Cố Hoài Việt về nhà thấy
Nghiêm Chân đang còn ngồi ngẩn người ở trên ghế sofa, nghe thấy tiếng mở cửa mới
chậm rãi xoay người lại.
“Anh tiễn họ về rồi à?”
“Uh.”
“Vậy là tốt rồi.” Trả lời
như tự thuyết phục, Nghiêm Chân lại cúi đầu.
Nhận thấy được thái độ của
cô không thích hợp, Cố Hoài Việt rót một chén nước ấm, nhét vào trong tay cô,
“Em làm ấm tay đi, tay của em rất lạnh.”
Nghiêm Chân nâng mắt rồi
nhận lấy, Cố Hoài Việt cúi đầu đánh giá cô một lát rồi nói, “Thẩm Mạnh Kiều là
con gái lão chiến hữu Thẩm Nhất Minh của Cố lão gia, từng bị mẹ có ý đồ làm đối
tượng mai mối cho anh.”
A? Nghiêm Chân yên lặng
ngẩng đầu, nhìn anh, anh giải thích với cô sao? Nghiêm Chân theo bản năng nắm
chặt cốc nước, bị sức nóng từ cốc nước làm cho hoàn hồn, “Vâng, buổi chiều hôm
nay anh không đi đâu sao?”
“Vừa đón chị dâu trở về,
thuận tiện về nhà nhìn xem một chút.” Cố Hoài Việt đến bên cạnh Nghiêm Chân, ngồi
xuống ghế sofa rồi nhìn quanh một vòng. Thiếu tiểu gia hỏa kia thì căn nhà im ắng
không ít, anh nghĩ một lát rồi nói, “Buổi chiều hôm nay em cứ ở nhà vậy thôi
sao?”
Nghiêm Chân quay đầu nhìn
anh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Người nhà của Lưu sư trưởng
cũng tới đây rồi sao?”
“Uh.”
“Thật tốt, cùng nhau đón
năm mới sẽ rất náo nhiệt.” Nghiêm Chân dựa vào ghế sofa, uống một ngụm nước thì
mới cảm thấy thân thể của mình đang dần dần ấm trở lại.
Ánh nắng mùa đông giống
như là bắt đầu sự sống cho một loài hoa không thể kết quả, nhìn rất sáng lạn
nhưng chỉ cần đi ra ngoài một lần, liền nháy mắt cảm nhận được sự rét lạnh thấu
xương ở ngoài kia.
“Đưa tay của em đây cho anh.”
“Sao ạ?”
“Anh làm ấm tay cho em.” Cố Hoài Việt nói, thuận
thế cầm tay cô.
Tay anh giống như là bàn tay của thần mặt trời,
lòng bàn tay thực ấm áp, đem tay cô bao bọc lấy. Nghiêm Chân nhìn anh rồi thật
lâu sau đó lại cúi đầu.
“Chị dâu nói đêm nay mời khách, vừa vặn Gia
Minh không có ở nhà, chúng ta mời họ lại đây. Em thấy thế nào?”
“Chị dâu vừa mới tới, nên để cho chị ấy nghỉ
ngơi đã, để lần khác đi anh.”
“Uh vậy cũng được. Vậy để lần khác, hôm nay ở
nhà ăn vậy.”
Nghiêm Chân yên lặng gật gật đầu.
“Làm sao vậy?” Cố Hoài Việt không khỏi nghĩ mà
hỏi cô, bởi vì tâm tư của cô thể hiện rất rõ ràng.
“Không có việc gì.” Nghiêm Chân lắc lắc đầu.
Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát, quyết định
không hỏi nữa, “Vậy… tối nay chúng ta ăn cái gì đây?”
Lần này Nghiêm Chân ngẩng đầu lên, “Em muốn uống
rượu.”
Trong sư bộ có quán rượu nhỏ là nghề tay trái
của những gia đình bộ đội ở nơi đây.
Quán rượu nhỏ này là do người chị dâu họ Lương
ở Tứ Xuyên mở, cũng đã được nhiều năm, lúc vừa mới mở cũng chỉ là một quán rượu
nhỏ, sau buôn bán có lời nên mua thêm một căn nhà ở bên cạnh quán, mở rộng quy
mô của quán.
Cố Hoài Việt rất ít khi đến nơi này ăn cơm, bữa
ăn của nhóm lãnh đạo cho tới bây giờ cũng không ở trong này. Nhưng trong nhà
không có rượu cho nên anh đành phải mang cô tới chỗ này.
Chị dâu họ Lương dọn cho họ vài món ăn sau đó
mới đưa lên 3 chai bia.
Nghiêm Chân nhìn một lát rồi lắc lắc đầu, “Chị
dâu, chúng ta không cần bia, chỉ cần một chai rượu trắng thôi.”
