Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 208: Xin Hứa Sẽ Hoàn Thành Nhiệm Vụ 1




Sáng ngày mùng tám, Hà Vũ đưa gia đình bốn người của Tống Cảnh Chi ra về bằng máy kéo, sợ dẫn trẻ con theo không tiện, sau khi dừng máy kéo, anh ấy đưa bọn họ vào nhà ga.

"Có cơ hội nhớ đến Kinh Thị tìm anh." Tống Cảnh Chi khẽ vỗ bả vai anh ấy.

"Được, anh nhớ bảo trọng, em sẽ chăm sóc tốt cho chú và thím thay anh." Hà Vũ cười nói.

Tống Cảnh Chi cũng không cảm ơn qua lại nhiều, anh chỉ khẽ gật đầu, sau đó đưa vợ con lên xe lửa. Khi cả nhà bước lên xe lửa rồi, họ cùng vẫy tay với Hà Vũ.

Ba ngày sau, gia đình Tống Cảnh Chi về tới Kinh Thị. Đầu tiên, Tống Cảnh Chi đưa vợ con đến nhà cha vợ trước, còn mình thì tới tổng cục cứu hoả của Kinh Thị.

"Báo cáo." Anh gõ cửa văn phòng chính uỷ.

"Mời vào."

Nhìn thấy người bước vào là Tống Cảnh Chi, Từ Thương Hải tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Không phải là vẫn chưa tới thời gian báo công việc à?" Từ Thương Hải đặt cây bút trên tay xuống rồi nhìn về phía Tống Cảnh Chi.

"Tôi muốn tới trước để làm quen với môi trường, nhân tiện thu dọn nhà cửa chút." Anh mở miệng giải thích.

Từ Thương Hải gật đầu, quả không hổ là người mà Ngụy Dũng coi trọng.

"Thông tin của tất cả bội đội trong đội các cậu đều ở đây." Từ Thương Hải đứng dậy, ông ấy lấy một quyển tài liệu trong tủ tài liệu ra đưa cho Tống Cảnh Chỉ.

Tống Cảnh Chi không mở ra xem, người của anh, dù là tài liệu mật hay là các loại điều kiện gì thì cũng đã khắc sâu vào đầu anh.

"Mười hai người các cậu không thuộc bất kỳ đại đội nào của Kinh Thị, mà trực thuộc tổng cục cứu hoả Kinh Thị." Từ Thương Hải nhìn Tống Cảnh Chi, nhưng lại không thấy biểu cảm kinh ngạc hiện trên khuôn mặt anh.

"Cậu đúng là rất bình tĩnh." Từ Thương Hải khẽ cười.

Nếu nói thái độ ban đầu của Từ Thương Hải dành cho Tống Cảnh Chi đa phần là vì biểu hiện của Ngụy Dũng trong lúc thi đấu với ông ấy thì giờ đây, người thanh niên này đã thành công thu hút sự chú ý của ông ấy.

"Trung Quốc có rất nhiều lính cứu hoả, tổng cục sẽ không tiến hành cuộc thi phòng cháy chỉ vì thiếu lính cứu hoả." Tống Cảnh Chi nhìn Từ Thương Hải.

Với năng lực của anh và Tiêu Kiệt Minh, nếu chỉ đổi chỗ làm lính cứu hoả thì tư lệnh Tân Thị và chính uỷ sẽ không thả người dễ dàng như vậy.

Huống hồ lần trước Từ Thương Hải và Nguy Dũng đã nói bọn họ tới để huấn luyện.

"Cậu tiếp tục đi." Ý Từ Thương Hải bảo anh nói tiếp.

"Thật ra việc huấn luyện kỹ năng của lính cứu hoả chỉ là một mặt, còn một mặt khác là củng cố quan niệm phòng cháy chữa cháy của người dân." Tống Cảnh Chi nói.

"Ý thức trong việc phòng cháy chữa cháy của người dân vẫn còn yếu kém, ở một phương diện nào đó, điều này sẽ khiến việc cứu viện của chúng ta càng khó khăn hơn."

"Bốp bốp bốp." Đúng lúc này, tiếng ve tay từ ngoài cửa truyền vào.

Tống Cảnh Chi và Từ Thương Hải cùng quay đầu lại, người xuất hiện ở cửa chính là tư lệnh Ngụy Dũng.

"Vậy cậu nghĩ chúng ta nên làm gì để củng cố khía cạnh này?" Nguy Dũng đi tới, ông ấy ngồi xuống ghế sofa dành cho khách, ngẩng đầu nhìn Tống Cảnh Chi.

"Quảng bá, tuyên truyền khẩu hiệu hay thậm chí là lập các đội tuyên truyên, từ các nhà xưởng, viện gia chúc, đường phố hay thậm chí là thôn trang, truyên đến tất cả những nơi có người dân sinh sống."

Nguy Dũng và Từ Thương Hải liếc nhìn nhau, quảng bá và tuyên truyền khẩu hiệu còn được, nhưng việc lập đội tuyên truyền thì cần rất nhiều nhân lực.

"Chúng tôi sẽ suy xét kỹ những lời cậu nói, bây giờ hai người hãy quay lại làm việc của mình đi." Ngụy Dũng nhìn về phía Từ Thương Hải, ý bảo ông ấy tiếp tục nói chuyện với Tống Cảnh Chi.

Việc yêu cầu toàn đội Tống Cảnh Chi đi huấn luyện lính cứu hỏa trên khắp cả nước là chuyện không thực tế, vậy nên tổng bộ đã đưa ra quyết định sau khi họp bàn.

Những đội ngũ được tuyển chọn từ các nơi trên cả nước hàng năm, sau khi được đám Tống Cảnh Chi huấn luyện xong sẽ trở lại từng nơi và dạy những kỹ năng họ học được cho lính cứu hoả ở địa phương.