Sau khi Tân Thị ngưng mưa thì Đường Tiêu Tiêu lại khôi phục việc giao hàng.
Ngày sắp đến kinh nguyệt thì cô không ra ngoài, chủ yếu là cô sợ lúc ở trên đường thì chuyện ấy đột nhiên đến.
Cô ở nhà đợi cả một ngày, nhưng kinh nguyệt vô cùng đúng kỳ vào hàng tháng lại không thấy.
Ngày tiếp theo, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Thời đại này không có que thử thai, đi bệnh viện kiểm tra thì lại quá sớm cho nên cô chỉ có thể chờ.
Cho đến một tháng sau khi Tống Cảnh Chi đến Lâm Thị thì Đường Tiêu Tiêu mới đi đến bệnh viện thành phố.
Lúc ra khỏi bệnh viện, tâm trạng của cô rất phức tạp, cô mang thai.
Nhưng người mà cô muốn báo tin này nhất hiện tại lại không có bên cạnh cô.
Bây giờ cô vô cùng nhớ thương Tống Cảnh Chi, cô muốn nói cho anh biết rằng cô mang thai, bọn họ đã có con.
Bởi vì xác định bản thân có thai nên cô không dám chạy xe đạp nữa mà là đẩy xe đạp trở về.
Sau khi về đến nhà thì cô đi vào không gian đếm số tiền mà cô kiếm được ở chợ đen tỉnh Hồ Nam và sau khi đến Tân Thị.
Gần một năm mà cô đã lời được gần ba mươi ngàn đồng, số tiền này đã đủ để cô làm vốn sau khi mở ra cải cách.
Cho nên cô chuẩn bị ngừng việc giao hàng, dù sao bây giờ việc quan trọng nhất là đứa bé này.
Cô chưa nói với ai về tin cô đã mang thai, cô muốn người thứ nhất mà cô chia sẻ tin này là Tống Cảnh Chỉ.
Vài ngày sau khi đi kiểm tra thì Đường Tiêu Tiêu bắt đầu có triệu chứng ốm nghén, nguyên nhân gây ra là hôm nay cô chuẩn bị nấu canh cá trích để bổ sung dinh dưỡng.
Vào lúc làm cá, mùi tanh của cá xộc vào mũi, trong nháy mắt cô bắt đầu nôn khan, từ đó cô bắt đầu cuộc sống ăn vào là nôn.
Nhưng cô biết dinh dưỡng của đứa bé là hấp thu từ cơ thể mẹ, nên cho dù ăn là nôn thì cô vẫn kiên trì ăn vào bụng một ít.
Cho đến có một lần Đường Tiêu Tiêu nôn đến cả người mềm oặt, suýt chút nữa đã té xỉu ở trong WC, cô vừa khóc vừa đi ra khỏi WC.
Thật ra cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, cô thông cảm cho Tống Cảnh Chi, anh là người lính, và có hàng trăm hàng ngàn người vợ của lính chứ không phải chỉ có một mình cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất tủi thân.
Giờ khắc này cô vô cùng hy vọng anh có thể xuất hiện ở trước mặt cô, ôm cô, an ủi cô một tiếng.
Lúc Tống Cảnh Chi từ Lâm Thị trở về thì đêm đã khuya, anh đoán giờ này chắc hẳn vợ anh đã ngủ nên động tác của anh rất nhẹ.
Cửa phòng mở ra, đèn trong phòng ngủ còn đang hắt sáng ra ngoài từ khe cửa, giờ này đã là rạng sáng, sao vẫn còn chưa ngủ? Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, cô ngơ ngác nhìn người đang đứng ở trong phòng khách.
"Anh đã về." Cô chạy về phía anh, vội vàng nhào vào ngực anh và ôm chặt lấy anh.
“Anh đã trở về."
Hai tay anh vòng lại ôm hết vòng eo của cô: "Sao lại gây thế này?"
Nghe anh nói như thế, cô oa lên một tiếng và bắt đầu khóc, khóc ra hết tất cả sự tủi thân vì nôn nghén mấy ngày nay.
"Em sao thế? Ai bắt nạt em?" Anh nâng tay đẩy cô ra khỏi lòng mình, nhưng cô lại không chịu buông tay dù cho như thế nào.
Anh ơi" Cô vừa khóc vừa gọi anh.
"Anh ở đây, em nói đi, rốt cuộc em sao thế?" Anh vẫn tiếp tục kéo cô ra khỏi lòng mình.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô và nhận ra cằm của cô nhọn hơn so với lúc trước, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt.
"Em bị bệnh à? Đi bệnh viện chưa?" Anh hỏi.
Cô vừa khóc vừa lắc đầu, rồi cô lại đột ngột nin khóc mà cười."Anh sắp làm cha."
Sau đó lại bĩu đôi môi nhỏ nhắn: "Nhưng mà mang thai thật sự quá khó chịu rồi, mặc kệ em ăn gì cũng đều muốn nôn."
"Đi, đi thôi nào, chúng ta đi đến bệnh viện." Tâm trí anh lúc này đều là câu nói cô ăn gì cũng muốn nôn ra.