Chị dâu Lương nhìn Cố Hoài Việt liếc mắt một
cái, chê cười, rượu trắng sao? Ai dám trước mặt tham mưu trưởng này mà làm cho
vợ của anh ta quá chén nha? Nhưng ngoài dự kiến của người chị dâu kia là Cố
Hoài Việt lại gật gật đầu. Như vậy không có cách nào, cứ đưa lên đi.
Cố Hoài Việt đưa cho cô một đôi đũa, “Ăn chút
gì đó trước đi rồi lại uống.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Uống trước một ngụm rượu
cho ấm người.”
Nhưng vừa uống liền dừng không được.
Cố Hoài Việt lẳng lặng nhìn cô uống hết một ly
rồi lại một ly. Sắc mặt của cô vốn tái nhợt thì nay lại có một chút ửng đỏ, bàn
tay lạnh lẽo của anh áp lên đó, sự bất an nơi đáy lòng của anh càng ngày càng
tăng lên.
Không thể lại để cho cô uống nhiều như vậy.
“Nghiêm Chân.” Anh nắm lấy tay cô, “Không thể
uống nữa.”
Cố Hoài Việt theo bản năng hạ giọng, như là sợ
dọa đến cô.
“Vậy còn nửa chai thì làm sao bây giờ?” Nghiêm
Chân nhỏ giọng nói, giống như là thì thào nói vậy, “Sao anh lại không uống?”
Anh nhìn nửa bình rượu trước mặt mình rồi nói,
“Nghiêm Chân, chúng ta chỉ cần một chai thôi.”
“Được.” Cô vô thức gật gật đầu, hơn một nửa
bình rượu cô uống rất thoải mái nhưng cũng đủ say.
“Được.” Anh nhìn bình rượu rồi vươn tay cầm lấy
một cái ly, rót đầy hai ly rượu. Anh nhìn hai ly rượu đầy trước mặt rồi lại
nhìn về phía Nghiêm Chân. Cô uống càng nhiều thì hai má càng hồng, hai tròng mắt
như bịt kín một tầng nước, ướt sũng. Cố Hoài Việt nhìn cô một lần nữa, tiện đà
ngửa đầu, đem hai ly rượu vừa rót toàn bộ uống cạn, rượu ở mức 53 độ với sức
nóng đó khiến cổ họng anh thấy đau, lại uống rất nhanh nên bị nghẹn khiến anh
ho khan hai tiếng.
Mà Nghiêm Chân lại úp mặt lên bàn, giống như
đang ngủ.
Cố Hoài Việt nâng cánh tay của Nghiêm Chân, chậm
rãi đi trên đường về chúc viện. Mấy cảnh quân lui tới thấy bọn họ đều nhìn với
ánh mắt tò mò, đều bị ánh mắt lạnh thấu xương của vị tham mưu trưởng nào đó bức
trở về.
Xem ra anh đáng giá quá cao tửu lượng của cô,
cô uống rượu nên đi trên đường cũng có chút lảo đảo, nhưng vẫn kiên trì không
cho anh đỡ cô.
“Anh đừng đỡ em.” Nghiêm Chân đứng ở tại chỗ,
lấy lại bình tĩnh, “Em còn chưa có say.”
Cố Hoài Việt ngưng mắt chăm chú nhìn cô, như
là đang nhìn một đứa nhỏ đang cáu kỉnh, thật lâu sau anh bất đắc dĩ nhếch môi
cười một cái, “Anh không đỡ em cũng có thể nhưng em phải đi cho vững.”
“Em đi vững được mà.” Cô cam đoan, nhưng vừa
bước một bước thì lại lảo đảo, Cố Hoài Việt liền thuận tiện đỡ lấy cô.
Nghiêm Chân nhìn anh, bỗng nhiên dừng lại, “Em
nghĩ đến một câu thơ : Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu .
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu. *”
Say rượu cộng với ngâm
thơ, Nghiêm Chân làm cho những binh lính đứng ở trạm gác lẫn những người nhà
quân nhân xung quanh đều hoảng sợ, nhưng nhìn sắc mặt của tham mưu trưởng cũng
không dám nói điều gì, đành phải phẫn nộ đem đèn pin tắt đi.
Cô dừng lại một chút,
bỗng nhiên nở nụ cười. Thật tốt nha, cô dễ quên, cô nhớ không được, cô đều đã
quên nhưng sợ là… không thể quên được.
Cố Hoài Việt đưa tay chế trụ cánh tay cô,
không cho cô lộn xộn, động tác nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong lòng, “Nghiêm
Chân, đừng nhúc nhích.”
Trán của Nghiêm Chân ấn lên cúc áo đầu tiên của
bộ quân phục, sự lành lạnh của kim loại làm thức tỉnh cảm xúc của cô khiến cô
thanh tỉnh một lát, theo đó mà cô không ngừng hướng về phía trước, sự khó chịu
cuồn cuồn trong lòng làm cho cô thống khổ không chịu nổi, như là ai ở trong
lòng của cô gắn thêm một cây kim, làm lòng cô rất đau.
