ra, “Nhưng cậu không phải là đã là người của cô ấy sao?”
Nói lời này xong, mọi người hóa đá, mình mẩy tên đại ngốc cứng ngắt.
Anh ta, làm sao anh ta tự nhiên mà nói ra lời như vậy?
Vì vậy, mặt tên đại ngốc như muốn khóc nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh
mét của Tô Cẩm Niên, “>
Mặt Tô Cẩm Niên đã không dùng đen để hình dung nữa.
Anh nhìn Triệu Lâm, “Gần đây cậu rất rảnh rỗi.”
“Tôi rất bận rộn đấy! Đề cương luận văn không phải sắp bắt đầu rồi sao!
Vì lấy thành tích xuất sắc để thuận thuận lợi lợi gia nhập quân đội, tôi rất bận rộn rất chăm chỉ tìm tài liệu!” Tên đại ngốc lập tức nói với Tô Cẩm Niên, chỉ thiếu không có giơ hai tay hai chân để chứng minh lời
mình nói là thật.
Tô Cẩm Niên cười nói, “Vậy sao? Gần đây Trung tá Lý thiếu vài người tài, tôi thấy cậu rất thích hợp, để tôi đề cử cậu với anh ấy.”
Mọi người không nhịn được vì tên đại ngốc mặc niệm, mới thất tình không
bao lâu lại bị tình địch đưa vào miệng hùm, thật là đáng thương.
Mọi người còn chưa hả hê bao lâu, lại nghe thấy Tô Cẩm Niên nói, “Dĩ
nhiên, không chỉ Triệu Lâm, tên của các cậu tôi đều báo lên, ừ, Triệu
Lâm là đội trưởng của các cậu.”
Mọi người lặng lẽ khóc: Tô Cẩm Niên, cái người này là ‘quan báo tư thù’! Quả nhiên, bị người đàn ông này cưỡng ép hãm hại, trong lòng đều là bất thường! (quan báo tư thù: lấy việc công trả thù riêng)
Thời gian tiếp tục trôi qua, bên ngoài trời càng ngày càng sáng, lòng
của mọi người cũng lo lắng. Từng người một oán niệm trong lòng: Tô Khả,
cô phải chịu đựng! Chúng tôi nhất định ủng hộ cô làm “chị dâu” của chúng tôi! Sau đó giúp chúng tôi báo thù!
Mọi người oán niệm trong lòng, tên đại ngốc đứng dậy đi ra ngoài.
Tiền Vũ nói, “Triệu Lâm, cậu đi đâu vậy?”
Triệu Lâm quay đầu lại trộm nhìn gương mặt trầm mặc đang xem binh thư
của người nào đó, ấp úng một trận, cũng nói không ra. Anh cảm thấy rất
ngại, dù sao Tô Khả cũng là người của Tô Cẩm Niên, chính chủ không gấp
anh là một người ngoài gấp gáp cái gì, nhưng nhìn tình hình Tô Cẩm Niên
bất động như núi, anh ta lại sợ Tô Khả gặp chuyện không may. Haizzz, có
chút rối rắm.
Tiền Vũ hiểu rõ, dù sao lúc đầu tâm sự của tên đại ngốc lúc cậu ta hướng dẫn Tô Khả, cậu ta có nói qua với anh, khi đó cậu ta rất hưng phấn nói
với anh, “Tiền Vũ à, thật đặc biệt duyên phận tới muốn ngăn cũng ngăn
không nổi nha! Ngày hôm qua tôi giúp cô gái nhỏ kia, không ngờ lại đứng
hàng của tôi á! A, mùa xuân của tôi, hơi thở càng lúc càng đậm đà nha!”
Lúc Triệu Lâm cùng anh nói lời này, anh hồi tưởng , liền nhớ tới cô gái
nhỏ kia muốn đến gần hình như chính xác là Cẩm Niên, rồi sau đó anh
ngượng ngùng đả kích tính tích cực của Triệu lâm, nói, “Cậu cố gắng.”
Nhưng bây giờ người ta đã cùng Tô Cẩm Niên quan hệ đến mức cắn ** nha,
Triệu Lâm như thế nào còn nhảy vào cái hố kia! Vì không để cho cậu ta
lún sâu, anh nhìn Tô Cẩm Niên một cái, rồi nói với tên đại ngốc, “Tôi đi cùng cậu.”
Triệu Lâm gật đầu.
Hai người vội vàng rời đi, mọi người liền đem ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên đem sách ném qua một bên, phát ra một tiếng “Phanh ——”, liền đi ra ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Đợi khi Tô Cẩm Niên rời đi.
Tiền Dương Dương nói với Tôn Cạnh Văn, “Đây là ghen?”
“Hình như vậy.” Tôn Cạnh Văn nói.
Lý Quân lắc đầu, “Có một chút.”
_______________________
Tô Khả đang ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy có người ôm lấy cô, mũi ngửi
thấy mùi thơm thoang thoảng. Lúc tỉnh lại lần nữa, chỉ thấy được trần
nhà trắng lóa. Tô Khả sửng sốt thật lâu, sau đó cố gắng nhớ lại, nhưng
là trống rỗng.
“Cô đã tỉnh ạ.” Lúc này, một cô y tá đi tới.
Tô Khả hỏi cô, “Tôi tới đây như thế nào?”
“A, bạn trai cô đưa cô tới, tướng mạo thật là đẹp trai, mặc dù sắc mặt
rất khó coi.” Y tá cười hắc hắc, “Nhưng tôi nghĩ là anh ấy lo lắng cho
cô.”
Y tá kia nói xong, liền đem bình nước truyền mới treo lên, động tác nhanh nhẹn thay bình nước muối cho Tô Khả mau chóng.
Ánh mắt Tô Khả sáng lên, thầm nghĩ, nhất định là Hoa Sen Trắng nhà cô,
chỉ là kích động còn chưa kịp thốt ra thành lời, liền nhìn thấy tên đại
ngốc đi vào, cậu ta nói với Tô Khả, “Bạn học Tô, cô cũng sẽ ngã bệnh à!”
Tô Khả nhìn phía sau đầu của Triệu Lâm, một khoảng trống không, có chút thất vọng hỏi, “Haizzz, chỉ có một mình anh à?”
Triệu Lâm gật đầu, “Đúng vậy, hiện tại chỉ có một mình tôi.”
Tô Khả xoay người nhìn lên trời, không nhịn được châm chọc lời cô y tá
vừa nói: mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề, người này có chỗ nào giống bạn
trai tôi!