Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 207: Tết xuân năm 1979 (2)




Họ hàng của nhà cha Tống nhà cũng tới, bọn họ trực tiếp trốn đến phòng của Tống Cảnh Chi, cặp sinh đôi đang ngủ, năm người bọn họ thì ở căn phòng ở phía sau cắn hạt dưa, uống trà dầu và trò chuyện với nhau.

"Còn may là thím hai có chuẩn bị chậu than, bằng không thì chúng ta thật sự đúng là rất đáng thương nha." Tống Tiểu Lan sưởi ấm, ăn bánh kẹo và than thở.

Cũng không phải là chỉ có mình bọn họ trốn tránh họ hàng thân thích vào dịp Tết như thế này.

"Bọn họ tìm anh cả và anh hai thì còn hiểu được, nhưng bọn họ tìm em và em gái là chuyện sao nhỉ? Tụi em vẫn chỉ là học sinh thôi mà." Tống Vĩ nhấp một ngụm trà dầu, gật đầu, nói: "Vẫn là trà dầu của nhà thím hai ngon, vị đủ thanh khiết."

"Ai bảo các em tới từ Kinh Thị chứ." Đường Tiêu Tiêu cười nhận lấy bánh kẹo mà Tống Tiểu Lan đưa qua.

Người ở thời đại này thường có sự khao khát mù quáng đối với thành phố lớn.

Về phần anh cả nhà họ Tống bị bám lấy bởi vì năm nay anh ấy được thăng chức lên làm tổ trưởng nên có không ít họ hàng muốn thông qua anh ấy để được vào trong xưởng làm cộng tác viên. Lúc này, cộng tác viên trong xưởng cũng được trả hai mươi đồng một tháng, có thể so sánh với việc kiếm công điểm ở trong thôn chỉ nhiều hơn chứ không ít.

"Hai anh em vợ của anh còn đang ở nhà làm ruộng đó, nếu anh có khả năng thì bọn họ đã sớm được vào xưởng làm rồi." Anh cả nhà họ Tống thở dài.

"Dù sao cũng là sau Tết ít lui tới một chút, qua Tết là ổn cả thôi." Tống Cảnh Chi đang bóc hạt dưa cho cô vợ nhỏ nói.

“Anh hai, khi nào thì hai người chuẩn bị quay về Kinh Thị?" Tống Vĩ hỏi.

"Đã mua vé xe khởi hành vào mùng tám."

"Sớm như vậy sao?" Vốn dĩ Tống Vĩ và Tống Tiểu Lan còn dự định ở cùng với bọn họ, dù sao thì đôi vợ chồng trẻ còn mang theo con cái, bọn họ ở cùng hai người ít nhiều còn có thể chăm sóc cho bọn nhỏ một chút.

"Ừ, chị cần phải dọn dẹp nhà cửa trước." Mặc dù kỳ nghỉ kéo dài tới Tết nguyên tiêu, nhưng dù sao thì viện gia chúc ở bên kia còn cần phải dọn dẹp và còn một số công việc phải chuẩn bị từ sớm nữa.

"Sau này, Tiểu Vĩ và Tiểu Lan thường xuyên tới nhà của anh chị chơi nha." Đường Tiêu Tiêu vừa cười vừa nói.

"Chị hai, em sẽ thường xuyên tới nhà để ăn chực." Tống Tiểu Lan ôm cánh tay của cô nói.

"Không thành vấn đề, chị hai sẽ nấu những món ăn ngon cho em."

"Chị hai, em cũng muốn." Tống Vĩ vội vàng nói tiếp.

"Ai cũng có phần cả."

Đêm mùng bảy, mẹ Tống đã ru bọn nhỏ ngủ, người một nhà quây quần bên đống lửa trò chuyện rôm rả.

"Đồ đã thu xếp xong chưa?" Cha Tống nhìn về phía Tống Cảnh Chi hỏi.

"Đầu đã thu xếp xong rồi ạ. Đồ nên gửi đều đã gửi đi cả rồi." "Vậy là tốt r6i Cha Tống gật đầu, nói tiếp: "Khi nào đến Kinh Thị, con thay cha và mẹ của con gửi lời hỏi thăm tới cha mẹ vợ của con nhé."

"Vâng." Tống Cảnh Chi đáp lời.

"Cha, chúng ta mua một cái đại viện thật lớn ở Kinh Thị, nếu không thì chúng ta cùng nhau tới Kinh Thị ở được không?" Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía cha mẹ chồng.

Tống Cảnh Chi là đứa con trai duy nhất của đôi vợ chồng già. Sau khi bọn họ đi, đôi vợ chồng già lại trông coi cái nhà này. Ngoại trừ không không buông bỏ, Đường Tiêu Tiêu cũng không đành lòng để hai vợ chồng già lủi thủi một mình.

Mẹ Tống nhìn về phía cha Tống, bà có chút dao động. Trước kia, bà không nỡ xa con trai của mình, hiện tại có thêm con dâu và cháu nên bà càng không nỡ xa bọn họ hơn.

Cha Tống suy nghĩ một chút, ông vẫn lắc đầu một cái.

"Chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi, chờ cho Cảnh Chi có chỗ đứng vững chắc ở Kinh Thị rồi cha mẹ mới đi." Cha Tống sợ chuyến đi này sẽ gây thêm phiền phức cho con trai và con dâu.

Hơn nữa, cũng có việc gì mà ông có thể làm cả, ông đã quen làm việc rồi nên không thể ở không được.

"Nói không chừng quốc gia sẽ nhanh chóng cho phép buôn bán. Đến lúc đó, cha mẹ đi có thể làm buôn bán nhỏ gì đó." Tống Cảnh Chi nắm chặt tay của cô vợ nhỏ.

Anh hiểu rõ cha của mình, nếu không cho ông làm việc thì rất có thể ông sẽ bị bệnh mất.

Trước đó, lúc cô vợ nhỏ mang thai, hai vợ chồng già tới Tân Thị để chăm sóc cho cô. Ngoại trừ việc đi mua thức ăn hằng ngày, cha Tống còn phải đi tản bộ vài vòng ở bên ngoài thì mới chịu nổi.