“Anh biết không? Em cũng muốn quên, em lúc nào
cũng đều muốn quên, em nói với mình đừng miên man suy nghĩ nữa, em nói với mình
là nên vui vẻ lên, em còn kém cỏi thì phải làm cho mình..” Cô dừng lại một chút
rồi mới nói tiếp, “Nhưng con người mà, nếu nghĩ cái gì mà được cái đó thì còn
đâu còn là nhân sinh nữa?”
“Anh biết không? Em hôm nay thấy bà ấy mà
choáng váng, nhưng anh xem bà ấy đã quên, bà ấy đã quên đứa con gái vừa sinh ra
được 2 tháng đã bị bà ấy vứt bỏ này, không tính là cái gì cả nhưng anh nói xem,
bà ấy sao có thể quên đi ba em chứ, em chỉ cần nghĩ tới đó thôi… anh nói xem,bà
ấy sao có thể nói quên liền quên thế chứ…”
Cô lặp đi lặp lại vấn đề này, như một đứa nhỏ
bướng bỉnh tìm đáp án của một vấn đề phức tạp, nghĩ thông suốt thì mọi sự liền
tốt đẹp nhưng không nghĩ ra thì cô sẽ hỏi mãi. Nhưng Cố Hoài Việt làm sao có thể
cho cô đáp án, chuyện này là lần đầu tiên anh nghe cô nói, khiếp sợ qua đi thì
cũng chỉ còn lại sự trầm mặc.
“Em nghĩ nếu không gặp bà ấy thì tốt biết mấy.
Em nghĩ nếu không gặp anh thì cũng thật là tốt.” Cô có chút thống khổ, chẳng sợ
phá vỡ lấy hạnh phúc cả đời của cô, cô cũng không nghĩ lại trải qua một lần.
Anh bỗng nhiên giật mình, sau đó nhẹ giọng
nói, “Nghiêm Chân, đứng vững.”
“Em không đứng.” Cô ương ngạnh lên, “Em không
phải là lính của anh nên anh đừng ra lệnh cho em.”
Thì ra để cho cô uống say lại có hậu quả
nghiêm trọng như vậy. Anh nhỡ kỹ, sau này sẽ không bao giờ để cô chạm vào rượu
nữa, nghĩ xong anh hơi hơi xoay người, cúi người ôm lấy cô, cũng nhanh tay lẹ mắt
khống chế tay chân cô.
“Buông.” Cô giãy dụa, mặt đỏ lên.
Anh một tay ôm cô, một tay đè lên cánh tay của
cô cũng suýt nữa không chịu nổi, “Nghiêm Chân.” Toàn bộ hàng lang của chúc viện
chỉ có giọng nói tức giận được đè thấp khi kêu tên cô.
Anh phát hỏa, cô rốt cuộc cũng chọc cho anh tức
giận lên rồi nhưng cảm giác này cũng không tệ như anh nghĩ? Cô thu người vào áo
của anh, Nghiêm Chân muốn khóc.
“Nghiêm Chân.” Anh tận lực khống chế cảm xúc của
chính mình, anh chỉ muốn nói cho cô là đừng làm loạn như thế nữa bởi vì anh
không cách nào ôm nổi cô nữa.
Nếu như còn làm loạn như vậy thì anh thật sự
chỉ còn một cách duy nhất.. anh buông cánh tay kiềm chế cô ra, khóa nhanh vòng
eo của cô, nâng cằm cô lên, nghiêng người xuống, dùng sức hôn lên cánh môi của
cô. Giống như anh đang phát tiết sự tức giận của mình… cũng là sự bất an trong
lòng anh.
Thật lâu sau, Cố Hoài Việt buông lỏng cô
ra,nhưng còn chưa đợi anh hoàn toàn buông tay thì Nghiêm Chân lại bất ngờ ôm lấy
cổ anh, ấn đôi môi mềm mại của mình xuống đôi môi anh. Cô không hiểu hôn môi
như thế nào, lại trong tình trạng hoảng loạn như thế này, cơ hồ là răng nanh của
cô đã cắn môi dưới của anh đến chảy máu rồi. Cố Hoài Việt sửng sốt một chút lập
tức nắm lấy vai cô.
Nghiêm Chân mờ mịt nhìn thẳng anh, nhìn môi dưới
của anh bị cô cắn nát còn đang rướm máu. Cô cúi đầu, rốt cuộc cũng khóc lên,
“Anh đừng đối với em như vậy, anh không thương em nên đừng đối với em như vậy.”
Cô dựa vào cửa, lạnh đến run lên.
“Nghiêm
Chân.” Cố Hoài Việt đỡ lấy cô, giọng nói khàn đi đầy ám muội mà nói, “Chúng ta
nói chuyện, có được không?”