Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 150: Vợ, Anh Có Giỏi Không 1




"Cô gái mà nhà trưởng chỉ huy Trần ở hộ 2 phía đông lầu trên đã đính hôn, con trai trong nhà làm lính, truyền đến tin tức lúc làm nhiệm vụ bị trọng thương hy sinh, nên tới đòi tiền đền bù." Lý Mẫn chỉ chỉ trên lầu.

"... Đường Tiêu Tiêu có chút cạn lời.

Kiểu mới chỉ đính hôn như thế này, không có tư cách để đòi tiền trợ cấp.

Nếu như nhà trai đã đưa sính lễ, mà nhà gái biết thấu tình đạt thì ngay cả sính lễ cũng sẽ trả lại, chứ nào có đạo lý tới đòi tiền đền bù.

"Tiên đền bù còn chưa tới tay cha mẹ, mà đã tới đòi tiền đền bù rồi." Diêu Lệ lắc đầu.

"Em không biết trận ầm ï vừa rồi, khiến đa số những người có ở tòa nhà phía Bắc đều ra ngoài, còn vợ của trưởng chỉ huy Trần thì tức giận đến mức ngất xỉu." Thôi Tịnh nói.

"Tin tức này là quân khu truyền ve sao?" Đường Tiêu Tiêu tò mò hỏi.

Theo lý mà nói nếu thật sự hy sinh, tin tức truyền đến, tiên đền bù cũng sẽ đến theo.

"Không phải, là cô gái kia không biết đã nghe được tin tức từ đâu, hai vợ chồng trưởng chỉ huy Trần cũng nghe từ miệng cô ấy mà ra." Giọng nói Lý Mẫn có chút kích động.

Dù sao cũng là quân tẩu, tất nhiên thấy rất bất bình với chuyện này.

"Nói không chừng người ta không có chuyện gì đâu." Đường Tiêu Tiêu nói.

Thời đại này tin tức tắc nghẽn, có khi là tin tức bị sai.

"Cũng đúng, không thể chỉ nghe từ phía của cô ấy được." Diêu Lệ gật đầu.

"Kiểu gì trưởng chỉ huy Trân cũng sẽ đi xác nhận chuyện này." Thôi Tịnh cảm thấy nếu đã có tin đồn này, hẳn cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Suy đoán của Thôi Tịnh suy cũng không sai, buổi trưa sau khi chỉ huy trưởng Trần trở về nghe vợ mình kể chuyện này, lập tức đến tổng cục gọi điện thoại cho con trai Trần Vũ ở quân khu.

Nhận được tin tức đúng là Trần Vũ làm nhiệm vụ bị thương, nhưng cũng không có hy sinh.

Ba ngày sau Tống Cảnh Chi tới lượt được nghỉ, vừa vặn là ngày Đường Tiêu Tiêu mang thai tròn ba tháng, hai người cùng đến bệnh viện.

"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?" Bác sĩ mới đặt tay lên tay Đường Tiêu Tiêu, anh đã bắt đầu hỏi.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng không nói gì.

Ánh mắt của Tống Cảnh Chi vẫn luôn thay đổi qua lại giữa bác sĩ và vợ anh, thấy bác sĩ vẫn không nói gì, anh có chút sốt ruột.

"Bác sĩ, bà nói gì đi chứ."

"Tôi nói này, cái cậu quân nhân này thật là, sao không có chút kiên nhẫn nào vậy." Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên hiền lành.

"Tôi, tôi có hơi lo lắng." Anh thấy hơi ngượng ngùng.

"Vừa rồi theo tôi sờ thì hình như là song thai, nếu muốn chắc chắn thì phải chờ lớn tháng hơn một chút." Bác sĩ cười nói. "Thật sự là sinh đôi?" Đường Tiêu Tiêu có chút ngạc nhiên.

"Còn phải xác định lại, nhưng nhìn kích thước bụng dưới của cô, hẳn là đúng tám chín phần rồi."

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, vui vẻ nở nụ cười.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ vui vẻ của hai người, dặn dò: "Bình thường nên vận động nhiều, một bữa không nên ăn nhiều, mà cố gắng chia nhỏ thành nhiều bữa."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Sau khi hai người nói cảm ơn thì rời khỏi bệnh viện, vì Đường Tiêu Tiêu đang mang thai nên bọn họ không có đi xe đạp.

"Vợ à, anh có giỏi không?" Vừa ra khỏi bệnh viện, Tống Cảnh Chi đã nhỏ giọng hỏi.

Cô liếc anh một cái: "Anh à, mặt mũi của anh đâu rồi?"

"Có vợ con đuề huêề rồi, còn cân mặt mũi làm gì nữa." Khóe miệng anh nhếch lên, thật lâu không buông xuống.

Đường Tiêu Tiêu nhìn người đàn ông bên cạnh, cô có chút hoài niệm Tống Cảnh Chi dựa vào giường, không thể xuống giường ở thôn Ngọc Hồ, là sao vậy nhỉ?

"Vợ, chúng ta đi đến cửa hàng bách hóa thôi." Anh kéo cánh tay cô nói.

"Đi làm gì?" Cô hỏi, đồ đạc trong cửa hàng bách hóa, trong không gian của cô đều có.

"Đi mua đồ, em xem trong bụng em có hai em bé, dù sao cũng phải ăn gì đó bổ dưỡng. Còn có quần áo của em bé, mấy ngày nay em làm, cũng chỉ làm một phần..."

“Anh à, trong không gian của em có hết." Cô nhắc nhở.

"Không không không, loại cảm giác này không giống." Anh liên tục xua tay, kéo cô đi đến cửa hàng bách hóa.