Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của Tống Cảnh Chi, rốt cuộc cô cũng ăn canh dưa chua với hai chén cơm.
"Cuối cùng cũng ăn được rồi." Dựa vào ghế, cô vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi.
"Ăn được là tốt rồi." Anh vui vẻ nhếch môi, lát nữa sẽ đi đổi một ít với các thím ở trong viện gia chúc.
Dưới sự giúp đỡ từ canh dưa chua của Tống Cảnh Chi và ô mai của Lý Mẫn, rốt cuộc Đường Tiêu Tiêu cũng được được táo chua, bánh táo chua, khoai lang táo chua mà mẹ Tống gửi tới.
Một gói thật là to, là cha Tống mẹ Tống đi các nhà trong thôn để đổi, đủ cho cô ăn đến khi đứa bé ra đời, bên trong cái bọc còn có một phong thư do mẹ Tống viết.
Mở đầu bức thư là một tràn mắng chửi Tống Cảnh Chi, chất vấn anh rằng tại sao Đường Tiêu Tiêu lại mang thai sớm như vậy.
Sau đó tới sự quan tâm của bà đối với Đường Tiêu Tiêu, hỏi ngoại trừ nôn nghén ra còn có phản ứng gì khác hay không.
Cô đọc những lời mẹ Tống mắng chửi anh trong thư, cười ha ha, Tống Cảnh Chi lại thấy rất uất ức. Rõ ràng đây là quyết định của hai người, mà sao người bị mắng lại là anh?
Có táo chua, bây giờ Đường Tiêu Tiêu ăn rất ngon.
Tối hôm đó, hai người nằm ở trên giường, Tống Cảnh Chi nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Cuối cùng thịt mất đi cũng quay lại rồi."
"Nóng muốn chết." Cô vỗ vỗ bàn tay to đặt ở bên hông.
Hiện tại đã đến tháng chín, nhưng bởi vì bản thân phụ nữ có thai có nhiệt độ cơ thể cao, mà Tống Cảnh Chi cũng có nhiệt độ cơ thể cao, khiến cô đã toát một chút mồ hôi.
"Vậy tạm thời không đắp chăn, lát nữa lại đắp." Anh lấy chăn mỏng trên người hai người ra.
"Em muốn ăn đậu hủ thối." Cô mở to đôi mắt trong suốt nhìn về phía anh.
"..." Từ sau khi cô vợ nhỏ nhà anh không còn ốm nghén, luôn có thể đưa ra những yêu cầu vào nửa đêm khiến anh không thể nào thỏa mãn được.
"Em không biết làm đậu hũ thối, không gian cũng không có."
"Nhưng em muốn ăn." Cô tiếp tục nhìn anh.
"Đậu hủ không thối được không?"
"Được." Cô gật đầu, dù sao cũng tốt hơn là không có gì.
Từ không gian lấy cho anh một miếng đậu hũ, Tống Cảnh Chi đi vào phòng bếp.
Khi anh bưng đậu hũ lên, Đường Tiêu Tiêu giơ ngón tay cái lên với anh.
Đậu phụ được anh cắt thành từng miếng nhỏ, chiên qua với dầu, ngoại trừ không có thối thì những điểm khác đều giống như đậu phụ thối.
Cầm đũa lên nếm thử một miếng, cô thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
"Ngon quá đi, ngày mai muốn ăn nữa."
"Được, ngày mai sẽ làm cho em." Anh nở nụ cười cưng chiều. Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Tống Cảnh Chi trong nạn lụt ở Lâm Thị, cuối tháng chín anh đã được lên làm chỉ huy cấp hai.
Gần đây Đường Tiêu Tiêu phát hiện bụng dưới của cô hình như đã nhô lên không ít, tính toán ngày tháng, tính tới tính lui thì cô mang thai còn chưa có tới ba tháng.
"Sao em cảm thấy bụng em còn to hơn bụng chị Mẫn lúc mang thai ba tháng nhỉ?" Cô vừa vuốt bụng, vừa nhìn về phía Tống Cảnh Chi đang ngồi ở trên ghế đọc sách.
"Vậy sao?" Anh đặt sách xuống, sờ bụng dưới của cô, anh không biết mang thai ba tháng thì bụng lớn cỡ nào.
"Hay là chúng ta đi bệnh viện xem thử?" Anh hỏi.
"Mấy ngày nữa đi, đợi cho đủ ba tháng." Cô vừa cười vừa nói.
"Được, nghe lời em.”
Từ sau khi Tống Cảnh Chi trở về, cơm ba bữa đều do anh làm, Đường Tiêu Tiêu chỉ phụ trách ăn.
Lúc không có việc gì, cô cũng sẽ đến xã cung ứng ở bên cạnh tổng cục cứu hỏa, hoặc là đi lòng vòng một chút. Còn đi xa hơn, Tống Cảnh Chi sẽ không cho cô đi, trừ khi có anh đi cùng.
Hôm nay sau khi ăn sáng xong, chờ Tống Cảnh Chi đi huấn luyện thì cô cũng ra ngoài.
Cô ăn rất ngon miệng, ngày nào cũng ăn nhiều, cho nên cô cũng khá cẩn thận, cố gắng di lại nhiều, kẻo sau này lúc sinh con không dễ sinh.