Cô giữ chặt anh: "Anh có nghe em nói không? Em nói anh sắp làm cha, em mang thai."
"Mang thai?" Lúc này Tống Cảnh Chi mới phản ứng lại hiện giờ đang có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, anh nở nụ cười giống như một đứa ngốc:"Ha ha."
Nhưng anh cũng chỉ vui vẻ một hồi, anh vẫn còn nhớ cô vợ nhỏ của anh nói cô ăn gì cũng đều nôn ra.
"Em có đi đến bệnh viện khám chưa?”
"Đây là phản ứng khi mang thai, bác sĩ không giải quyết được." Cô lắc đầu.
"Vậy sao khuya vậy rồi mà em vẫn chưa ngủ? Không thoải mái à?" Anh đỡ cô trở về phòng, để cô ngồi ổn ở trên giường.
"Em đói bụng." Cô bĩu môi, cô vốn dự định ăn bánh bông lan.
"Anh nấu mì cho em ăn nhé?" Ăn đồ nóng thì bụng sẽ dễ chịu hơn.
Cô gật đầu.
Sau khi ăn mì xong thì Đường Tiêu Tiêu đã cho Tống Cảnh Chỉ mở mang kiến thức cái gì gọi là tình trạng ăn xong chưa đợi tiêu hóa thì đã nôn ra ngay.
Anh vừa võ lưng giúp cô, lại vừa đau lòng đến nỗi đôi mày cũng nhíu lại, khóe mắt ửng đỏ.
Trong khoảng thời gian anh không ở nhà thì vợ anh đã vượt qua bằng cách nào?
Sau khi nôn xong thì cô iu xìu tựa vào trên người anh: “Anh, khó chịu."
Anh ôm cô lên, sau đó lại đặt cô lên giường, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.
"Ngày mai chúng ta vẫn nên đến bệnh viện khám xem sao, cứ như vậy mãi cũng không tốt."
"Không cần, ngày mai anh viết thư cho mẹ, nhắn mẹ gửi cho em một ít táo chua đi." Mấy ngày hôm trước cô có ăn vài viên ô mai ở nhà Lý Mẫn, cũng có một chút hiệu quả.
Nhưng món đó cũng do nhà mẹ của Lý Mẫn gửi cho cô ấy, cô không thể không biết xấu hổ mà mở miệng xin.
"Được, anh sẽ gọi điện thoại." Đại đội ở công xã có điện thoại, gọi điện thoại sẽ nhanh hơn.
"Vâng, em muốn báo tin vui này cho anh đầu tiên cho nên chưa nói cho ai cả, anh nhớ báo tin vui cho cha mẹ hai bên nhé." Cô dịch vào trong lòng anh.
"Được, ngủ đi, anh ngủ cùng em." Anh nhẹ nhàng ve vào sau lưng cô.
"Vâng." Cô nhắm hai mắt lại, có anh bên cạnh, cô ngủ rất an tâm.
Tống Cảnh Chi nhìn thấy sắc mặt của cô khi ngủ say, hôn lên trán cô một cái, một nụ hôn thay cho tất cả sự đau lòng và áy náy.
Đêm nay Đường Tiêu Tiêu ngủ rất ngon, trong mơ có hai đứa nhỏ mặc yếm đỏ giống như em bé trong tranh tết vẫy tay với cô.
Đến ngày hôm sau, tin tức Đường Tiêu Tiêu mang thai mới được truyền ra ngoài, nghe nói cô nôn nghén, Lý Mẫn nhanh chân đưa đến cho cô một ít ô mai.
"Sao em không nói sớm chứ, đã thân thuộc như vậy rồi, khách sáo vậy làm chi?"
"Em chỉ muốn cho anh ấy là người biết tin vui này đầu tiên mà thôi." Cô cười nói, tiện thể bày tỏ lòng biết ơn đối với Lý Mẫn.
Lý Mẫn hiểu được tâm trạng của cô, nên cũng chưa nói thêm cái gì.
Tống Cảnh Chi nói điện thoại ở tổng bộ xong thì lại đi đến bưu cục gửi thư, khi anh trở về thì có mang vê một ít dưa chua.
"Dưa chua ở đâu thế?" Mắt cô nhìn vào dưa chua, trong miệng không ngừng tiết ra nước bọt.
"Chủ nhiệm Trương cho đấy, bà ấy nói cho em ăn thử xem, nói không chừng sẽ có hiệu quả." Tống Cảnh Chi cười nói, chuẩn bị giữa trưa nấu canh dưa chua.
"Có phải hiện tại tất cả mọi người ở viện gia chúc đều biết em đang nôn nghén hay không?" Cô nhìn anh.
Tống Cảnh Chi cười ha ha: "Vợ à, không phải anh muốn đi học hỏi mọi người một chút, hy vọng em có thể dễ chịu một ít hay sao?"
Người ở viện gia chúc không chỉ biết Đường Tiêu Tiêu ốm nghén mà còn biết Tống Cảnh Chỉ là một người yêu thương vợ nữa.
Cô cạn lời, thế này thì tốt rồi, giờ đã nổi tiếng khắp viện gia chúc rồi.
Khi Tống Cảnh Chi bưng canh dưa chua đặt lên trên bàn thì cô đã không nhịn được mà nếm thử một ngụm.
Anh hồi hộp nhìn cô, phát hiện cô cũng không có dấu hiệu muốn nôn.
"Có thể thêm chút cay hay không?" Cô hỏi, trước đây khi ở tỉnh Hồ Nam cô có ăn canh dưa chua do mẹ Tống nấu, đột nhiên cô rất nhớ mùi vị của món này.
"Được, để anh đi thêm vào." Anh lại bưng canh dưa chua vào phòng bếp.